Khi ông nhìn thấy cặp mắt khát máu của Thư Yến Tả thì sợ không dám nói chuyện nữa, chỉ đành ngập ngừng nói: “Tiên sinh, mời chuyển phu nhân đến bệnh viện đi, ở chỗ này không cách nào điều trị tốt nhất được.”
Thư Yến Tả nghiêm túc suy tính một lúc, “Được.”
Khi Hoắc Nhĩ Phi tỉnh lại lần nữa, đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi, nhìn gian phòng xa lạ, khắp nơi đều trắng tinh, chẳng lẽ mình tới Thiên đường sao?
Giật giật cổ tay, phát hiện có gì không đúng, mới thấy trên tay đang truyền dịch, từng chút một! Thấy không phải Thiên đường, người đàn ông ác ma kia còn tốt như vậy, lại còn trị bệnh cho cô.
Đang chuẩn bị đứng dậy, cửa mở ra, Đoạn Tử Lang vẫn dáng vẻ lưu manh kia, “Mèo nhỏ, tỉnh rồi.”
Cô hơi kỳ quái sao Đoạn lưu manh lại ở đây, đây là đâu? Cô hy vọng tất cả những gì liên quan tới hôm qua chỉ là cơn ác mộng của mình.
“Đây là đâu? Sao anh lại ở đây?”
“Đây là bệnh viện không nghi ngờ chút nào, về phần tôi, là ngày hôm qua Yến gọi cuộc điện thoại đoạt mệnh giục tôi tới, haizzz! Tôi đáng thương nha!” Đoạn Tử Lang ngồi bên giường thở dài.
“Ngày hôm trước? Ý của anh là tôi ngủ hai ngày rồi hả?” Hoắc Nhĩ Phi kinh ngạc hỏi, sao cô lại không biết mình có thể ngủ n hư vậy?
“Đúng vậy! Cô quả thật ngủ hai ngày rồi, thiếu chút nữa gấp chết người nào đó! Haizzz...” Đoạn Tử Lang có điều ngụ ý.
Hoắc Nhĩ Phi tự động bỏ quên câu nói phía sau của anh, chỉ đang nghĩ sao mình lại ngủ lâu như vậy, cô nhìn quanh phòng bệnh, chỉ cảm thấy thiết bị ở đây đầy đủ hết, dường như rất cao cấp.
“Tôi còn ở Las Vegas?” Cô dần nhớ lại tất cả mọi chuyện, nhớ lại ác ma kia ép cô lãnh giấy hôn thú ở đây, nhớ lại mình cắn cổ tay ác ma, nhớ lại ác ma đánh mình một bạt tai...
Hoắc Nhĩ Phi tự động bỏ quên phía sau hắn một câu nói, chỉ là đang nghĩ mình tại sao ngủ lâu như vậy, nàng nhìn quanh một cái gian phòng này phòng bệnh, chỉ cảm thấy thiết bị rất là đầy đủ hết, dường như rất cao cấp bộ dạng.
Cô lấy bàn tay không cắm kim truyền lên từ từ sờ gò má mình, đã không sưng lên, chuyện gì xảy ra?
Đoạn Tử Lang rất thân thiết đưa một chiếc gương tới, “Thật sự không sưng lên, không tin, tự cô xem.”
Hoắc Nhĩ Phi nhận lấy gương, rất nghiêm túc xem, phát hiện mặt mình không bị sưng lên, cũng không đau, lại nhanh như vậy, chẳng lẽ do Đoạn lưu manh chữa khỏi.
Nghĩ tới đây, cô ngước mắt lên, nhìn Đoạn Tử Lang, rất chân thành nói: “Cám ơn anh.”
“Cám ơn tôi cái gì? Mặt của cô không phải do thuốc của tôi chữa khỏi, là thuốc bệnh viện này.” Đoạn Tử Lang cười đến vô tội.
“Cho dù như thế nào, tôi vẫn muốn cám ơn anh, ở đây, chỉ có mình anh đối tốt với tôi.”
“Mèo nhỏ, thật ra thì...”
Cửa đột nhiên bị mở ra, bác sỹ John đi vào, nhìn Hoắc Nhĩ Phi tỉnh, hình như rất vui mừng, nước bọt bắn tung tóe mà nói với cô một đống tiếng Anh.
Chỉ thấy Hoắc Nhĩ Phi nghi ngờ, mặc dù tiếng Anh của cô không tệ lắm, nhưng bác sỹ nói quá nhanh, thật sự không theo kịp tiết tấu của ông ấy, nhưng hiểu ý tứ của ông ấy: Đó chính là cô tỉnh, thật tốt.
“Thank you.” Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy vị bác sỹ này rất nhiệt tình.
“You don’t thank me, your husband do for you a lot, you should thank him. Also, you’re pregnant, pay more attention to the body.” John rất vui vẻ nói. (Cô không cần phải cám ơn tôi, ông xã cô làm rất nhiều vì cô, cô nên cám ơn cậu ấy. Còn nữa, cô mang thai, phải chú ý thân thể nhiều hơn.)
Lần này Hoắc Nhĩ Phi hoàn toàn nghe rõ, mang thai? Nói cô mang thai? Trong đầu cô lập tức loạn thành bột nhão, hoàn toàn bỏ quên từ “Ông xã” kia.