Mục lục
Cướp Tình: Tổng Giám Đốc Ác Ma Rất Dịu Dàng
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Puck

Nhất là khi nhị ca hỏi cô thì cô chỉ có thể cắn răng mặt không đổi sắc nói dối.

Nghe Lucus nói khi cô ở nước Anh, có một cô gái tên Chử Tuyết Nghê vẫn theo đuổi đại ca, chỉ có điều đại ca rất dứt khoát từ chối người ta, còn khiến cô gái kia đau lòng rời đi.

Vì vậy, chuyện này thành công khơi gợi hứng thú nồng đậm của cô, cô rất muốn nói chuyện một chút với cô gái dũng cảm này, nếu thật tâm với đại ca, cô cảm thấy có quyền nói chân tướng cho cô ấy biết.

Âu tổng giải trí Âu Kỳ vừa gửi thư mời cho cô, hy vọng đầu tháng tám có thể tới dự tiệc đính hôn của bạn tốt Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi, vừa đúng mượn cơ hội này quen biết tổng giám đốc mới của Á Ninh, tiện thể gặp mặt các lãnh đạo cấp cao trong công ty, coi như tăng tiến hiểu rõ lẫn nhau.

Nghe đại ca nói Âu Dã Sâm và Chử Tuyết Luân là người không tệ, cô ngược lại rất mong đợi chuyến đi tới thành phố L lần này rồi, hơn nữa Lucus và nhị ca cũng được nữ chủ nhân Hoắc Nhĩ Phi mời tới tham dự tiệc đính hôn.

Theo như cách nói của Lucus dì Phi Phi là người mà cha bé muốn theo đuổi, cô nghĩ thầm: Chẳng lẽ nhị ca định đi cướp hôn sao? Chơi tốt như vậy sao? Cô vẫn thật nhanh chân đến xem thôi!

Chử Tuyết Nghê, em gái Chử Tuyết Luân, là bạn tốt của Hoắc Nhĩ Phi, quan hệ rất thú vị đây!

Đầu tháng tám, còn có mười ngày.

Trong nước, thành phố L.

Nhà Hoắc Nhĩ Phi, một buổi sáng tinh mơ mẹ cô đã đánh thức cô dậy từ trong giấc mộng.

“Phi Phi à, hôm nay là ngày quan trọng như vậy mà con còn ngủ nướng, mau dậy đi!” Mẹ Hoắc hắng giọng quát, cô con gái này, đúng là không thể khiến cho bà bớt lo, không biết đời trước con bé tu được phúc phận gì mà lại tìm được một con rể tốt như vậy.

“Mẹ, mới bảy giờ mà!” Hoắc Nhĩ Phi nhắm mắt đã mò điện thoại di động, liếc nhìn, ai oán nói.

“Thật là đứa bé không bớt lo, bảy giờ còn sớm hả, con phải trang điểm trước, thử áo cưới! Tuyết Luân đã ngồi chờ con ở phòng khách từ lâu.”

Hoắc Nhĩ Phi bất đắc dĩ chui ra từ trong chăn, trong lòng buồn bã: Sao đính hôn còn phiền toái hơn cả kết hôn vậy! Sớm biết nên đề nghị Tuyết Luân chỉ mời cha mẹ hai bên, haizzz...

Trong phòng khách, hai người Chử Tuyết Luân và cha Hoắc tán gẫu thật vui, thấy Hoắc Nhĩ Phi mắt mịt mờ buồn ngủ đi ra ngoài, Chử Tuyết Luân dịu dàng cười cười, ý bảo cô không cần gấp gáp.

Chờ Hoắc Nhĩ Phi súc miệng xong, hai người từ biệt đi về phía tiệm áo cưới.

Về phần cha Hoắc và mẹ Hoắc, anh đã phái xe riêng chờ dưới lầu, đưa bọn họ đến thẳng khách sạn.

Chử Tuyết Luân ngồi ngoài phòng nghỉ, chờ Phi Phi thử áo cưới, trang điểm.

Khi Phi Phi mặc áo cưới màu trắng lộ vai hơi ngượng ngùng đứng trước mặt anh, lông mi hơi nhếch lên, ánh mắt mê người như vòng xoáy, khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng bàn tay, môi đỏ đầy đặn như son, đẹp khiến người ta lạc tâm trí.

“Đẹp không?” Hoắc Nhĩ Phi kéo kéo áo cưới trên người, hai má mắc cỡ đỏ ửng. Thật là, sao anh Tuyết Luân nhìn mình như vậy, làm hại mình thật khẩn trương!

“Đẹp khiến cho anh không cách nào hít thở.” Chử Tuyết Luân nhếch môi cười cưng chiều, chứa đầy tình cảm dịu dàng.

