“Anh nhanh lên một chút! Phía dưới người ta đã rất ướt, anh sờ một cái xem!” Một giọng nữ mềm mại truyền vào trong tai Hoắc Nhĩ Phi, để cho cô tê dại, quá quyến rũ.
“Bảo bối, em đừng vội, nào, cưỡi lên trên người anh.” Một giọng nam rất quen thuộc, trừ bác sỹ lưu manh Đoạn Tử Lang ra thì có thể là ai.
Người phụ nữ cười híp mắt cưỡi trên thân người đàn ông, tiếp theo nghe được tiếng rên rỉ và tiếng va chạm làm người ta tim đập mặt đỏ, sao Hoắc Nhĩ Phi lại không biết xảy ra chuyện gì, cố ý ác độc “Khụ” hai tiếng.
Bên kia lập tức truyền đến một loạt âm thanh huyên náo, sau đó Đoạn Tử Lang mặt tối tăm mà đi ra, thái độ lập tức đổi thành lưu manh trước sau như một, nhếch miệng lên.
“Tôi nói là nữ giúp việc nào gan to, lại dám trắng trợn ho khan, thì ra là mèo nhỏ!” Đoạn Tử Lang cười đến phơi phới.
“Tôi đây tốt bụng nhắc nhở anh, nếu như bị đại ma đầu phát hiện anh vụng trộm với phụ nữ của anh ta ở đây, anh ta sẽ xử trí anh như thế nào.” Vẻ mặt Hoắc Nhĩ Phi nghiêm chỉnh.
“Tốt bụng nhắc nhở tôi, mèo nhỏ em thật đúng là rất tốt bụng, quấy rầy tôi làm việc, để cho tôi chưa thỏa mãn dục vọng, ảnh hưởng tới hạnh phúc nửa người dưới của tôi, món nợ này tính như thế nào?” Đoạn Tử Lang cười híp mắt nói, vừa nói vừa lại gần Hoắc Nhĩ Phi.
Nói nhỏ bên tai cô, “Nếu như em muốn tắt lửa giúp tôi, tôi rất vui lòng.”
Hoắc Nhĩ Phi nghe những lời này thì mắt trợn trừng tròn xoe, đạp xuống một cước, hét lớn một tiếng: “Muốn chết, tôi tiêu diệt anh trước!”
“Yến ở phía sau em.” Đoạn Tử Lang âm trầm nói.
"Yến ở tại ngươi phía sau." Đoạn Tử Lang âm trầm nói.
“Mèo nhỏ, lần sau gặp! Tôi phải đi tìm người tắt lửa rồi, bằng không hạnh phúc nửa người dưới của tôi sẽ không được bảo vệ, ôi! Em lại nợ tôi một món nợ ân tình.” Giọng nói làm người ta đáng ghét truyền đến.
Hoắc Nhĩ Phi nhìn Đoạn Tử Lang đi xa, trong lòng khinh bỉ: Đàn ông đều cùng đức hạnh, thật là!
Rốt cuộc nên đi đâu! Cô bất đắc dĩ! Đột nhiên nghe thấy có tiếng bước chân vang lên, tiếp theo một giọng nói uy nghiêm die.enda/nle equy.ydon lạnh lùng truyền đến, chết! Lại đụng phải người đàn ông ác ma kia.
“Hàng bên Đông Nam Á bây giờ như thế nào? Có liên hệ được với chủ hàng bên kia không?”
“Nhị thiếu, người bang Lôi Thần cũng đang chuẩn bị mở rộng buôn bán ở Đông Nam Á, xem ra lần này bọn họ cố ý ngăn trở chúng ta, muốn phá hư uy tín của bang Viêm Ưng chúng ta.” Giọng Diêm Tứ Hải thô lỗ tức giận. Ở bang Viêm Ưng ông có danh hiệu là Diêm tứ gia.
“Tứ gia nói rất có đạo lý, tôi xem ra lần này tám phần là bang Lôi Thần đang âm thầm giở trò quỷ.” Đinh Thận vẫn trầm ổn như trước.
“Nếu lão Lôi Nhất Hằng kia muốn đấu với tôi, tôi tuyệt đối sẽ theo đến cùng, thị trường Đông Nam Á vẫn là địa bàn của bang Viêm Ưng chúng ta, ông ta muốn giành với tôi, lần này tôi muốn ông ta mất hết cả vốn!” Thư Yến Tả hung dữ nói, dừng lại một lúc, “Chú Đinh chú mang mấy anh em khổ cực đi Đông Nam Á một chuyến, xử lý thỏa đáng chuyện bên đó. Chú Diêm chú trấn giữ trong nhà, có chuyện gì toàn lực gánh vác, tùy thời phối hợp với chú Đinh. Ngày mai tôi muốn đi một chuyến đến châu Âu, tiên sinh Peter thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Slater muốn hợp tác lâu dài với tập đoàn Thư Á chúng ta, tôi phải đi qua bàn luận công việc hợp tác.”
Thư Yến Tả biết Đinh Thận làm việc luôn chững chạc cẩn thận, chuyện Đông Nam Á giao cho chú ấy làm có thể tuyệt đối an tâm, mà Diêm Tứ Hải ăn nói tương đối lỗ mãng, để cho chú ấy trấn giữ bang Viêm Ưng ngược lại là một lựa chọn không tồi.
Hai người đều tự nhận lệnh đi về, Đinh Thận dĩ nhiên vui mừng, dù sao nhị thiếu có thể giao chuyện lớn như vậy cho ông, nói rõ tín nhiệm và tin tưởng ông, nhưng ông không lộ vẻ mặt gì, bởi vì ông rất hiểu tính toán lòng người, nếu như bây giờ ông hớn hở ra mặt chỉ càng chọc giận Diêm Tứ Hải thêm.
Diêm Tứ Hải cũng hiểu rõ mình có bao nhiêu phân lượng, ông không dám có ý khác với sắp xếp của nhị thiếu, bởi vì quả thật Đinh Thận thích hợp hơn ông. Hơn nữa ông cũng hiểu rõ Đinh Thận là hạng người gì, đó chính là tuyệt đối sẽ không để lộ vẻ hài lòng trước mặt ông, để cho ông khó chịu, điểm này khiến cho ông rất hài lòng, mặc dù Đinh Thận ít tuổi hơn ông, nhưng ông không thể không thừa nhận, Đinh Thận có năng lực hơn ông.