• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Jinnn.

Beta: Thanh Xuân.

Tư Đồ Kiều lớn tiếng kêu, đột nhiên người trong lòng Phong Thần mở mắt, lưỡi dao sắc bén trong tay áo đâm thẳng vào chỗ hiểm của Phong Thần, trước mắt Phong Thần lóe lên một cái rồi biến mất, thời gian giống như ngừng trôi.

Tư Đồ Kiều nhìn thấy Phong Thần gần như bị đánh lén thành công, trong lòng nóng như lửa đốt, lập tức bọn thuộc hạ làm một trận càn quét tới lão già.

Trong mắt Phong Thần dần xuất hiện sự lạnh lùng, bàn tay dày rộng đặt trên bụng, trong mắt phản chiếu một người, lại không phải người mà anh luôn muốn cứu.

Cổ tay mảnh khảnh bị nắm lấy, đột nhiên dùng lực, chỉ nghe thấy tiếng hét thê lương của một người phụ nữ, cổ tay kia cứ như vậy mà bị Phong Thần bóp nát.

Lưỡi dao sắc bén trong tay rơi trên nền xi măng lạnh lẽo, anh bóp cổ người phụ nữ kia: “Tần Ngôn ở đâu! Các người giấu cô ấy ở đâu rồi!”

“Ở... Ở trong phòng tối phía sau...”

Phong Thần đánh ngất xỉu cô ta, nhìn lão già không ngừng dẫn theo thuộc hạ lùi về phía sau: “Kiều, cậu bảo vệ bác Tần!”

Hiện tại lão già chỉ còn thoi thóp, ông ta vẫn bị buộc lùi về phía sau, nhưng ông ta sẽ không nhận thua, ông ta vẫn còn giữ một lá bài cuối cùng! Lùi đến phòng tối, lão già và hai tên thuộc hạ còn sống sót trốn vào.

“Nếu như mày còn muốn để con nhóc này sống, thì tốt nhất là không nên manh động!”

Lão già đi ra, hai tên thuộc hạ lôi Tần Ngôn xuất hiện trước mặt mọi người, mặt Phong Thần lạnh xuống, nhìn cái cằm gầy gò của Tần Ngôn, tim chợt thắt lại.

Anh mặt lạnh nhìn lão già giãy dụa lần cuối, Tần Ngôn híp mắt: “Thần... Bọn họ... Ưm....”

Tần Ngôn vừa mở miệng nói chuyện, lập tức bị lão già đánh vào bụng, kêu lên một tiếng đau đớn, đau đến mức không nói nên lời. Cô nhìn về phía Phong Thần, không ngừng nháy mắt, nhưng Phong Thần ở phía đối diện nhìn thấy cô bị đánh, đã sớm muốn chém lão già thành trăm mảnh, cho nên không nhìn thấy ám hiệu của cô.

Lão già nhét một tấm vải vào miệng của Tần Ngôn, không cho cô nói, chỉ có thể phát ra âm thanh “Ưm ưm”.

Phong Thần giận đến mức không kiềm chế được, nhưng Tần Ngôn lại đang ở trong tay bọn chúng, bọn họ không thể tấn công trực diện được. Ánh mắt của anh không dấu vết nhìn sang nơi khác: “Tao nói lại lần cuối, thả Ngôn Ngôn ra!”

Hai tên thuộc hạ giữ lấy đầu của Tần Ngôn, chỉ cần Phong Thần làm gì bọn chúng, súng trên tay bọn chúng sẽ xuyên qua đầu Tần Ngôn.

“Để Tần Thọ Diệp tới đây! Muốn cô ta sống, thì phải đổi bằng mạng của Tần Thọ Diệp!”

Trong mắt lão già phát ra ánh sáng lạnh lùng, Phong Thần nói vài câu với người đứng ở phía sau, không bao lâu, Tần Thọ Diệp tới nơi.

Hai bên lâm vào thế bí, lão già cười vài tiếng: “Các người đều chết hết ở chỗ này đi!”

Đột nhiên Phong Thanh nhanh chóng đứng lên, “pằng pằng” một tiếng, đầu của hai tên giữ Tần Ngôn lập tức bị bắn trúng, lập tức mất mạng. Lão già biến sắc trước biến cố bất thình lình, đưa tay muốn giữ lấy Tần Ngôn.

“A...”