Hoắc Nhĩ Phi xấu hổ cúi đầu, tay trái nắm tay phải.

Chử Tuyết Luân từ từ đi đến gần cô gái mình yêu, nắm tay cô đang băn khoăn lo lắng đứng đó, “Phi Phi, hôm nay anh thật hạnh phúc, anh sẽ đối xử tốt một đời một thế với em.”

“Wow! Anh trai, anh thật buồn nôn đó!” Chử Tuyết Nghê mặc bộ đầm màu đỏ rượu quý phái kiểu mới nhất của H&M, tóc dài vén lên, bông tai kim cương màu xanh ngọc, xinh đẹp động lòng người, như cơn gió nhẹ nhàng đi vào.

“Phi Phi, thật hâm mộ nha, áo cưới này đặc biệt đặt nhà thiết kế nổi danh Milan làm theo yêu cầu, với phong cách lãng mạn, duy mỹ, mộng ảo trứ danh của ông ấy, cũng đều là tay nghề thủ công có kinh nghiệm làm ra, thật vừa người!” Chử Tuyết Luân vây quanh Phi Phi đi dạo một vòng, chậc chậc khen ngợi.

“Chờ lúc em kết hôn, anh tặng cho em mấy bộ.” Chử Tuyết Luân cưng chiều nói, anh chỉ có một cô em gái bảo bối như vậy, yêu bà xã, thương em gái cũng là chuyện đương nhiên.

“Đúng đấy, anh ấy chỉ có một mình cậu là em gái, không thương cậu thì thương ai.” Hoắc Nhĩ Phi gắt giọng.

“Nhanh vậy đã đứng cùng chiến tuyến với anh trai em rồi nha, chị dâu.” Chử Tuyết Nghê cố ý trêu ghẹo bạn tốt.

Hoắc Nhĩ Phi liếc bạn tốt, hai gò má ửng đỏ.

Chử Tuyết Luân biết da mặt Phi Phi mỏng, vội xen vào: “Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi qua, khách cũng dần kéo tới rồi.”

Hoắc Nhĩ Phi và Chử Tuyết Nghê ngồi ghế sau, vừa lên xe hai người lập tức bàn luận xôn xao.

“Phi Phi, hôm nay Lucus và cha bé sẽ thật sự đến sao?” Chử Tuyết Nghê giả bộ như vô ý hỏi.

“Chắc là vậy, sao thế?”

“Không có việc gì, tớ chỉ hỏi một chút.” Cô cười cười, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, người kia không thể nào tới, mình si tâm vọng tưởng làm gì chứ?

Nhớ tới nửa tháng trước đọc được bài báo Á Ninh thay đổi tổng giám đốc, trong lòng đau xót, lại trốn triệt để như vậy, đi thẳng từ tổng giám đốc Á Ninh về nước Anh, xem ra thật sự chuẩn bị cả đời này không qua lại với nhau rồi.

Chết, cô đột nhiên nghĩ đến lần ở nhà Thư Phiến Hữu anh bất ngờ phát bệnh, còn có ngăn kéo đầy thuốc, ngay lúc đó mình hoàn toàn bị thất tình làm cho hôn mê, vốn không nghĩ đó là thuốc gì? Theo lý thuyết nào có ai khỏe mạnh mà chất đầy một ngăn kéo tủ đầu giường toàn thuốc? Còn có tình hình lúc anh phát bệnh, giống như lúc nào cũng có thể chết?

Năm năm qua, hàng năm đều đi nước Anh nhiều lần, hơn nữa lần sau thời gian dài hơn lần trước.

Chẳng lẽ, anh thật sự như truyền thông dự đoán, là có bệnh không tiện nói ra hoặc có nỗi niềm khó nói sao?

Nhưng em gái của anh nói anh chỉ trở về quay lại nghề kiến trúc mình yêu thích, rốt cuộc cái nào mới có thể tin tưởng đây?

Thuốc, lúc ấy cô sơ suất quá, sao không giấu một lọ cầm đi tiệm thuốc hỏi một chút...

“Tuyết Nghê, nghĩ gì thế? Xuống xe.” Hoắc Nhĩ Phi huơ huơ Tuyết Nghê còn đang ngẩn ra.

“A, đến rồi.” Chử Tuyết Nghê che giấu luống cuống vừa rồi của mình, khôi phục tao nhã trước sau như một.Sân bay, Âu Dã Sâm đã sớm chờ ở đó, giơ tay lên nhìn đồng hồ, chuyến bay đã đến.

