Hoắc Nhĩ Phi cảm giác mình nhất định đã hoa mắt, sao hai người kia lại tới nơi này, cô chỉ thấy trong đầu vang lên “Ong ong”, cảm giác mình sắp đứng không vững, không phải nói từ nay đường ai nấy đi, sẽ không bao giờ quấy nhiễu cuộc sống của nhau sao? Tại sao lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này? Còn cố tình chọn ở lễ đính hôn của cô?
Mà Coral mặc chiếc váy màu xanh dương nhạt ở nơi không xa hiển nhiên không ngờ thời gian trôi qua mười một năm, lại còn gặp được anh, có lẽ lúc trước trí nhớ quá khắc sâu, cho nên vừa liếc nhìn đã nhận ra.
Cô không biết là tình cờ hay cố ý an bài, trong lòng có chút mong đợi lại có chút sợ, cô sợ anh sẽ hỏi lý do trước kia cô bỏ đi không lời từ giã, sợ anh không nhận ra cô...
“Cha, cha nuôi.” Mọi người còn không biết hai người đàn ông bắn sức quyến rũ ra bốn phía là ai thì Lucus vui mừng nhào tới.
Thư Yến Tả dắt tay con trai, từng bước từng bước đi về phía Hoắc Nhĩ Phi, tròng mắt vốn trong trẻo lạnh lùng trở nên hơi ấm áp.
“Tiểu thư Phi Phi, hôm nay cô thật xinh đẹp câu người!” Thư Yến Tả rất lịch sự cầm tay phải của Hoắc Nhĩ Phi lên, khẽ hôn, khóe miệng cong lên một đường cong xinh đẹp, giọng nói quyến rũ không nói ra được.
Dưới ánh nhìn của tất cả khách mời, rất nhiều người phương Tây khi gặp mặt cũng sẽ hôn tay đối phương, cho nên không cảm thấy có gì không ổn.
Hoắc Nhĩ Phi quả thật không thể tin cảnh trước mắt mình, cô thề vừa rồi mình nhất định bị hoảng sợ rồi, cho đến khi tay phải lại bị ác ma kia hôn, còn có Lucus, lại là con anh? Tại sao có thể như vậy!
Chẳng lẽ đây chính là âm mưu đã ngấm ngầm từ lâu sao? Chẳng lẽ chỉ có một mình cô giống như kẻ ngu bị lừa mà không hay biết gì? Còn khờ khạo hàn huyên trên mạng ba tháng với anh, tên lừa gạt! Tên lừa gạt! Tên lừa gạt! Ai là vợ anh!!!
“Ngưỡng mộ đại danh Thư nhị thiếu đã lâu, không ngờ hôm nay lại có thể mời được Thư nhị thiếu đến, thật sự vinh hạnh.” Chử Tuyết Luân rất thân thiện đưa tay, trực giác của anh người đàn ông này rất nguy hiểm, nhưng mà anh không nói rõ ràng được nguy hiểm ở đâu, cứ có cảm giác ánh mắt người đàn ông này nhìn Phi Phi có chứa vẻ xâm chiếm.
“Chử tổng khách khí, nếu không phải bởi vì Lucus thích tiểu thư Phi Phi như thế, tôi cũng sẽ không may mắn được gặp mặt người đẹp, nếu không phải ba tháng qua tiểu thư Phi Phi hết lòng khuyên bảo, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không có dũng khí đứng ở đây.” Thư Yến Tả cũng hữu nghị đưa tay trái ra, chỉ có điều lúc nói, ánh mắt vẫn cứ nhìn Hoắc Nhĩ Phi.
Chậc chậc chậc! Nghe một chút xem, nói gì vậy! Nếu không phải ba tháng qua tiểu thư Phi Phi hết lòng khuyên bảo, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không có dũng khí đứng ở đây. Hoắc Nhĩ Phi không thể tin nhìn chằm chằm vào Thư ác ma, càng ngày càng gian xảo!
Cô có ảo giác, người đàn ông ôn tồn nho nhã trước mặt chắc chắn chỉ có dung mạo tương tự ác ma mà thôi, sao có thể là cùng một người chứ! Chênh lệch cũng quá lớn, trong ấn tượng của mình, ác ma chưa bao giờ có vẻ mặt hiền lành như vậy, mỗi một lần đều mang theo khí phách khát máu, ánh mắt lạnh lùng; mà Thư nhị thiếu trước mắt, luôn khiêm tốn có thừa, ánh mắt dịu dàng có thể mê hoặc chết người, khóe miệng còn treo ý cười nhẹ nhàng, nhìn thế nào cũng không giống tác phong của ác ma.