Tay còn chưa chạm đến thân thể của Tần Ngôn, viên đạn đã xuyên qua, Tần Ngôn lảo đảo một chút, thiếu chút nữa là ngã sấp xuống. Cô lấy vải trong miệng ra, kêu to lên: “Hắn ta đặt bom trên người em, mau chạy đi!”

Trước khi Phong Thần xông lên, lão già đã sớm nhấn vào điều khiển từ xa giấu trong người trước đó, Tần Ngôn tháo gỡ những dây rợ lằng nhằng trước ngực, anh đã chạy tới chỗ cô, nhìn bom đã được khởi động ẩn dưới lớp quần áo.

“Đồ đáng chết, mau dừng bom lại cho tao!”

Phong Thần nắm lấy cổ lão già, lão già cười hai tiếng kỳ dị: “Các người... Đều phải chết ở chỗ này!”

Trong mắt ông ta mang theo sự điên cuồng, nói xong câu đó thì tắt thở, sau khi biết mình không có cách nào thắng nổi Tần Thọ Diệp, ông ta uống thuốc độc ngay. Nhưng biết còn có con gái của Tần Thọ Diệp chôn cùng mình, coi như ông cũng cảm thấy đáng giá!

“Anh chạy đi!”

Tần Ngôn đẩy anh ra, muốn chạy đi, lại bị Phong Thần ôm vào trong lòng.

“Gọi điện thoại cho Liễu Tư Dung! Nhanh lên!”

Con số màu đỏ không ngừng nhảy lên, bọn họ chỉ có ba phút, Tư Đồ Kiều rất nhanh đã kết nối video với Liễu Tư Dung, cô ấy cẩn thận quan sát một lúc: “Bom này rất tinh xảo, tôi cũng không thể cam đoan...”

Cô chần chừ khiến lòng Phong Thần lạnh đi một nửa: “Cô nhanh nói làm sao để gỡ nó ra!”

Anh nóng nảy gầm nhẹ, mà trong lòng Tần Ngôn lại là người trấn an anh: “Anh đừng như vậy, nếu như quả thực không được, anh chạy đi ngay! Thay em chăm sóc ba thật tốt...”

“Em nói ngốc nghếch gì đó!”

Phong Thần cắt ngang cô, anh mất khống chế hét lên, nhưng lập tức anh giống như một đứa trẻ làm sai: “Ngôn Ngôn, anh sẽ không thay em chăm sóc cho ba em, nếu như em không muốn ông ấy không có ai lo ma chay, em phải cho anh... cho anh....”

Dường như anh không nói nên lời câu tiếp theo, nâng mắt một lần nữa, sợ hãi trong mắt đã chuyển thành kiên định: “Tư Dung, cô nói đi, chúng tôi không có quá nhiều thời gian.”

Tư Đồ Kiều dẫn mọi người rút lui đến nơi an toàn, đương nhiên Tần Thọ Diệp không đồng ý rời đi, đây là con gái của ông, nếu xảy ra chuyện gì, sao ông có thể ăn nói với người vợ đã khuất chứ?

Nhưng dưới ánh mắt bức bách của Tần Ngôn, ông không nỡ rời đi, lúc này, ông ở đây sẽ chỉ làm bọn họ phân tâm.

Phong Thần nghe theo lời Tư Dung, từng bước dỡ bỏ bom được gắn trên người Tần Ngôn, đừng nói đến tự tay chạm vào bom, Tư Dung cách một màn hình nhìn động tác của bọn họ, trong lòng cô cũng “thình thịch” nhảy loạn, lo sợ chỉ nói sai một bước thì cả hai người sẽ mất mạng.

Mồ hôi chảy từ trên trán xuống, rõ ràng thời tiết cũng không quá nóng, nhưng cả đám người lại chảy đầy mồ hôi. Tư Đồ Kiều cũng ở một bên nhìn, trái tim không nghe lời nhảy loạn.

“Kỳ lạ...”

Giọng Tư Dung tràn đầy nghi ngờ truyền đến, cô bảo Tư Đồ Kiều cầm điện thoại đưa gần vào, cẩn thận xem đi xem lại, Phong Thần ở bên cạnh, mắt thấy còn lại 20 giây.

“Tiếp theo nên làm như thế nào? Cô nhanh lên đi!”

Tư Dung cau mày: “Rõ ràng... Sao lại có thêm một sợi dây nữa vậy? Tại sao lại có hai dây màu đỏ?”

