• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu hỏi của Phong Thần, đã hỏi tới trọng điểm, Kim Na Na khó xử Thiệu Niệm Vinh, lại nhìn Tần Mặc một chút, dường như khó có thể mở miệng.

“Chuyện này…… Cháu nói, chú Thiệu chú cũng không nên tức giận nha!”

Thiệu Niệm Vinh mặc dù trong lòng khó chịu, nhưng dáng vẻ phải làm đối với thế hệ sau vẫn phải làm, ông hắng giọng, “Nói đi, nếu như là ồn áo giữa những đứa trẻ, chú tự nhiên sẽ không để ở trong lòng.”

Kim Na Na đợi chính là câu nói này, liền nói hôm nay cùng Tần Mặc đến rừng cây nhỏ giải sầu, nhưng lại gặp mấy người Thiệu Tư Liễm đang hướng quyền cước về phía Thiệu Tư Mộ, vốn định làm như không thấy rời đi, nhưng lại bị mấy người Thiệu Tư Liễm ngăn lại.

“Thiệu Tư Liễm uy hiếp bọn cháu không được đem chuyện nhìn thấy ngày hôm nay nói ra ngoài, cháu vốn nghĩ, Thiệu Tư Mộ là con trai của chú Thiệu, Thiệu Tư Liễm là anh trai lại muốn động tay động chân, không khỏi mở miệng nói vài câu khuyên giải. Không ngờ, không ngờ anh ấy liền nói năng lỗ mãng, nếu như là không tôn trọng cháu thì cũng coi như xong, nhưng anh ấy cố tình…… Hết lần này đến lần khác nói cha cháu, trong tay có chút quyền thế liền mắt chó nhìn người thấp…… Nếu chú Thiệu muốn cùng cháu nói hơn thua, còn không biết ai sẽ chịu thiệt.”

Những lời này nói mặc dù kín kẽ, nhưng khắp nơi đều tiết lộ ra là Thiệu Tư Liễm không đúng trước, mà theo như lời nói phía sau, mặc dù là lời nói của một thiếu niên, nhưng cũng sẽ có người suy đoán Thiệu Niệm Vinh mang dã tâm muốn lôi nhà họ Kim xuống.

Thiệu Tư Liễm đã hôn mê bất tỉnh, cho nên tất cả những lời Kim Na Na nói cho dù là giả thì cũng không có người đi kiểm chứng, đừng nói đến những người hầu theo sau Thiệu Tư Liễm, bọn họ ai có can đảm đứng ra chất vấn những lời nói của cô?

Trong câu nói thật giả nửa nọ nửa kia, Kim Na Na lại đem Thiệu Tư Mộ kéo vào, như vậy rõ ràng, hai người các cô vì hắn mà xung đột với Thiệu Tư Liễm, mà Thiệu Tư Liễm lại không tôn trọng cha của Kim Na Na, lại làm cho người ta cảm thấy, ở trong nhà Thiệu Niệm Vinh nhất định cũng có điều bất mãn với nhà họ Kim.

“Hả? Thì ra là đều bởi vì tam công tử, Kim tiểu thư và Tần Mặc mới ra tay.”

Ánh mắt Phong Thần sáng quắc nhìn Thiệu Niệm Vinh, Thiệu Niệm Vinh quay đầu nhìn về phía Thiệu Tư Mộ, “Tại sao con không nói đoạn này!”

Thiệu Tư Mộ thông minh, trong lòng đã sớm chẩn bị tốt lí do thoái thác, “Cha, đây là chuyện trong nhà của chúng ta, huống chi, con cũng không biết mọi chuyện sẽ ầm ỹ lớn như vậy……”

Hắn thật sự không nghĩ tới, Kim Na Na cũng sẽ xen vào, mà cô cũng cho mình câu cảnh cáo kia, cũng nói cho hắn biết, muốn bo bo giữ mình cũng chỉ có thể đứng về phía bọn họ.

Lần này không muốn dính nước đục vào người mà đạt được lợi ích, là chuyện không thể nào, đi ở ven sông, nào có đạo lý chân không bị ướt!

“Vậy Thiệu tam công tử có phải cũng nên suy nghĩ thật kỹ hay không, lúc cậu đỡ Thiệu Tư Liễm đi đến phòng y tế, còn xảy ra cái gì chứ?”

Câu nói đầu tiên của Kim Na Na liền đem toàn bộ trách nhiệm đẩy cho hắn, Thiệu Tư Mộ cười khổ, hắn vốn muốn mượn sự kiện lần này giải quyết xong Thiệu Tư Liễm, Tần Mặc có Phong Thần hậu thuẫn, mực dù quá trình sẽ phiền phức một chút, nhưng cũng không đốt tới mình. Nhưng không ngờ bây giờ trái lại làm cho mình rước lấy một khối phiền phức, Kim Na Na này quả nhiên không phải nhân vật đơn giản.

