Nước Anh, bên trong bệnh viện nổi danh nào đó.
Mấy chuyên gia đang tiến hành thảo luận kịch liệt về bệnh tình của Thư Phiến Hữu, cuối cùng mọi người nhất trí cho rằng u não có tính di truyền trong dòng họ này có tỷ lệ chữa khỏi tương đối nhỏ, hơn nữa đến thời kỳ cuối, phẫu thuật có nguy hiểm lớn hơn, cho dù thành công cắt bỏ, sau khi sống sót có thể sẽ biến thành người sống đời thực vật.
Mấy người Andrew, Tom bàn luận suốt hai ngày, nghiên cứu ra một phương án phẫu thuật có tỷ lệ nguy hiểm thấp nhất.
Mấy người Thư Yến Tả cũng sốt ruột hai ngày, nhất là ngày phẫu thuật đó, khoảnh khắc khi nhìn Thư Phiến Hữu được đẩy vào, trong lòng đều lo âu thấp thỏm.
“Hữu, anh nhất định phải kiên cường, chúng em đều đợi anh ra ngoài.” Chử Tuyết Nghê nắm tay Thư Phiến Hữu không chịu buông, mãi cho đến cửa chính phòng phẫu thuật, mới không thể không buông ra.
Tất cả mọi người đều nhìn ra Thư Phiến Hữu cười rất miễn cưỡng, bởi vì ngay cả chính anh cũng không biết, rốt cuộc có thể còn sống ra ngoài không.
Thư Tử Nhiễm kéo vai Chử Tuyết Nghê, muốn cho chị ấy chút an ủi, thật ra thì chính cô cũng rất hồi hộp, một lòng cầu nguyện đại ca cô có thể phẫu thuật thành công.
Nét mặt Thư Yến Tả và Đoạn Tử Lang đều rất nặng nề, bởi vì tối hôm qua Andrew đã theo chân bọn họ nói rõ ngọn ngành, tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ có một nửa.
Hai vợ chồng dì nhỏ Ninh Như Chân của bọn họ cũng ngồi đó, vẻ mặt lo lắng, Ninh Như Chân đã từng thấy chị gái Ninh Như Thanh bệnh tật khổ sở qua đời năm đó, bây giờ lại thấy cháu ngoại được đẩy vào trong phòng phẫu thuật, trong lòng cực kỳ thấp thỏm lo âu, may mà ông xã vẫn nắm tay bà, cho bà ấm áp và khích lệ.
Giờ phút này, mọi người đều hoảng loạn, chỉ sợ ra ngoài là tin tức xấu gì.
Một giờ, hai giờ, ba giờ...
Thành phố L, Hoắc Nhĩ Phi cũng bồn chồn không yên trong lòng, lăn qua lộn lại trên giường ngủ không yên, chọc cho Lucus bất mãn.
“Mẹ, mẹ làm sao vậy? Mẹ không ngủ được sao?”
“Con trai ngoan, mẹ đụng vào con sao?”
“Không có, mẹ không ngủ được, Lucus cũng không ngủ được.” Lucus chui vào trong ngực mẹ mình, đôi tay ôm mẹ, tròng mắt đen sáng lấp lánh nhìn mẹ, “Mẹ, mẹ kể chuyện xưa cho con đi.”
Đầu Hoắc Nhĩ Phi chuyển thật nhanh, vơ vét truyện cổ tích mình còn nhớ được, khó khăn lắm mới nhớ ra được “Cửa hàng bánh mỳ của bà nội thỏ”, tằng hắng đọc: Đêm giáng sinh sắp tới, cửa hàng đường phố thật náo nhiệt, tất cả mọi người vui vui vẻ vẻ nghênh đón khách hàng tới mua quà.
Bà nội thỏ cũng mở một cửa hàng bánh mỳ trên đường phố náo nhiệt này, bà làm bánh không chỉ có người lớn thích ăn, bọn họ còn thích ngửi mùi thơm của bánh trong tiệm hơn.
Kỳ quái chính là, ở lễ giáng sinh trước, chỉ có tiệm bánh mỳ của bà nội thỏ không mở cửa, bà nội thỏ đi đâu rồi?
...
Lucus lắng nghe đã ngủ mất rồi, Hoắc Nhĩ Phi sờ sờ khuôn mặt ngon giấc khi ngủ của con, quả nhiên không hề có kinh nghiệm kể chuyện xưa cho bạn nhỏ, mới bắt đầu, con trai đã ngủ mất rồi.
Suy nghĩ bay tới người nào đó ở nước Anh xa xôi, anh chắc chắn rất nóng nảy, giờ phút này Thư đại ca đang trên bàn mổ, sống chết chưa biết, ở trong lòng cầu nguyện anh ấy có thể đủ gắng gượng qua, bằng không Tuyết Nghê sẽ hỏng mất.
Cầm điện thoại di động lên nhắn tin nhắn qua.
Nước Anh, bên trong bệnh viện.
