Hắc ám phủ xuống nhân gian, bên trong một căn nhà, ngọn đèn trong một gian phòng vẫn sáng, một bóng người đung đưa bên giường, trong tay cầm điện thoại di động, đi qua đi lại.
"Ngu xuẩn! Chút chuyện nhỏ này cũng làm không xong!"
Bên đầu điện thoại kia không biết nói cái gì, làm trên mặt ta cô hiện ra vẻ tức giận, ngón tay nắm điện thoại di động trắng bệch, mơ hồ có kích động bóp vỡ điện thoại di động.
"Phế vật!"
Thiệu Tư Thanh giận đến nỗi hung hăng ném điện thoại trên tay vào góc tường, điện thoại di động lên tiếng trà lời vỡ vụn, chia năm xẻ bảy, bi thảm nằm ở trên sàn nhà. Trong con ngươi cô ra, lóe ra ánh sáng lạnh giận dữ, La Khiết chết tiệt, thật là vô tích sự! Để cho cô ta uổng phí vui mừng một phen!
Cô ta tức giận muốn được chặt Tần Mặc làm trăm mảnh!
"Tôi ngược lại muốn xem thử, là ai không có mặt mũi gặp người trước!"
Thiệu Tư Thanh liếc mắt nhìn điện thoại di động vỡ vụn lẻ tẻ, đi tới bên cạnh bàn cầm điện thoại lên bấm một cái dãy số, khóe miệng của cô ta nâng lên một đường cong quỷ quyệt, đợi đối phương nhận điện thoại, ở trong mắt cô ta thoáng qua ánh sáng ác độc. [Bà Xã Trẻ Xã Hội Đen-edit by chenqiucao Diễn Đàn Lê Quý Đôn]
Tần Mặc và Bùi Thiểu Y biểu hiện thân mật khăng khít, những tin tức này hóa thành những tấm hình sinh động, bị đưa đến trong tay Phong Thần. Nhìn nụ cười nhàn nhạt cô, anh chỉ cảm thấy trái tim bị người ta hung hăng nhéo đau.
Ở bên người cô, không còn là anh, mà là một người khác. Vị trí của anh đã không tồn tại trong lòng của cô, cái nhận thức này làm anh hốt hoảng, hai người xa lạ đến quen thuộc, lại từ quen thuộc biến thành người xa lạ.
Nếu như bây giờ bọn họ gặp nhau, cô có lẽ sẽ mắt nhìn thẳng, trực tiếp lướt qua người anh!
Hung hăng đem hình ném xuống đất, anh hận hận dẫm lên mấy cái, giống như như vậy, Bùi Thiểu Y sẽ biến mất khỏi bên cạnh Tần Mặc. Nhưng là, còn sau khi biến mất?
Nhìn tin tức Tư Đồ Kiều đưa tới, chân mày anh nhíu lên, trường học này không thiếu gia tộc nổi tiếng, mà với mặt mũi xinh đẹp của Tần Mặc, tự nhiên sẽ dẫn tới không ít ong bướm.
Bùi Thiểu Y rời đi, vẫn sẽ có người thứ hai, thứ ba, thứ tư. . . . . . Vô số người thay thế bổ sung.
Cho nên, anh phải ngăn chặn tình huống xảy ra như vậy!
Tròng mắt Phong Thần thỉnh thoảng hiện lên ánh sáng, chỉ trong nháy mắt, liền biến mất nơi đáy mắt của anh, giống như lưu hành lướt qua chân trời, trong màn đêm đen Phương Hoa nhất thời lấp lánh, chỉ lưu lại cho nhân gian mỹ lệ chốc lát, liền rơi xuống cùng cả vùng đất, trở thành một khối đá bình thường.
Anh khẽ gõ mặt bàn, mắt nhìn chằm chằm điện thoại thật lâu, một giây sau, anh bấm phím trên bàn phím, dặn dò mấy câu, không đợi đối phương nói chuyện liền cúp điện thoại, thái độ làm việc sấm rền gió cuốn người khác không được phép cự tuyệt.
Nhếch miệng lên tư thái tự tin, tròng mắt tỏa sáng lấp lánh.
Đêm đó, Tần Mặc vừa về tới chỗ ở của Tư Đồ Kiều, thì nhìn thấy bên trong nhà xuất hiện không ít hành lý, mà ở trong phòng của Tư Đồ Kiều, hai người đàn ông này đang bận đóng gói hành lý còn lại.
Tư Đồ Kiều oán hận nhìn Phong Thần bận rộn, lại muốn chủ nhân là hắn nhường chỗ, để cho anh theo đuổi Tần Mặc! Đây không phải là tu hú chiếm tổ chim khách sao! Cường đạo! Thổ phỉ!
"Được rồi, cậu đi đi!"