“Sau khi tôi bị anh trai đánh, tự nhiên cũng không đỡ nổi anh trai bị thương giống vậy, anh trai hình như vấp ngã, đầu đập vào cây khô, có lẽ…… Có lẽ đó là nguyên nhân……”

Hắn nhắm mắt che lấp, sự kiện Tần Mặc đánh người dần dần chuyển biến thành, vấn đề của chính bản thân Thiệu Tư Liễm, bởi vì bị thương, cho nên chân đứng không vững, té một cái đụng vào đầu, liền thành người sống đời sống thực vật.

“Thì ra ầm ỹ cả nửa ngày, Tần Mặc nhà tôi cũng không phải là hung thủ trực tiếp a!”

Phong Thần đứng dậy, dường như thở phào nhẹ nhõm, “Cô cuối cùng cũng không gây đại họa cho tôi, đi, về nhà!”

“Đợi đã! Phong Thần, cậu cảm thấy chuyện này đã giải quyết rồi?”

Thiệu Niệm Vinh dĩ nhiên cũng không phải là dễ lừa gạt, nhưng ông ta cũng hiểu, chuyện đã đến nước này, tiếp tục ầm ỹ, ông cũng không chiếm được lợi ích.

Phong Tần vỗ vỗ đầu, “Xem xem trí nhớ của tôi, mặc dù Tần Mặc không đánh cho lệnh công tử trở thành người thực vật, nhưng cũng bởi vì cô ấy, lệnh công tử mới không cẩn thận đụng vào đầu. Tôi cũng nên chịu một chút trách nhiệm, như vậy đi, tôi biết cục trưởng Thiệu muốn hoạch định một mảnh đất, nhưng vẫn không có cách nào nắm được, hôm nào hai ta hẹn thời gian, nói chuyện một chút về hạng mục này.”

Cục trưởng Thiệu hai mắt tỏa sáng, mảnh đất kia mấy năm nay vẫn không có cách nào thu hồi, bên trên chi khoản tiền xuống cũng không đủ những cư dân kia dời đi, cho nên vẫn kéo dài đến bây giờ.

Nếu Phong Thần bằng lòng bỏ tiền, đem mảnh đất kia giữ lại, vậy không những có lợi đối với tiền đồ của ông, càng có thêm một phần béo bở có thể bỏ túi.

Dưới sự cân nhắc, Thiệu Niệm Vinh quyết định chủ ý, không có một đứa con trai, không phải là còn có đứa khác sao!

“Tần Mặc tiểu thư là vị hôn thê của Phong tổng, về sau nhất định phải quản giáo thật tốt, Phong tổng vẫn luôn đối với việc xây dựng của chính phủ bỏ ra khá nhiều công sức, không thể bỏ ra công lao, nếu có cơ hội hợp tác, tôi đương nhiên rất vui mừng.”

Một cuộc sóng gió cứ như vậy giải quyết không đánh mà thắng, Phong Thần cười ha hả với Kim Na Na nói, “Lần này tôi chính là thiếu ân huệ của cô.”

“Tần Mặc là bạn của tôi, tôi dĩ nhiên phải giúp.”

Phong Thần nhíu mày, Kim Na Na xoay người về phía Tần Mặc ôm một cái thật lớn, cơ thể Tần Mặc chấn động thật mạnh, hai tay để bên người nắm chặt thành quyền, giống như đang hết sức áp chế cái gì.

Lan ở mọt bên âm thầm vì Kim Na Na lau mồ hôi lạnh, kể từ sau khi sự kiện kia, tiểu thư liền không để cho người khác thân thiết như vậy, cho ù là lão gia cũng giống như vậy.

“Hẹn gặp lại vào tuần sau.”

Đang lúc sự nhẫn nại của Tần Mặc đã đến cực hạn, Kim Na na cuối cùng cũng buông lỏng tay, ngồi lên xe của mình nhênh ngang rời đi.

“Đợi chút nữa lại tín sổ với cô!”

Phong Thần tháo xuống mặt nạ trên mặt, sắc mặt tái xanh hướng về phía Tần Mặc mặt không chút thay đổi nói nhỏ, Tần Mặc hàn nhạt “Ồ” một tiếng, ngồi lên xe.

“Cô…… Cô……”

Một tên con trai im lặng trợn to hai mắt, cô rốt cuộc có ý thức được họa mình đã gây ra hay không? Còn yên tâm thoải mái ngồi lên xe như vậy, để cho hắn làm tài xế!

“Muốn để tôi lái xe sao?”

Cô mặt không thay đổi hỏi khiến Phong Thần bị sặc nước miếng của chính mình, hắn ho khan hai tiếng, tự giác ngồi lên ghế lái, hắn vẫn còn muốn sống đến ngày sông cạn đá mòn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK