Monica sửng sốt một lúc, ngay sau đó phản ứng kịp, “Đúng, đúng vậy, mấy ngày trước đi dạo phố bị trộm mất điện thoại di động rồi, lại đổi điện thoại mới.” Cô giơ điện thoại di động Blackberry kiểu mới nhất trên tay lên, cười hì hì nói.
“À, hóa ra là như vậy, xem ra bây giờ ăn trộm đúng là ngông cuồng! Về sau có thể phải chú ý một chút. Đúng rồi, cô đưa số mới cho tôi.”
“Được, tôi lập tức gửi cho anh, đúng rồi, boss đang nói chuyện với Đinh tam gia ở bên trong, thời gian rất lâu, nói không muốn người khác quấy rầy.” Monica chỉ chỉ cửa phòng làm việc đóng chặt của tổng giám đốc, mặt bất đắc dĩ nói.
Đang nói, cửa mở ra, Đinh Thận vẻ mặt quang minh chính đại mà thẳng bước đi ra ngoài, nhìn thấy Thư Phiến Hữu, hình như rất bất ngờ, chỉ có điều nhanh chóng bình tĩnh lại, “Xin chào đại công tử.”
“Chú Đinh, đã lâu không gặp, chú và tiểu Tả nói xong rồi.”
“Ừ, nhị thiếu ở bên trong, tôi đi trước.”
Thư Phiến Hữu bưng cà phê Monica đặt ở bên cạnh, ngửi một cái, mùi Cappuccino rất quen thuộc, “Khẩu vị của tiểu Tả quả nhiên vẫn không thay đổi.”
Bưng lên, khóe môi hơi vểnh, “Tôi cầm vào.”
Monica mỉm cười gật đầu, chỉ có điều vì mình cầu nguyện trong lòng, hy vọng tâm tình của boss bây giờ rất tốt.
Thư Yến Tả nghe thấy tiếng gõ cửa cho là thư ký Monica bưng cà phê vào, vẫn vùi đầu nhìn báo cáo trong tay như cũ, “Đi vào.”
Mùi vị Cappuccino quen thuộc nhẹ nhàng bay tới, anh đang chuẩn bị bưng lên uống một ngụm, lại phát hiện Monica còn chưa đi ra ngoài, không khỏi ngẩng đầu lên, ngây ngốc.
“Anh vào bằng cách nào?” Chân mày ngọn núi nhướn lên.
“Đi vào.” Thư Phiến Hữu nói rất tự nhiên, bình tĩnh ngồi đối diện với Thư Yến Tả.
Thư Yến Tả lạnh lùng nhìn đại ca mình, “Có chuyện gì sao?”
“Không có chuyện gì thì không thể tới tìm em tâm sự một chút sao?” Thư Phiến Hữu cười đến rất vô tội.
“Em rất bận.” Tiếp tục cúi đầu nhìn báo cáo của mình.
Lệnh đuổi khách rất rõ ràng.
Thư Phiến Hữu giả bộ như không nghe thấy, “Ảnh thị và giải trí Á Ninh chuẩn bị tiến quân vào trong nước, ca sỹ Coral mới ký với chúng ta rất có tiềm lực, chuẩn bị toàn lực bồi dưỡng cô ấy die end anl equ ydon đi trong nước phát triển, giải trí Âu Kỳ hợp tác với chúng ta cũng có ý này.”
“Ảnh thị và giải tri Á Ninh đã là của anh, quyết định như thế nào hoặc bồi dưỡng ai, lại hợp tác với người nào, chính anh quyết định là được rồi, không cần đến nói cho em biết. Lại nói, không phải anh đã quyết định xong rồi sao?” Thư Yến Tả lạnh lùng nói.
“Ha ha, bị em phát hiện nữa!” Thư Phiến Hữu cười đến rất bất đắc dĩ, anh chỉ muốn tìm một cớ để đến đây thôi, tiểu Tả đúng là không hề đáng yêu chút nào, haizzz! Nhanh như vậy đã chọc thủng anh.
Thư Yến Tả cảm thấy người đại ca này của anh đúng là rất kỳ quái, từ năm mười lăm tuổi sau khi đi nước Anh học, vẫn không trở về, trừ năm cha qua đời, anh ấy, em gái còn có một nhà dì nhỏ cùng trở về. Sau tang lễ, bọn họ cũng cùng rời đi, có lúc anh cảm thấy căn nhà này chỉ có một mình anh thôi, đại ca và em gái anh đều là người ngoài.
Em gái Thư Tử Nhiễm ra đời, ngày hôm sau mẹ bệnh qua đời, cha nhịn đau đưa em gái đi nhà dì nhỏ ở nước Anh xa xôi, anh hiểu được ý định của cha, ông hy vọng em gái có thể bình anh, vui vẻ mà lớn lên, cách xa những tranh cãi vô vị này.
Cũng bởi vì thế, anh và em gái gần như không có bất kỳ quan hệ nào nữa, tách ra từ nhỏ, sau khi lớn lên càng không liên lạc gì đó, anh cũng không có tâm tư dư thừa đi quan tâm em gái.
Trừ ngày giỗ của cha mẹ hàng năm, cô và dì nhỏ sẽ trở về một hai lần ra, còn lại hoàn toàn không trở về.
Mà người đại ca này của anh cũng vậy, mười năm nay vẫn ở bên ngoài, bây giờ lại trở lại, còn chủ động yêu cầu tiếp quản ảnh thị và giải trí Á Ninh, mới đầu quả thật làm cho anh rất ngạc nhiên, phải biết ở nước Anh, anh ấy có tiếng tăm lừng lẫy trong ngành kiến trúc, rất nhiều viện thiết kế nổi danh cũng muốn lương cao thuê anh ấy, thật sự không nghĩ đến anh ấy hoàn toàn rút lui khỏi ngành kiến trúc.