“Phi Phi vẫn luôn rất hiền lành, đối với ai cũng như vậy.” Chử Tuyết Luân nói câu có hàm ý khác.
Thư Yến Tả quan sát người đàn ông trước mắt, nhìn có vẻ tao nhã lịch sự, thật ra không đơn giản, không trách được tuổi còn trẻ mà ngồi vững vị trí tổng giám đốc bất động sản Sở viên, thủ đoạn và mưu lược đều không tầm thường.
“Dì Phi Phi, có phải cha con rất tuấn tú không.” Giọng nói mềm nhũn của Lucus vang lên bên cạnh.
Hoắc Nhĩ Phi còn đang suy nghĩ Tuyết Luân và Thư ác ma tuyệt đối găng lên, ma mà Lucus xen vào đúng lúc.
Nhìn vẻ mặt ngây thơ trong sáng của Lucus, hơn nữa trước kia khi nói đến mẹ, cảm xúc đau lòng không lừa được người, như vậy, chắc chắn là Thư Yến Tả đang lợi dụng con trai...
“Lucus ngoan, dì Phi Phi nhất định không ngờ chúng ta tới thật, dì ấy quá vui mừng, con đi bưng ly sữa bò tới đây.” Thư Yến Tả dịu dàng nói với con trai.
Lucus luôn là đứa bé nghe lời, “Bịch bịch” chạy tới bưng một ly sữa tươi đến, đầu hơi ngẩng lên, hai mắt đen như trân châu đen không hề chớp mắt mà nhìn dì Phi Phi.
Rất nhiều khách mời trong sảnh chính đều kỳ quái nhìn cảnh này, phản ứng của cô dâu hơi kỳ quái, ngay cả cha mẹ hai bên cũng thế, không biết rốt cuộc hai cha con này có lai lịch ra sao.
Chử Tuyết Luân cảm thấy không khí này hơi lúng túng, đưa tay ôm hông Phi Phi, dịu dàng nói bên tay cô: “Phi Phi.”
Hoắc Nhĩ Phi giống như bị kinh sợ, ngay sau đó phản ứng kịp đây là trường hợp nào, nên cúi đầu nhỏ giọng nói: “Anh Tuyết Luân, bụng em đột nhiên hơi không thoải mái, muốn đi vào toilet.”
“Ăn gì xấu bụng sao?”
“Chắc không phải, có thể tối hôm qua bị cảm lạnh rồi, không có chuyện gì.”
Đợi sau khi Hoắc Nhĩ Phi rời đi, Thư Yến Tả nhận lấy sữa tươi trên tay con trai, cầm tay bé đi đến chỗ Lang ngồi.
Âu Dã Sâm đang cùng Đoạn Tử Lang trò chuyện với nhau thật vui! Thấy Thư nhị thiếu, vội nhiệt tình đưa tay phải ra, tỏ vẻ mình rất hân hạnh, lại có thể thấy Thư nhị thiếu trong tin đồn, quả nhiên danh bất hư truyền! Không trách được Lucus còn nhỏ tuổi đã có phong thái của cha mình!
Thư Yến Tả mỉm cười chào hỏi với cậu ta, Lucus bĩu môi ngồi bên cạnh thầm nghĩ: Mỗi lần người lớn gặp mặt đều nói những thứ này, đúng là không có ý tứ, cha cũng thật là, sao không nghĩ kỹ theo đuổi dì Phi Phi như thế nào! Dì ấy đã đính hôn với người khác.
“Lucus, cô của con đâu? Sao lại để cho một mình con ở đây.” Thư Yến Tả kỳ quái Nhiễm Nhiễm đi dâu đây.
“Cô đi tìm dì Tuyết Nghê nói chuyện phiếm rồi, sau đó con lập tức đến tìm dì Phi Phi chơi.”
Nhiễm Nhiễm tìm Chử Tuyết Nghê nói chuyện phiếm, tán gẫu cái gì? Chẳng lẽ là đại ca, chẳng phải đại ca đã từ chối Chử Tuyết Nghê rồi sao? Rốt cuộc Nhiễm Nhiễm định làm gì?Hoắc Nhĩ Phi nâng váy đi đến toilet, dọc theo đường đi cũng khẽ cúi đầu suy nghĩ.
Nếu như nói hôm nay cho cô niềm vui bất ngờ đã nhiều, vậy bây giờ cái âm thanh “Chị” này hoàn toàn để cho cô chết lặng.