Sau năm tiếng, cửa phòng phẫu thuật cuối cùng được mở ra, Tom đầy đầu mồ hôi đi ra, lấy khẩu trang xuống.
Người chờ đợi bên ngoài lập tức vây lại, cũng không dám mở miệng hỏi kết quả, chỉ có điều hỏi thăm lộ ra trong ánh mắt vừa nhìn đã biết.
Tom liếc mắt nhìn Chử Tuyết Nghê, lại liếc nhìn mấy người khác, chậm rãi nói ra: “Chúng tôi đã cố gắng hết sức.”
Những lời này không hề nghi ngờ cho mấy người tại chỗ đả kích trầm trọng, đặc biệt là Chử Tuyết Nghê, hôn mê bất tỉnh ngay tức khắc tại chỗ.
“Chị Tuyết Nghê, chị Tuyết Nghê!” Thư Tử Nhiễm lo lắng gọi.
“Nhiễm Nhiễm, bây giờ thân thể cô ấy rất yếu ớt, đưa cô ấy trở về biệt thự của Hữu đi.” Tom mở miệng nói.
“Nhưng mà, đại ca anh ấy, em...” Thư Tử Nhiễm rất muốn đi nhìn đại ca mình một lần cuối cùng, cho dù anh đã nhắm hai mắt lại.
“Tôi hiểu tâm tình của em, nhưng Tuyết Nghê cô ấy mang thai, không thể bị đả kích nữa, nếu không thai nhi sẽ rất nguy hiểm.” Những lời này của Tom một lần nữa mang lại hiệu quả kinh người.
“Mang thai? Tom, không phải nói đã phá sao? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?” Thư Tử Nhiễm không thể tin hỏi.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, về sau sẽ nói tỉ mỉ cho mọi người, chúng ta đưa cô ấy về trước mới quan trọng nhất.”
Thư Yến Tả và Đoạn Tử Lang còn có vợ chồng Ninh Như Chân đứng bên cạnh hình như cũng bị kinh sợ, Tuyết Nghê quả nhiên rất có dũng khí, đáng giá để bọn họ kính nể, phần yêu này làm cảm động mỗi người trong bọn họ, chỉ có điều trời cao tại sao lại bất công như vậy? Không để cho người có tình có một kết cục viên mãn!
Tom ôm lấy Chử Tuyết Nghê đã hôn mê bất tỉnh, đặt vào trong xe, để Nhiễm Nhiễm đỡ lấy cô, bởi vì sợ một mình Nhiễm Nhiễm làm không được, Ninh Như Chân liền đi theo cùng về.
Sau khi đưa các cô an toàn trở về nhà cũng tiêm một mũi an thai cho Chử Tuyết Nghê xong, Tom mới rời khỏi, chạy tới bệnh viện.
Mà mấy người Thư Yến Tả ở bệnh viện lại cảm thấy kỳ quái, rõ ràng có thể để Tuyết Nghê tỉnh lại trong bệnh viện rồi trở về nhà sau, tại sao lại đưa cô ấy trở về gấp như vậy, còn có Tom, biểu hiện của anh làm cho người ta nghĩ không ra, hơi không thể hiểu được.
Lúc này, từ trong phòng phẫu thuật lại có bác sỹ chính đi ra, Đoạn Tử Lang lập tức nghênh đón, rất nhiệt tình bắt tay người ta, anh chính là Andrew chuyên khoa tim não quyền uy nổi danh toàn thế giới.
“Andrew, cực khổ rồi.”
“Lang, thật vui mừng khi lần nữa được nhìn thấy cậu, chúng tôi đã cố gắng lớn nhất rồi, đã thành công cắt bỏ khối u trong đầu Thư tiên sinh, nhưng phẫu thuật cũng không hoàn toàn thành công, cậu ấy trở thành người thực vật rồi.” Andrew rất bất đắc dĩ nói ra sự thật, bởi vì Lang tự mình ra mặt cầu xinh anh, cho nên anh cũng cực kỳ coi trọng lần phẫu thuật này, nhưng thật sự hết cách rồi, cho dù là anh cũng không thể bảo đảm phẫu thuật có thể không chút sơ hở.
“Cái gì? Người thực vật?” Thư Yến Tả hơi không thể tin, một khi đã thành công cắt bỏ rồi, tại sao vẫn chưa tỉnh lại?
“Nhưng mới vừa rồi Tom nói...” Đoạn Tử Lang nghi ngờ hỏi lại.
“Là như vậy, trước khi phẫu thuật bệnh nhân đã một lần nữa nhấn mạnh với chúng tôi, trừ phi phẫu thuật thành công, nếu không xuất hiện bất kỳ tình huống gì cũng phải nói với bạn gái cậu ấy rằng cậu ấy đã rời khỏi nhân thế, chúng tôi chỉ có thể thỏa mãn yêu cầu cuối cùng này của cậu ấy, cho nên Tom mới có thể nói như vậy.” Andrew giải thích.
