Trong góc tối, tình cảm mãnh liệt của từng đôi nam nữ bắn ra tứ phía, cổ kề nhau, lắc lư thân thể hư không, trút hết khao khát nguyên thủy nhất trong lòng.
Một cánh cửa ngăn cách tất cả âm thanh bên ngoài, mùi rượu tràn ngập cả căn phòng, không gian có thể chứa được mười mấy người lại bị một người chiếm giữ.
Cửa phòng bị người đẩy ra, bóng dáng cao lớn đứng ở cửa, giao tiền boa cho nhân viên phục vụ ở bên cạnh, vẻ mặt bất đắc dĩ đi vào.
Một người phụ nữ trong trạng thái say chếch choáng đang nằm trên ghế sa lon, trong căn phòng mờ tối, chai rượu tán lạc chung quanh, chắc hẳn cô ta đã uống không ít.
"Dung Dung, tỉnh lại đi."
Người đàn ông vỗ vào người phụ nữ say rượu, thần chí cô ta đã không rõ, cơ thể giống như không có xương mà thành động vật thân mềm. Cô ta ngồi phịch trên ghế sa lon, vô thức nỉ non.
"Tôi có chỗ nào không tốt... Tại sao... Không quan tâm tới tôi..."
Giọng nói uất ức của cô ta làm cho cơ thể người đàn ông cứng còng, trên mặt không ngừng thoáng qua các loại cảm xúc, cuối cùng cũng bị áp chế sau mặt nạ tỉnh táo, anh ta đỡ Tư Dung say như chết dậy, dự định đưa cô ta về nhà.
"Ưmh... Ai đó... Hàn... Thu?"
Tư Dung từ trong cơn mê man tỉnh lại, cố gắng mở to hai mắt nhìn người đàn ông đang ôm mình, cô cười khúc khích, đâu còn dáng vẻ kiêu căng phách lối, chỉ còn lại sự ngây thơ của một cô gái nhỏ.
"Ừ, anh đưa em về."
Người tới chính là Hàn Thu, Tư Dung lắc đầu, hai tay vịn vào cổ anh ta, "Không về, không trở về... Không muốn về, em vẫn chưa chơi đủ !"
"Em uống say rồi !"
Anh vẫn trầm ổn như cũ ôm cô đi về phía chiếc xe đã đỗ sẵn, thận trọng đặt cô vào bên trong xe, "Nhưng em vẫn cảm thấy rất tỉnh táo, Thu, tại sao anh ấy có thể chà đạp tôn nghiêm của em không còn chút nào thế chứ? Em không xứng với anh ấy sao?"
Hàn Thu im lặng, hai mắt chỉ thấy phía trước, tay cầm tay lái chỉ thoáng nắm chặt, đốt ngón tay trắng bệch.
"Anh nói đi! Em không tốt sao!"
Tư Dung mượn rượu vịn vào cánh tay Hàn Thu, cơ thể dán tới, "Con nhóc kia có chỗ nào tốt, hả?"
"Ngồi đàng hoàng cho anh!"
Hàn Thu kéo tay của cô ta ra, Tư Dung cũng không quan tâm, mất mặt trước Phong Thần như vậy, cô ta sao có thể chịu phục?
Ngay cả ông cụ Hàn cũng thừa nhận cô, nhưng Phong Thần lại chỉ biết nhìn sắc mặt của cô, cô cho rằng Phong Thần sẽ không vì bất kỳ một người phụ nữ nào mà dừng lại, cô cho là cơ hội của mình hơn bất kỳ một người phụ nữ nào, nhưng...
Đột nhiên nhảy ra một con nhóc không hề báo động trước, cứ như vạy mà cướp Phong Thần của cô đi!
"Em không cam tâm, không cam tâm!"
Tư Dung càn quấy, Hàn Thu đành phải dừng xe lại bên đường, "Em đừng cố chấp như vậy nữa, có được không!"
"Em muốn anh ấy, anh cũng cảm thấy em không lấy được anh ấy phải không?"
Tư Dung nổi giận lên là ai cũng đều không chịu đựng nổi, nhị thiếu gia nhà họ Hàn – Hàn Thu vẫn luôn lạnh lùng, nghiêm túc lại chịu được.
"Hàn Thu, anh giúp em đi, có được không?”