Thư Tử Nhiễm gần như liếc mắt đã nhận ra cô chính là chị ở biệt thự nhà cô chờ sinh năm đó, không trách được vừa rồi nhìn từ xa thấy gò má quen mắt như vậy.
Hoắc Nhĩ Phi hơi ngây ngốc nhìn cô gái nhảy cẫng hoan hô trước mắt, mặc dù cách nhiều năm như vậy, nhưng âm thanh “Chị” kia vẫn kéo cô vào trong hồi ức, năm đó cô gái nhỏ này hào phóng, thẳng thắn từng khiến cho cô rất thích, nhưng rốt cuộc thân phận chân chính của cô ấy là ai? Sao hôm nay lại xuất hiện ở đây?
“Chị, thật là chị sao? Xin lỗi, em còn nói đi tìm chị chơi, nhưng nhị ca của em thật bá đạo, không để cho em đi, nói em sẽ ảnh hưởng đến chị, chỉ có điều năm sau em có đi tìm chị, nhưng khi đó chị không có ở đó, nhị ca cũng không nói sự thật cho em biết, hại em cho rằng chị...”
Lòng Hoắc Nhĩ Phi trầm xuống, nhị ca? Chẳng lẽ cô ấy là em gái Thư nhị thiếu?
“Đúng rồi, em tên là Thư Tử Nhiễm, chị, còn không biết tên chị đấy?” Hình như Thư Tử Nhiễm hoàn toàn không cảm thấy mình đang liến thoắng không ngừng, hoàn toàn mất hết vẻ trấn tĩnh mà tổng giám đốc Á Ninh nên có.
Thư Tử Nhiễm, quả nhiên không sai.
“Chị tên Hoắc Nhĩ Phi.” Cô bé này vẫn giống như năm năm trước, thẳng thắn đáng yêu, để cho cô không có cách nào nói ra em nhận lầm người, huống chi Thư nhị thiếu và Đoạn lưu manh đang ngồi trong sảnh chính, sao có thể lừa mình dối người.
“Chị Phi Phi, chị có thấy một bé trai cao khoảng chừng này, dáng dấp đặc biệt đáng yêu người nhìn người thích không? Bé chính là con trai chị, hơn nữa nhị ca của em hôm nay cũng tới, năm đó hai người đã xảy ra chuyện gì? Tại sao chị sinh Lucus xong lập tức rời đi? Hơn nữa bây giờ còn đính hôn với người khác, chẳng lẽ nhị ca tới cướp hôn sao?”
Không trách được cô cứ cảm thấy Lucus thân thiết như vậy, không trách được khi thằng bé cười lên tròng mắt cong cong ấy sao giống mình quá, thì ra thật sự là đứa bé năm năm trước cô đã sinh ra, vốn cô còn tưởng rằng đây chỉ là trùng hợp, không ngờ lại khéo léo như vậy!
Xem ra sâu xa bên trong tự có trời định, nếu như ban đầu mấy người anh Âu không tìm Thư đại công tử, có lẽ Âu Kỳ và Á Ninh sẽ không hợp tác, như vậy tất cả sẽ không xảy ra, quả nhiên vẫn chạy không thoát.
“Chị, chị sao vậy? Không thoải mái sao?” Thư Tử Nhiễm nhìn sắc mặt chị ấy đột nhiên trở nên tái nhợt, không khỏi ân cần đỡ.
Vòng tới vòng lui, vẫn trở về điểm xuất phát.
“Nhiễm Nhiễm, em là một cô gái tốt, giữa chị và nhị ca em không phải như em nghĩ, còn có Lucus, bây giờ thằng bé một mực gọi chị là dì, chị cầu xin em tạm thời đừng nói sự thật với thằng bé có được không? Chị sợ bé sẽ không chịu nổi.” Hoắc Nhĩ Phi rất chân thành khẩn cầu.
“Chị Phi Phi, nếu Lucus biết rõ chị là mẹ bé thì bé nhất định sẽ rất vui mừng, từ nhỏ bé đã đặc biệt hâm mộ những bạn nhỏ có mẹ, luôn hỏi em dung mạo mẹ bé ra sao, tại sao không cần bé, bởi vì trong nhà đều là đàn ông, từ nhỏ Lucus đã đặc biệt theo dính em, hơn nữa bé đặc biệt hiểu chuyện, biết nhị ca không muốn nhắc tới chị, bé sẽ không đuổi theo cha hỏi cái này cái kia, ngoan đến khiến người ta đau lòng.”