Thư Phiến Hữu mỉm cười nhìn cô gái đi từ xa tới, bộ trang phục màu tím nhạt lọt vào mắt anh, người cũng như tên, cô em gái Thư Tử Nhiễm yêu thích quần áo màu tím nhạt, tóc dài quăn đen nhánh, phối với áo dệt kim màu tím nhạt, quần da bó sát màu đen, giày cao gót hoa văn màu đen, phía trước viền màu trắng. Có một vẻ dí dỏm đáng yêu tươi đẹp, hút mắt người.
“Đại ca.” Thư Tử Nhiễm nũng nịu kêu lên, nhiệt tình lao tới.
Diện mạo em gái trung hòa cả cha mẹ, xinh đẹp nhưng không mất đi tao nhã, bởi vì liên tục sinh hoạt ở nước ngoài, tính cách cởi mở, tinh thần phấn chấn rạng rỡ.
Thư Phiến Hữu ôm lấy cô em gái thua mình tám tuổi này, trong lòng tràn đầy ấm áp.
“Không dẫn người khác về.” Thư Phiến Hữu trêu ghẹo.
“Đại ca, anh trêu em, em còn muốn một chị dâu đấy.” Thư Tử Nhiễm không hề yếu thế chút nào.
“Cái này sao! Cái này sao... Còn sớm.” Thư Phiến Hữu pha trò.
“Đi thôi, em ngồi máy bay mười lăm tiếng cũng quá mệt mỏi, đi về nhà.”
“Nhị ca không tới đón em.” Thư Tử Nhiễm bĩu môi.
“Tiểu Tả nói buổi tối đón gió cho em, hiện giờ nó đang xử lý một vài chuyện của bang Viêm Ưng, cuối năm là thời điểm bận rộn nhất.”
“Các anh toàn người bận rộn.” Thư Tử Nhiễm chu môi.
Thư Phiến Hữu cưng chiều siết chặt mặt em gái, “Đừng chu mỏ nữa, mặt cũng phồng lên rồi, rất giống một động vật...”
“Đại ca...” Thư Tử Nhiễm hờn dỗi.
Thư Phiến Hữu cười híp mắt ôm bả vai em gái đi tới bãi đậu xe.
“Lamborghini cửa cắt kéo nha! Anh, sinh nhật em anh phải tặng em một chiếc Porsche.” Thư Tử Nhiễm ôm lấy cánh tay anh cả, cười hì hì nói.
“Không thành vấn đề, Nhiễm Nhiễm muốn cái gì cũng được.” Thư Phiến Hữu tuyệt đối cưng chiều cô em gái này.
“Nguyên Tân” là một nhà hàng Trung Tây đơn giản, là một trong các sản nghiệp của nhà họ Thư, dùng kiểu cách trang trí độc đáo và món ăn ngon giữ lấy một phần thị trường trong ngành sản xuất ẩm thực thuộc về mình ở Hương Cảng.
Vào cửa, đập vào mắt chính là sàn gỗ tối màu, kính thủy tinh hình lá cây màu đen tạo thành hình lốm đốm; rèm cửa diêm dúa màu đỏ, mành thủy tinh vàng nhạt, lộ ra ánh đèn sáng nhạt, vách sắt nghệ thuật chia phòng rất khác biệt, đánh sâu vào thị giác người ta.
Trong sảnh chính, cây đào và cây khô màu trắng thiết kế xen kẽ, tường đá đỏ trong phòng lịch sự tao nhã, tất cả mọi nơi đều có thể nhìn thấy những bút họa của Trung Quốc cổ đại (cung đình, tranh hoa và chim) treo tường; đồ sứ bằng ngọc, hiện ra vầng sáng dịu dàng; tranh sơn thủy vẽ tỉ mỉ, tranh hoa chim, nhân vật, không chỗ nào không sống động, lay động lòng người.
Nói cho cùng, trong lòng Thư Yến Tả còn chưa phải quá mức thân cận với đại ca và cô em gái này của mình, vĩnh viễn có một khoảng cách, không cách nào vượt qua.
Thư Tử Nhiễm thấy nhị ca lạnh lẽo như vậy, tự nhiên cũng ít đi gần gũi, không tự do tự tại như đại ca, chỉ đứng ở đó cười híp mắt gọi một tiếng: “Nhị ca.”
Đây là lần đầu tiên ba anh em ăn cơm giao thừa trong phòng VIP nhà hàng, bên trong phòng trang trí hoa đăng theo yêu cầu, làm nổi bật yên tĩnh riêng tư.
Phần lớn là lão đại và lão tam nói, lão nhị về cơ bản hỏi một câu đáp một câu. Hai người cho dù khơi lên không khí như thế nào cũng không thể chiếm được một nụ cười của Thư nhị thiếu, vĩnh viễn là vẻ mặt lạnh lẽo.
“Nhị ca, em khó có được về Hongkong một chuyến, anh theo em đi, đã là lễ mừng năm mới rồi, cũng nên thu xếp đi.” Thư Tử Nhiễm hờn dỗi, cô vẫn luôn hy vọng đại ca và nhị ca hòa hảo như lúc ban đầu, không muốn bọn họ vẫn tiếp tục hiểu lầm, hai người anh của cô đều là người tốt, cũng là hai người thân nhất trên đời này của cô, hơn nữa đại ca anh ấy...