Phong Thần đem đã hành lý thu thập xong giao cho Tư Đồ Kiều đang đứng ở một bên, vô cùng oán niệm, hắn thở dài một hơi, vừa định nhạo báng anh mấy câu, khóe mắt lại thoáng thấy Tần Mặc đứng ở cạnh cửa.
Chuyển ngay đề tài, "Cậu định dụ dỗ người ta trở về như thế nào?"
"Dụ dỗ?"
Phong Thần đương nhiên sẽ không nói cho Tư Đồ Kiều, để cho hắn có cơ hội cười nhạo mình , "Mình muốn cô ấy tự mình ngoan ngoãn trở lại, cậu hãy chờ xem, cô ấy nhất định sẽ không còn dám dễ dàng rời khỏi mình!"
Tư Đồ Kiều thu lại biểu cảm trên mặt, tiếp tục nói, "Cậu muốn dùng mỹ nam kế?"
"Cô ấy là một tiểu nha đầu, phải dùng tới mỹ nam kế của tôi? Cho cô ấy một chút kẹo, cô sẽ mang ơn tôi. . . . . ."
Lời của anh im bặt ngừng hẳn, ánh mắt lạnh lẽo thẳng tắp liền bắn về phía anh, ánh mắt kia hình như có thể đóng băng máu của anh, làm thân thể anh cứng ngắc.
Tư Đồ Kiều xốc hành lý lên, chạy như bay ra ngoài, vì mình phạm vào tội nghiệt nên phải sám hối ba giây, sau đó lái cô vợ bé nhỏ của mình đi tiêu dao.
Tần Mặc đang tức giận, Phong Thần có thể cảm giác được hơi thở tức giận hát ra từ người cô, ngoài mặt sóng nước chẳng xao, nhưng nội tâm lại là sóng triều mãnh liệt.
Cô "Hừ" một tiếng, giận dữ trở lại phòng mình, "Đùng" một tiếng đóng sầm cửa lại.
Hôm sau, Phong Thần mới vừa tỉnh ngủ, liền nghe thấy âm thanh đóng cửa, anh lập tức từ trong mộng tỉnh lại, kéo màn cửa sổ ra, chỉ thấy Bùi Thiểu Y đã chờ ở lầu dưới thật sớm, Tần Mặc đi theo lên xe của cậu ta.
Tay Phong Thần đặt ở bệ cửa sổ thoáng nắm chặt, mắt thấy chiếc xe kia lao đi, để lại bụi bậm đầy đất .
Một ngày này, trong đầu anh đều là dáng vẻ thân mật của Tần Mặc và Bùi Thiểu Y không có lòng dạ nào làm việc, lại đem lỗi nhỏ của quản lý ra hung hăng mắng chp một trận.
Sau khi mắng vẫn chưa hết giận, nhìn dáng vẻ vâng vâng dạ dạ của quản lý kia, trong lòng buồn bực, dứt khoát để cho ông ta rời phòng làm việc, nhắm mắt làm ngơ.
Trở lại chỗ ở, là lúc hơn bảy giờ, theo lý thuyết, Tần Mặc đã sớm tan học trở về nhà, nhưng phòng của cô lại trống không. Trong lòng có loại mùi vị không nói nên lời, trước kia cô luôn chờ ở chỗ này, bởi vì anh sẽ trở về tìm cô.
Nhưng, cô đã không muốn đợi thêm nữa, bởi vì anh hiểu biết rõ, cô sẽ chờ ở một chỗ, cho nên không có sợ hãi.
"Trở về đi thôi, khuya lắm rồi."
Bùi Thiểu Y nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã mười hai giờ khuya rồi, Tần Mặc lại còn không có ý muốn trở về. Cô đang cầm ly rượu, một ly lại một ly, trên mặt ửng đỏ quyến rũ.
Đây là cô lần thứ hai uống nhiều rượu như vậy, cậu nghĩ, cô nhất định lại vì người đàn ông kia.
Tần Mặc lắc đầu một cái, choáng đầu, vô lực tựa vào trên ghế sa lon, mắt mênh mông , giống như mệt mỏi.
Bùi Thiểu Y thấy cô chậm rãi nhắm mắt, trong nội tâm khẽ động, đẩy bả vai của cô, thấy cô không phản ứng, anh chậm rãi đứng ở trước mặt cô, giống như lông mi rậm giống như búp bê, mí mắt hạ xuống.
Hai gò má trắng nõn bị ửng đỏ bao trùm, môi anh đào trơn bóng, làm cho người ta không nhịn được muốn vuốt ve.
Thiếu niên nhìn thiếu nữ ngủ say trước mặt không chớp mắt, giống như là công chúa ngủ say, chờ đợi hoàng tử đế hôn cô tỉnh lại.