Cô không khỏi hét lên một tiếng, nếu như thời gian còn lại nhiều một chút, cô còn có thể nghiên cứu nhiều một chút, thế nhưng...

“Kiều, cậu rời đi trước đi!”

Bỗng dưng Phong Thần bình tĩnh lại, các con số không ngừng thay đổi, anh nhìn Tần Ngôn, vẻ mặt mang theo sự dứt khoát, Tân Ngôn im lặng cười với anh: “Xin lỗi... Sau khi biết em, dường như anh vẫn luôn không gặp may, vẫn luôn bị em làm liên lụy.”

“Đúng vậy, sau khi biết em, dường như anh vẫn luôn phải mạo hiểm.”

“Thần...”

Tư Đồ Kiều cắn răng, vào lúc này sao anh có thể bỏ bọn họ chứ: “Còn một cách nữa, hai chọn một, vận may của hai người luôn rất tốt mà!”

Tỷ lệ sống sót của bọn họ chỉ có một nửa, Tư Đồ Kiều nhìn vẻ mặt của bạn tốt, tâm tình cực kỳ phức tạp.

“Tôi bảo cậu đi đi, Tư Đồ Kiều, mau rời khỏi đây!”

“Tôi không đi! Vận may của tôi cũng không tệ, tôi ở chỗ này nhìn hai người từ cõi chết trở về, nếu sống thì coi như cậu nợ tôi một ân tình, nếu chết... Coi như tôi không may mắn, không thể trách bất cứ ai!”

Tư Đồ Kiều luôn đùa bỡn không theo lẽ thường, bây giờ đang trong tình trạng nguy cấp, anh ta cũng không thay đổi thói quen đùa bỡn của mình. Nhưng ở trong lòng Phong Thần, Tư Đồ Kiều đã khiến anh cực kỳ cảm động.

Con số lạnh lùng đã nói với bọn họ, tử thần đang chậm rãi tới gần, Tư Dung cũng khẩn trương nhìn bọn họ ở bên kia, làm sao bây giờ? Nếu như cắt sai, ba người bọn họ đều sẽ bị nổ chét.

Vẻ mặt của Phong Thần cực kỳ nghiêm nghị: “Tần Ngôn, nếu như lần này không thể sống, hãy nhớ kỹ, em thiếu anh một mạng, kiếp sau nếu dám quyến rũ người đàn ông khác, anh nhất định sẽ hung hăng dạy dỗ em!”

Tần Ngôn gật gật đầu, tay của anh run nhè nhẹ, đột nhiên Tần Ngôn lại nhớ tới, lần trước vì thí nghiệm của Tư Dung và Hàn Thu, bọn họ cũng buộc bom trên người Tư Dung.

Nhưng khác biệt chính là, lần trước trên người Tư Dung là bom giả, mà lần này, trên người cô là bom thật hàng thật giá thật. Nhưng cô không sợ, bởi vì bên cạnh cô có Phong Thần, là người đàn ông bá đạo mà cô yêu, có anh bên cạnh, cô còn sợ gì nữa.

Phong Thần đang phải lựa chọn, tay cầm cây kéo lưỡng lự giữa hai sợi dây màu đỏ, bàn tay nhỏ bé lạnh như băng nắm bàn tay anh: “Nếu như em chọn sai, anh có trách em không?”

Tần Ngôn đã chọn một cái, Phong Thần chìn chằm chằm vào cô: “Có thể chết trong tay em, anh vẫn có thể nhắm mắt, nhưng đừng quên, kiếp sau của em, anh đã tính hết rồi.”

Cô cười nhạt một tiếng, trán hai người nhẹ nhàng dựa chung một chỗ, Tư Đồ Kiều nuốt nước bọt theo bản năng, con mắt nhìn chằm chằm vào cây kéo sắc bén kia, chuẩn bị cắt một sợi dây.

Trong nháy mắt cây kéo khép lại, ba trái tim của ba người đều nhảy lên ở cùng một tần suất, sau tiếng “tách tách”, nhất thời phát ra âm thanh “tít tít” chói tai.

Tần Ngôn nắm chặt tay Phong Thần hơn, Tư Đồ Kiều chỉ cảm thấy tim rớt một nhịp, nhưng qua hồi lâu đều không cảm giác được tình huống gì lạ thường. Ba người đều mở mắt, nhìn bom trước ngực Tần Ngôn, con số đã dừng lại ở giây thứ ba.

