“Người nào nghe lén ở đó, lăn ra đây!” Giọng Thư Yến Tả lạnh lùng, lộ ra uy nghiêm khiếp người.
Hoắc Nhĩ Phi bị dọa đến vội vàng lộ đầu ra, nhếch khóe miệng, cười cứng đờ nói: “Tôi không cố ý nghe lén, tôi vừa đúng lúc đi qua chỗ này, sau đó...”
Thư Yến Tả thấy là cô, tức giận trong lòng hơi hạ xuống, “Tới đây.” Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút nhiệt độ.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy ngày chết của mình sắp tới, chân cũng run run, run rẩy nức nở: “Sẽ không phải muốn giết tôi chứ.”
Đinh Thận bên cạnh và Diêm Tứ Hải tự giác lui ra, người phụ nữ này! Tự cầu nhiều phúc đi! Nhị thiếu ghét nhất là người nghe lén! Nói như vậy, trừng phạt rất nặng.
Chân hai người đàn ông đi theo Hoắc Nhĩ Phi càng run không ngừng, người phụ nữ này đúng là sao chổi, lần này, có thể thảm! Còn không biết có thể có mạng sống không.
Quả nhiên, ánh mắt uy nghiêm của Thư nhị thiếu quét lên hai người, “Tự mình đi lãnh phạt!”
Hai người không ngừng vội vàng chạy, chỉ hy vọng giữ được mạng nhỏ là tốt rồi.
Thấy hai người bị hù dọa thành như vậy, Hoắc Nhĩ Phi có dự cảm vô cùng xấu, ánh mắt hai đại ca xã hội đen vừa rồi lúc gần đi nhìn cô, hình như đang nhìn con cừu non bị giết thịt, thật khủng khiếp!
Thư Yến Tả sải bước đi qua, nhốt Hoắc Nhĩ Phi trong hai cánh tay mình, mắt nhìn xuống cô.
Mặc dù Hoắc Nhĩ Phi cúi đầu, cũng cảm thấy hơi thở của người đàn ông ác ma kia phả lên mặt mình, chỉ cảm thấy run rẩy một trận, mặc dù cô biết nghe lén người khác nói chuyện là không tốt, nhưng cô không cố ý! Sẽ không vì lý do này mà ‘rắc rắc’ cô chứ! Đều do Đoạn lưu manh kia làm hại, nguyền rủa anh ta! Nguyền rủa anh ta! Một hoa hồ điệp tiêu chuẩn, hồ ly lừa gạt!
Thư Yến Tả cảm thấy vẻ mặt cô gái nhỏ trước mắt rất phong phú, sợ, vô tội, buồn bã, tức giận... Đổi tới đổi lui, để cho anh cảm thấy rất thú vị.
Ngón tay anh nâng cằm Hoắc Nhĩ Phi lên, ép cô nhìn thẳng anh, hai người mắt to trợn to mắt.
Thư Yến Tả đột nhiên cắn lấy cái miệng nhỏ mềm mại của Hoắc Nhĩ Phi, trằn trọc mút vào, công thành chiếm đất, đầu lười xâm chiếm cả khoang miệng Hoắc Nhĩ Phi trong giây lát.
Hoắc Nhĩ Phi chỉ cảm thấy khó thở, sao người đàn ông ác ma này lại hôn cô! Hơn nữa, cũng không phải muốn cô ở đây chứ! Run rẩy một trận.
Cô cảm thấy trong đầu mình bắt đầu thiếu dưỡng khí rồi, thật choáng váng, còn hơi đứng không vững... Thân thể cũng theo đó mà mềm nhũn, may mà có một bàn tay có lực ôm lấy, hơn nữa đôi tay kia còn đưa về phía cô... (bởi vì mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bớt một số chữ, các bạn tha lỗi...)
Áo lót đáng chết sao không cởi xuống được! Thư Yến Tả rất căm tức loay hoay móc cài áo lót phía sau của Hoắc Nhĩ Phi, thật sự muốn giật nó xuống, anh dứt khoát vén áo sơ mi rộng thùng thình của cô lên, chui đầu vào trước ngực cô gặm cắn, mút mạnh thỏa thích quả hạnh hồng phấn này.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy có một luồng nóng chảy qua, trước ngực cũng bị người đàn ông ác ma kia cắn đến khó nhịn khác thường, nóng quá... Phản ứng này để cho cô cảm thấy rất xấu hổ, tại sao lại có phản ứng mắc cỡ như vậy! Chẳng lẽ cô thật sự muốn theo cách Đoạn lưu manh nói sao? Thói quen bị người đàn ông ác ma này gọi thì tới đuổi thì đi, thích ứng cuộc sống như thế, ngoan ngoãn làm một công cụ ấm giường?
Cô cảm giác khóa kéo quần jean của mình bị kéo ra, sau đó tay kia của người đàn ông ác ma đưa vào cô... (bởi vì mạng kiểm duyệt, chỗ này lược bớt mười mấy chữ) một cảm giác không thoải mái cuốn sạch toàn thân cô, đầu óc cũng mơ hồ, cô khó nhịn kẹp chặt hai chan... (lần nữa lược bớt một số chữ, các bạn tha lỗi...)