Cô lôi kéo cánh tay của anh, mắt say lờ đờ mông lung nhìn trước người đàn ông trước mặt, anh giống với Phong Thần đến mấy phần, nhưng về mặt tính cách thì kém xa.
"Được, anh giúp em, em đừng náo loạn, anh đưa em về."
Đáy mắt Hàn Thu thoáng qua cảm xúc phức tạp, thấy Tư Dung rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, lúc này anh mới tiếp tục lái xe. Chẳng mấy chốc đã thấy Tư Dung nhắm mắt, trong mắt của anh thoáng qua tia ẩn nhẫn.
Đưa Tư Dung về nhà, nhìn người giúp việc đỡ cô đi vào, anh mới ngồi trở lại trong xe, trăng sáng sao thưa, Hàn Thu không chần chờ nữa, lái ô tô rời khỏi nhà họ Tư, anh muốn lấy lại tất cả những thứ thuộc về anh.
Nói chuyện với Hàn Trữ cả đêm Phong Thần biết được mọi chuyện từ đầu đến cuối, tình trạng sức khỏe của ông cụ Hàn ngày càng suy yếu, trong nhà cũng càng ngày càng không yên.
Chiến tranh lặng lẽ kéo ra tấm màn che giữa hai anh em, nội bộ gia tộc chia làm hai phái, chia phe chống lại. Cho dù biết ông cụ sẽ không giao vị trí chủ nhà cho một trong hai người đó, nhưng chỉ cần con trai trong nhà thành chủ nhà, còn sợ sẽ không có địa vị ư?
"Em thật sự không muốn làm chủ nhà?"
Hàn Trữ thử hỏi thăm, mặc dù biết chí hướng của Phong Thần không ở chỗ này, nhưng anh vẫn rất tò mò, vị trí quản lý nhà họ Hàn, nó lại thật sự không động lòng chút nào sao?
Hiện tại anh chỉ muốn giải quyết vấn đề, sau đó cùng với Tần Mặc đến chào cha vợ tương lai, mặc dù nội bộ của Lam Bang bây giờ cũng tùm lum tùm la.
"Em chỉ muốn sống thế giới hai người ngọt ngào với cô vợ nhỏ của em thôi!"
Tần Mặc tặng anh một cái liếc mắt, không rảnh để ý, Phong Thần làm không biết mệt, "Hàn Trữ, hôm nay đến đây thôi, chuyện kế tiếp phải nhờ vào anh hỗ trợ?"
"Hỗ trợ lẫn nhau, hợp tác vui vẻ!"
Hai người bắt tay ước hẹn, Phong Thần mang theo Tần Mặc rời đi, sau khi Tần Mặc ngồi lên xe hỏi, "Hàn Trữ muốn làm chủ nhà?"
"Em cảm thấy anh ấy có chí hướng này?"
"Chẳng lẽ không đúng sao? Anh ấy không phải tới lôi kéo anh à?"
Tần Mặc hình như đã đoán sai, Phong Thần điểm vào mũi cô, "Nha đầu ngốc, anh ấy là anh họ của anh, hỗ trợ lẫn nhau theo lời của bọn anh hoàn toàn không phải như em nghĩ."
"Chẳng lẽ anh ấy muốn..."
"Xuỵt, chúng ta trở về từ từ nói."
Trong mắt của anh lóe ra ánh sáng ngắn gấp, Tần Mặc cũng không nhận ra, sau khi trở về anh sẽ nói ẽo ngọn nguồn, như vậy thì không phải là Phong Thần rồi !
Quả nhiên, Tần Mặc bước vào phòng , Phong Thần liền không kịp chờ đợi đè cô trên giường lớn, dự định triền miên thâu đêm.
"Phong đại thiếu gia, trong đầu anh có thể đựng thứ khác được không?"
Cầu hoan của Phong Thần tự nhiên bị Tần Mặc cự tuyệt, nhìn ánh mắt uất ức của anh, dĩ nhiên là Tần Mặc xoay người không để ý tới, mặc cho anh đeo bám dai dẳng cũng chỉ có thể nhìn, không thể ăn, sao có thể khiến anh không nản lòng!
Người con gái vừa mềm vừa thơm trong ngực, cô đứng núi này trông núi nọ không phải ngày một ngày hai rồi, xem ra chỉ có thể lừa cô kết hôn mới có thể giải trừ được nỗi thèm ăn của anh.