Thư Tử Nhiễm vẫn trước sau như một thích mặc màu tím nhạt, nhưng mà lần này là váy dài thuần phong cách phương Đông, trang sức giống như thủy tinh khảm trước ngực, giống như thủy tinh khảm trên vòng tay kim loại, bông tai to kiểu cổ, đầu tóc dài quăn tùy ý rối tung trên vai, đeo mắt kính màu trà, chỉ lộ ra đôi môi đỏ mọng, cách ăn mặc chói mắt sành điệu lại mới lạ, hấp dẫn vô số quay đầu nhìn, tất cả mọi người đang ríu rít suy đoán, chửng lẽ là ngôi sao lớn nào?

Tay phải cầm túi xách Pippa Middleton mốt mùa mới nhất, tay trái dắt theo bé trai khoảng năm tuổi màu âu phục nhỏ màu đen, một lớn một nhỏ này, cực kỳ làm người khác chú ý.

Âu Dã Sâm nhận ra Lucus, tự nhiên đoán được thân phận của người đẹp bên cạnh bé, rất lịch sự đi tới.

“Bộ váy dài kiểu Trung Quốc này của Thư tiểu thư thật đẹp đến kinh thiên động địa! Không hổ là giám đốc công ty giải trí, quả thật thời trang trước nhất, đầy đủ vẻ ngôi sao, rất có phong phạm!” Âu Dã Sâm từ trước đến nay rất biết khiến phụ nữ vui vẻ, nói ra hết lời lẽ sáo rỗng này đến lời khác.

Thư Tử Nhiễm nghiêng đầu tháo mắt kiếng, cười quyến rũ với Âu Dã Sâm, “Âu tổng chắc đã từng khen không ít phụ nữ nhỉ, đúng là rất dễ nghe!”

“Có thể chiếm được nụ cười của người đẹp, tất nhiên Âu mỗ cần như vậy.”

“Chào chú Âu.” Lucus cười híp mắt nói chen vào.

“Lucus thật sự càng ngày càng đẹp trai rồi, không phải nói cha con cũng tới sao? Sao không thấy người?” Âu Dã Sâm nhìn về phía sau hai cô cháu, không thấy người.

“Bởi vì cha có chút việc phải xử lý, cho nên con và cô tới trước.”

“A, như vậy sao, vậy chúng ta đi khách sạn trước.” Âu Dã Sâm mở cửa xe Volvo màu xàm bạc, rất lịch sự làm thế tay “Mời”.

Thư Yến Tả cũng không nghĩ tới chuyện lại có thể trùng hợp như vậy, nghệ sỹ Coral đang thành công hiện giờ của Á Ninh lại chính là người tình thuở ban đầu năm đó của Lang, hai người cùng sống một thành phố nhiều năm như vậy, lại chưa từng chạm mặt nhau một lần.

Đoạn Tử Lang cảm thấy nếu như không phải ngày đó Lucus để anh đến Á Ninh đón bé, ở trong phòng làm việc của Nhiễm Nhiễm, trong lúc vô tình nhìn thấy bài báo được cắt ra từ sáu năm trước, tựa đề bắt mắt phía trên hấp dẫn anh: “Ca sỹ Coral ngọc nữ lúc thanh xuân bị bạn trai cũ vứt bỏ, một lần đã mất lòng tin với tình yêu, từ đó dốc lòng vào sự nghiệp ca hát.”

Nội dung bên trong quả thật nói cô rất đáng thương, mà bạn trai cũ đó quả thật không phải người, mặc dù không chỉ mặt đặt tên, nhưng rõ ràng nói chính anh, anh không phải bạn trai cũ của cô sao? Hay nói trước anh còn có một người khác?

Bất thình lình, cảnh mười một năm trước tái hiện lại trước mắt anh, người phụ nữ này vì để mình nổi tiếng đã không tiếc nói ra lời nói dối trái lương tâm sao?

Khoảnh khắc kia, anh có một ý tưởng, nếu ở thành phố L, vậy thì không ngại đi một chuyến, cho cô “Vui mừng bất ngờ” cũng không tệ. Cũng tiện thể xem mèo nhỏ một chút.Bữa tiệc đính hôn của Chử Tuyết Luân và Hoắc Nhĩ Phi cử hành ở khách sạn năm sao Thành Duyệt sang trọng nhất thành phố L, hai người định khiêm tốn, nhưng bây giờ không có tư cách khiêm tốn. Chử Tuyết Luân thân là tổng giám đốc bất động sản Sở viên, thân phận này đã đủ làm cho người ta chú ý rồi, vợ chưa cưới còn là giám đốc kế hoạch của Âu Kỳ, lại thêm tổng giám đốc Âu Kỳ là bạn tốt của hai người.

Vì vậy, thành công đưa tới một số người bạn hâm mộ danh tiếng, ngay cả truyền thông cũng tới không ít, chỉ có điều Hoắc Nhĩ Phi đã đánh tiếng với họ trước, không cho phép chụp loạn, nếu không trực tiếp mời đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK