"Mặc Mặc. . . . . ."
Ngực của anh tràn ra mùi vị khổ sở, cuối cùng Tần Mặc cũng không chấp nhận anh, nhưng anh vẫn cố chấp như cũ muốn cô quay trở lại.
"Lam Bang chủ bị đánh lén?"
Ngay lúc này, Phong Thần nói chuyện, trên mặt anh là vẻ mặt không thể tin được, giống như kinh ngạc, Lam Thiệu Đường lại có thể bị đánh lén. Anh quan tâm đi về phía ông ta, dừng chân cách ba bước: "Nhắc tới cũng khéo, trước đây không lâu, tôi cũng bị đánh lén bởi những người không rõ, mới xuất viện gần đây, chúng ta thật là có duyên."
Lam Thiệu Đường khẽ cười một tiếng, không đáp lời, Phong Thần tiếp tục nói: "Thời đại hiện nay thật không yên ổn, ban ngày ban mặt cũng xảy ra chuyện như vậy, chỉ không biết là trùng hợp, hay là có người cố ý mà thôi."
Anh như có điều suy nghĩ nhìn về phía Lam Thiệu Đường, lời nói ý vị sâu xa: "Lam Bang chủ đang hoài nghi nhà họ Hàn sao?"
"Ha ha, cháu à, những lời này không thể nói lung tung, nếu bị người có ý khác nghe được, cũng không hay."
Phong Thần gật đầu: " Gần đây tôi có nhận được tin tức, trong Lam Bang có khoản tiền không cánh mà bay, không biết có liên quan đến chuyện Lam Bang chủ bị đánh lén hay không đây?"
Lam Thiệu Đường đứng dậy: "Bác sẽ tự điều tra lại thật tốt, Vụ Vũ, đi thôi!"
Xem ra chuyện này không giải quyết được gì, Lam Vụ Vũ biết, hiện tại coi như Lam Thiệu Đường sẽ không làm khó dễ với nhà họ Tần, sau này còn có cơ hội. Anh nhìn thật sâu Tần Mặc một cái, cuối cùng chỉ đành phải nghe theo ba, trở về cùng ông.
" Sau này các người cẩn thận một chút."
Tần Thọ Diệp được người dìu, trở lại phòng của mình, Tần Mặc biết, lần này, là Lam Thiệu Đường đến để cảnh cáo bọn họ.
Phong Thần có nhiều cơ hội ngồi lên vị trí gia chủ nhà họ Hàn, đến lúc đó, nếu nhà họ Tần và nhà họ Hàn có quan hệ, như vậy ông ta đối phó với kẻ thù lại càng thêm khó.
Cho nên, lần Phong Thần bị đánh lén kia, cũng rất có thể là người của Lam Thiệu Đường phái tới, dù sao, đối với người có thể trở thành kẻ thù của mình, ra tay độc ác cho sảng khoái, mới có thể đặt mình vào trong vị trí có lợi
Bỗng nhiên Tần Mặc cảm thấy rất mệt mỏi, phải phòng bị người khác trong mọi lúc, lo lắng đề phòng qua mỗi ngày, đột nhiên cô rất muốn cách xa tranh chấp như vậy, an ổn sống qua.
Nhưng mà thù của mẹ và em gái còn chưa báo, làm sao cô có thể rút lui được đây?!
"Bắt đầu từ bây giờ, có lẽ chúng ta sẽ rất vất vả."
Phong Thần nhìn ra mệt mỏi của cô, ôm lấy bả vai gầy gò của cô, cho cô an ủi: "Chỉ cần là điều em chọn, anh đều đi cùng em, em phải đồng ý với anh, phải đặt mình vào vị đầu tiên."
Phong Thần nghiêm túc nhìn cô gái nhỏ trong ngực, anh thật sợ, sợ cô xem rằng thù của mẹ và em gái, còn quan trọng hơn so với anh. Nếu như báo thù phải trả giá cao là sinh mạng của cô, như thế thì, cho dù anh sẽ bị cô sẽ ghét cả đời, anh cũng ngăn cản.
Đương nhiên Tần Mặc biết anh đang lo lắng cái gì, cô gật đầu: "Em nhất định sẽ đặt mình ở vị trí đầu tiên, anh cũng như vậy."
Đêm, hết sức yên tĩnh, nhưng lòng người xao động, bên trong phòng sách đóng kín, Lam Thiệu Đường trầm mặt nhìn về phía con trai của mình, sắc mặt Lam Vụ Vũ tái nhợt đứng một bên, trên mặt hiện ra thần sắc mệt mỏi.
"Sao mày dám! Tao không ngờ, con trai duy nhất của tao, vì một đứa con gái mà phản bội lại tao!"
Ông nặng nề đánh vào bàn, phát ra tiếng vang ầm ầm, Lam Vụ Vũ ưỡn thẳng sống lưng, nghiêm mặt nói: "Ba biết rõ, con để ý Mặc Mặc, nhưng lại muốn lấy tính mạng của cô ấy lần nữa, ba có nghĩ đến cảm nhận của con không?"
"Khốn khiếp!"
Lam Thiệu Đường bị lời nói của anh làm tức giận, sắc mặt đỏ lên: "Cô ta là con gái của Tần Thọ Diệp, mày có biết hay không! Mấy năm gần đây Tần Thọ Diệp có hành động khác lạ, mày cũng không phải không biết, vậy mà vẫn còn muốn tao bỏ qua cho con gái của ông ta!"
Mọi người đều biết, Tần Thọ Diệp quý nhất chính là đứa con gái này, nhưng bởi vì sự kiện khi còn bé kia của Tần Mặc, nên cô ít để ý đến Tần Thọ Diệp. Mất năm trước đây, Lam Thiệu Đường thấy hai cha con này không đồng lòng, cho nên cũng không chú ý nhiều đến Tần Mặc.
Nhưng hai cha con bọn họ lại lừa gạt mọi người, ông ta tận lực bảo vệ bí mật, Tần Thọ Diệp giao lại toàn bộ quyền lợi những thứ trong tay cho Tần Mặc, mặc dù ngoài mặt vẫn là ông ta làm chủ, nhưng kẻ nắm quyền chính thức, lại trở thành Tần Mặc.
Mặc dù Tần Mặc vẫn chưa có thành tựu gì, nhưng thế lực của Tần Thọ Diệp đã sánh ngang cùng với ông, khuynh hướng mơ hồ đã thoát ra khỏi Lam Bang. Nếu con bé đó còn ở chung một chỗ với Phong Thần, Phong Thần đoạt được quyền lợi của chủ nhân nhà họ Hàn, như vậy đến lúc đó. . . . . .
"Ba đã làm gì bọn họ, trong lòng của chính ba rõ ràng! Tại sao muốn liên lụy vào người vô tội là cô ấy, năm đó kế hoạch của con, có phải cũng là do ba cản trở từ trước hay không!"
Một lời nói khẳng định, khiến mâu thuẫn giữa hai cha con hoàn toàn bộc phát, năm đó anh thu xếp hoàn tất đường rút lui cho Tần Thọ Diệp, lại suýt chút nữa khiến ông bỏ mạng, cũng chính vì chuyện này, khiến cho Tần Mặc không tin tưởng anh một lần nữa.
Lam Vụ Vũ che ngực, miệng thở gấp, trên mặt huyết sắc nhanh chóng rút đi, mỗi lần nghĩ đến Tần Mặc nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, anh liền hận không thể moi tim của mình ra cho cô xem, xem lòng của anh, có phải đen tối như trong tưởng tượng của cô hay không.
"Chẳng lẽ mày muốn nhìn tao chết!"
Lam Vụ Vũ bất đắc dĩ nhắm mắt lại, đúng vậy, cho dù anh lựa chọn như thế nào, Lam Thiệu Đường hay Tần Mặc, cuối cùng anh phải mất đi một người. Một bên là người thân duy nhất của anh, bên kia, cũng là người anh yêu nhất.
Đề ra tàn khốc như vậy, muốn anh chọn thế nào?
Điều duy nhất anh có thể làm, chính là nhảy ra khỏi chuyện đó, thờ ơ lạnh nhạt, không lên tiếng, không làm bất kỳ động tác gì.
"Mày không cần quản nhiều, nghỉ ngơi thật tốt, bồi dưỡng tốt thân thể!"
Lam Thiệu Đường hô một tiếng ra phía bên ngoài, hai người làm chờ trước cửa tiến vào, Lam Vụ Vũ không có cách nào phản kháng, chỉ có thể bất đắc dĩ khó chịu rời đi.
Hôm sau
Trên Tivi đưa tin, cảnh sát phá được vụ án rửa tiền, bởi vì số lượng khá lớn, trước mắt vẫn còn trong công đoạn thống kê, nhưng kẻ tình nghi đã bị bắt lại, chờ xét xử.
Phong Thần và Tần Mặc đang xem ti vi, cô quay đầu: "Là kiệt tác của anh?"
"Chồng em lợi hại chứ?"
Trên ti vi, bóng dáng của một người đàn ông trung niên xuất hiện, đó chính là cậu hai của Phong Thần, bộ dáng của ông ta trông vô cùng suy sút, có thể ông ta không ngờ, chuyện này lại bị bại lộ như vậy.
Tần Mặc điều chỉnh một tư thế thoải mái: "Tự phụ!"
Phong Thần còn chưa kịp đến làm loạn, điện thoại di động đã vang lên, anh đành phải buông tha cho người trong ngực, nhận điện thoại.