“Như vậy đại ca tôi còn có hy vọng tỉnh lại không?” Thư Yến Tả tương đối quan tâm vấn đề này.
“Khả năng tỉnh lại không phải không có, cái này phải xem ý nguyện của bệnh nhân rồi, có lẽ mấy năm, có lẽ chục năm, có lẽ mấy chục năm, hoặc có thể cả đời cũng không tỉnh lại, đều có khả năng.”
Thư Yến Tả nghe lời Andrew nói, chân mày càng nhíu càng sâu, cả đời cũng không tỉnh lại, vậy thì có khác gì hoạt tử nhân *.
(*) hoạt tử nhân: Người chết còn sống, tên hiện đại zombie
“Andrew, bệnh nhân cần một hoàn cảnh như thế nào mới có thể có lợi cho phục hồi của anh ấy?” Đoạn Tử lang hỏi lời trong lòng mọi người.
“Hoàn cảnh yên tĩnh thoải mái, nói như vậy bệnh nhân cần phải nghỉ ngơi thật tốt, còn có chính là mỗi ngày phải nói chuyện cùng bệnh nhân, tốt nhất là người thân và người để ý đến bệnh nhân, như vậy có trợ giúp gọi tỉnh cậu ấy.”
“Vậy thì càng nên nói cho Tuyết Nghê biết đại ca đã biến thành người thực vật, chúng ta không nên làm lựa chọn giúp cô ấy, nên do chính cô ấy đưa ra quyết định.” Thư Yến Tả nhíu mày nói.
“Là như thế không sai, chúng tôi đã đồng ý yêu cầu của bệnh nhân, về phần quyết định như thế nào đó chính là chuyện của người thân các cậu, bây giờ cần thu xếp cho bệnh nhân đến phòng bệnh cao cấp, sau đó mới có thể tiến hành quan sát.”
Nghe lời Andrew nói xong, trong lòng mọi người cũng bình tĩnh lại, ít nhất còn sống không phải sao? Nếu còn sống vậy thì có thể sẽ tỉnh lại, chỉ có điều nói cho Tuyết Nghê như thế nào đây? Bây giờ thân thể cô ấy suy yếu như vậy, còn mang thai đứa bé, nhất định không thể bị kích động.
Thư Yến Tả nhìn đại ca nằm yên tĩnh trên giường bệnh, trong lòng giống như ngũ vị tạp trần * không có cảm giác, anh tin tưởng đại ca là một người kiêu ngạo như vậy, nếu như biết mình thành người thực vật, thà rằng đi tìm chết cũng sẽ không bằng lòng cả đời nằm trên giường để cho người khác chăm sóc.
(*) ngũ vị tạp trần: ngũ vị chỉ ngọt, chua, cay, đắng, mặn; ngũ vị tạp trần ý chỉ trong lòng rối bời.
“Yến, cậu cũng đừng quá lo lắng, còn sống dù sao vẫn có hy vọng.” Đoạn Tử Lang ở bên cạnh nói.
“Ừ, tôi hiểu.”
“Cậu nhanh chóng gọi điện thoại cho mèo nhỏ đi, cô ấy nhất định rất lo lắng, tôi thấy tin nhắn của hai người vẫn nhấp nháy không ngừng, xem ra tim của mèo nhỏ bị cậu bắt sống rồi.” Đoạn Tử Lang khó có được trong thời điểm nghiêm túc như vậy nói một câu đùa giỡn.
Thư Yến Tả trừng mắt liếc nhìn cậu ấy, đi ra ngoài gọi điện thoại.
Hoắc Nhĩ Phi đang ở trong nhà lên mạng vừa nhìn thấy là điện thoại Thư Yến Tả gọi tới, vội tiếp nghe, “Phẫu thuật thành công không?”
“Chưa hoàn toàn thành công, đại ca anh ấy trở thành người thực vật.”
“Cái gì? Người thực vật? Tại sao có thể như vậy? Tuyết Nghê cậu ấy có biết không?”
“Còn không biết, cô ấy ngất đi, hơn nữa có thai, tụi anh đều rất lo lắng cho cô ấy.”
“Anh nói cậu ấy mang thai?” Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ kinh ngạc, lần trước Tuyết Nghê trở lại cũng chưa từng nói cho cô!
“Ừ, anh cũng vừa mới biết.”
“Em muốn đi nhìn Tuyết Nghê, bây giờ cô ấy chắc chắn rất yếu ớt.” Hoắc Nhĩ Phi rất lo âu nói.
“Được, anh lập tức book vé máy bay cho em, em cũng đừng quá lo lắng, anh đến sân bay đón em.” Thư Yến Tả cũng biết mèo nhỏ có thể qua bên cạnh Tuyết Nghê đó là không thể tốt hơn.
Lucus nghe nói mẹ muốn ra ngoài mấy ngày, lập tức chu môi lên, vì sao lại không dẫn theo bé đi, chẳng lẽ cha và mẹ len lén đi hẹn hò sao? Nếu là như vậy, thế thì không làm bóng đèn nhỏ nữa.