An Tình Hủy chống tay, cắn răng bò dậy từ trên giường, nhặt khăn tắm trên đất, vây quanh người, lúc đứng lên cô thiếu chút nữa ngã xuống, nhưng vẫn cắn răng đứng lên, khó khăn đi về phía cửa, vừa ra đến cửa liếc mắt nhìn Hoắc Nhĩ Phi và Lăng Nguyệt co rúc trong góc thật sâu.
Thư Yến Tả dựa trên giường, nhìn hai người phụ nữ núp trong góc, mày nhíu lại rất sâu, mặc dù sắc dục của anh rất nặng, mỗi đêm không thể thiếu được phụ nữ, nhưng cũng không thích phụ nữ không chủ động, nếu như vậy sẽ ít đi chút niềm vui thú, vẫn là đôi bên tình nguyện tốt hơn.
Lăng Nguyệt bị sợ đến nước mắt chảy ròng ròng, rúc ở đó nức nở, mắt Thư Yến Tả bén nhọn nhìn hai cô, nhặt gối đầu ném tới, “Đứng lên!”
Sau đó tiện tay cầm khăn tắm quấn lấy bên hông, sắc mặt lạnh lùng đi về phía hai cô.
Hoắc Nhĩ Phi không biết mình lấy dũng khí ở đâu ra, vụt đứng dậy, dang hai cánh tay che chở Lăng Nguyệt ở sau lưng, há miệng run rẩy nói: “Anh... Anh... Không được bắt nạt cô ấy.”
Lần đầu tiên Thư Yến Tả thấy có người ngốc như vậy, bản thân khó đảm bảo còn muốn ra mặt thay người khác, thật buồn cười!
Anh đưa tay nắm cằm Hoắc Nhĩ Phi, “Cô cho rằng cô là ai?”
Hoắc Nhĩ Phi không biết lấy dũng khí ở đâu, một quyền đánh qua, từ nhỏ cha cô đưa cô đi học Taekwondo, nói cho oai thì con gái phải học để bảo vệ mình tốt hơn, học một chút thuật phòng thân trăm lợi không có hại. Vì vậy, cô vẫn học đến bây giờ, đã đến bậc đai đỏ, năng lực công kích vẫn đủ mạnh.
Hiển nhiên Thư Yến Tả không ngờ cô còn chiêu thức đó, không đề phòng bị cô đánh cho một quyền, đánh thẳng vào mắt, đau rát.
Từ nhỏ đến lớn, gần như không có ai dám đánh anh, cũng không có ai đánh thắng được anh, không ngờ sống hai mươi lăm năm, lại bị một con nhóc thúi đánh cho một quyền.
Hé mở tròng mắt, tàn ác nhìn cô, có một uy nghiêm khiến cho người ta không rét mà run.
Cũng giống như Hoắc Nhĩ Phi lúc này, nhìn người đàn ông ác ma trước mắt bị cô đánh tím bầm con mắt trái, rất muốn cười nhưng không dám, ánh mắt anh ta thật đáng sợ!
Còn Lăng Nguyệt thì dứt khoát hôn mê bất tỉnh, Thư Yến Tả hét lớn một tiếng ra ngoài cửa, “Người đâu, kéo cô ta đi ra ngoài cho tôi.”
Lập tức có người đi vào, lôi Lăng Nguyệt đã ngất đi ra ngoài, hai nữ giúp việc càng nhanh chân lẹ tay mà thay ga giường nhuốm máu.
Sau đó nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lại, trong lòng đều cảm thán vì Hoắc Nhĩ Phi: Kết quả chắc chắn rất thảm, người phụ nữ dám đánh nhị thiếu đúng là không tồn tại.
Trong phòng, hai người vẫn còn nhìn nhau chằm chằm, Thư Yến Tả là bí mật mang theo tức giận giống như mưa to gió lớn, Hoắc Nhĩ Phi thì như một con thú nhỏ phòng vệ trước mắt ác ma, đôi mắt trừng đến tròn xoe.
Thư Yến Tả nín nhịn tức giận, “Đừng thách thức cực hạn của tôi! Tới đây!”
Hoắc Nhĩ Phi mắt điếc tai ngơ với lời của anh, bất động, ánh mắt lại không hề chớp nhìn anh chằm chằm, chỉ sợ anh làm ra hành động gì quá khích.
Thư Yến Tả không có kiên nhẫn, đưa tay muốn túm lấy cô, nhưng Hoắc Nhĩ Phi cũng không ngồi không, đưa tay giữ chặt cổ tay anh, muốn ném anh qua vai, nhưng vóc người cô 1m65 lấy đâu ra lay động được Thư Yến Tả 1m85.
Huống chi Thư nhị thiếu cũng không phải ngồi không, vừa rồi bị một quyền chỉ vì không đề phòng mà thôi, thân thủ của anh xưa nay luôn khá tốt, khi Hoắc Nhĩ Phi giữ chặt cổ tay anh, anh đã nhanh nhẹn lật ngược lại.