Phía sau lưng ướt đẫm một mảng, Phong Thần cảm giác bàn tay hai người nắm lấy nhau đều đầy mồ hôi, khóe miệng anh và Tần Ngôn đều giãn ra.

Tần Ngôn thở dài một hơi, thần kinh căng cứng lập tức thả lỏng xuống, cô nắm chặt tay Phong Thần, trước mắt là nụ cười của anh, nhưng một lúc sau, Phong Thần trước mắt bắt đầu trở nên mơ hồ.

“Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn...”

Bên tai truyền đến tiếng gọi lo lắng, nhưng Tần Ngôn không có cách nào đáp lại anh, dường như mí mắt có cả tấn đá đè lên, ý thức theo bóng tối mà dần thoát khỏi thân thể.

Trong lòng bàn tay truyền đến nhiệt độ ấm áp, Tần Ngôn cảm thấy rất mệt mỏi, ý thức đã từ từ trở lại với thân thể, dường như đã rất lâu không ngủ như vậy, rất muốn cứ như vậy mà nằm ngủ. Nhưng trong đáy lòng có một âm thanh vẫn luôn vang vọng bên tai cô, cô không thể ngủ nữa, cô muốn tỉnh lại, còn có người đang chờ cô.

Tần Ngôn đã hôn mê hai ngày trong bệnh viện, Phong Thần vẫn luôn túc trực bên cạnh cô, cô quá suy yếu, lại thêm quả bom khiến thần kinh của cô căng thẳng, rồi lại lập tức buông lỏng xuống, cho nên khó tránh khỏi xuất hiện triệu chứng mệt lả.

“Khát...”

Cổ họng hơi khàn khàn, Phong Thần nghe thấy Tần Ngôn nói khát: “Ngôn Ngôn? Em tỉnh rồi?”

“Khát... Nước...”

Phong Thần lập tức đứng dậy rót một chén nước, Tần Ngôn híp mắt, cảm giác mình được người khác nâng lên, có thứ lạnh buốt đặt lên miệng, cô theo bản năng há miệng ra, lập tức có nước ngọt đưa vào bên trong.

“Em cảm thấy mệt mỏi quá...”

“Con heo lười, ngủ hai ngày, nhiều như vậy? Còn chưa ngủ no bụng sao?”

Phong Thần đau lòng ôm lấy Tần Ngôn gầy đi trông thấy, những tên khốn kiếp kia, rốt cuộc đã đối xử với cô như thế nào trong khoảng thời gian đó, làm hại thịt trên người cô đều rơi mất rồi!

Tần Ngôn lầm bầm một tiếng, nghe Phong Thần nói chuyện ở bên tai, mới miễn cưỡng lên tinh thần: “Khoảng thời gian đó, em đều không thể ăn đồ ăn bọn họ đưa tới được, ngủ cũng không ngon... Còn khiến các anh lo lắng, ăn không ngon ngủ không yên...”

“Ừm, anh biết em chịu không ít đau khổ, chẳng qua bây giờ em chỉ có thể ăn cháo.”

Phong Thần gật đầu liên tục, gần như là không hề có chút bài xích nào đối với việc Tần Ngôn oán trách nũng nịu. Sau cơn mưa trời lại sáng, tới phòng điều dưỡng, thân thể Tần Ngôn đã khôi phục hơn nửa, Tần Thọ Diệp cũng định cư tại thành phố này.

Dường như thời gian lại được khôi phục lại như trước, chẳng qua Phong Thần vẫn luôn nghiêm túc tự hỏi một việc, bởi vì Tần Thọ Diệp ở lại nơi này, nhưng cũng không ở cùng một chỗ với Phong Thần, mà lại ở chỗ khác.

Cho nên!

Đương nhiên Tần Ngôn cũng theo ba ở đó, hàng đêm Phong Thần đều là người cô đơn, ban đêm muốn âu yếm người trong lòng mà cũng không được! Vì vậy, anh nghĩ, có thể cưới Tần Ngôn về tay sớm một chút được hay không!

Hơn nữa, trải qua lần này, anh phát hiện, bên cạnh Tần Ngôn có quá nhiều nhân tố không xác định, vẫn là mau mau cưới cô về, như vậy lòng anh mới có thể yên tâm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK