• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thần ôm Tần Mặc, có vẻ không chút để ý, người nọ thấy Tần Mặc mắt lạnh nhìn mình, trong lòng run run. Một đôi mắt đục ngầu chớp chớp, mỹ nhân ở trong ngực Phong Thần khóe miệng vẽ ra nụ cười, nơi nào còn có một mặt băng sương.

Hắn đắm đuối nhìn Tần Mặc, chỉ thiếu chút nữa chảy nước miếng về phía cô, Phong Thần hình như nheo mắt lại: "Thế nào? Rất có hứng thú với người phụ nữ của tôi sao!"

"Không không không. . . . . . Cái này, nhóm hàng này dĩ nhiên là của tôi rồi."

Ánh mắt của hắn từ trên người Tần Mặc dời đi, cặp mắt kia của Phong Thần cười như có như không, bên trong ẩn giấu một dòng nước lạnh đang chảy. Hắn sợ run cả người, ánh mắt ông chủ này thật khiếp người, giống như chỉ liếc một cái là có thể nhìn thấu tim của hắn.

"Thật sao. . . . . ." Giọng Tần Mặc kéo dài, diễn tốt nhân vật của mình, cô dựa vào trước ngực Phong Thần, ánh mắt lại nhìn đối phương, "Tôi nghe nói, nhà họ Tư gần đây mất một lượng hàng hóa lớn, nhóm hàng này lại bán rẻ như vậy, sẽ không phải là. . . . . ."

Cô cố ý dừng lại, môi đỏ mọng khẽ mở, dán trên gò má của Phong Thần lộ ra nụ cười ái muội, Phong Thần nhìn thấy mà trong lòng rung động, còn nói gì đến đối phương, ánh mắt trợn trắng, quên mất phản bác.

Phong Thần thầm mắng một tiếng tiểu yêu tinh, ở bên eo của cô nhẹ nhàng véo: "Đàn ông nói chuyện làm ăn, phụ nữ đừng lên tiếng!"

Anh đặt tầm mắt vào trên người của tên côn đồ nhỏ kia: "Tôi không phải coi tiền như cỏ rác, nếu để tôi phát hiện nhóm hàng này có vấn đề, cậu phải biết hậu quả!"

"Vâng, làm sao tôi dám gạt anh chứ. . . . . . Vậy thì kiểm hàng đi!"

Mấy người đi tới nơi đặt đống hàng hóa kia, mỗi rương gỗ đều được đóng đinh vô cùng kín, vẫn chưa bị tháo dỡ ra.

Côn đồ này ý bảo người khác đi mở rương gỗ ra, Phong Thần và Tần Mặc đi tới trước rương gỗ, hai người liếc mắt nhìn, Phong Thần cầm lên một khẩu súng trường mới chế tạo ra, ăn khớp với bản vẽ của Tư Dung đưa cho.

"Không tệ!"

Côn đồ thấy Phong Thần liên tiếp khen ngợi, liền vội vàng không thể đợi nói: " Thế này, vậy. . . . . . Nếu như hài lòng. . . . . ."

Lời của hắn vẫn chưa nói hết, súng lục trong tay Tần Mặc nhẹ nhàng linh hoạt đã đặt trên đầu của hắn, trái tim của hắn lập tức nhảy ra đến miệng. Thuộc hạ của người kia thấy Tần Mặc dùng súng chỉ vào đầu lão đại mình, rối rít rút súng chĩa vào Tần Mặc hỗ trợ, Tần Mặc mắt lạnh nhìn bốn phía: "Để súng xuống, nếu không tôi bắn bể đầu của hắn!"

Nói xong, súng lục liền lên nòng, thủ hạ Phong Thần cũng không cam chịu yếu thế, nghiêm chỉnh huấn luyện rút súng ra.

"Để súng xuống, các người. . . . . . Rốt cuộc các người là ai!"

Côn đồ sợ hãi ra lệnh cho thủ hạ thu hồi súng, hắn vô cùng tin tưởng, người phụ nữ này sẽ không chậm trễ chút nào mà bóp cò súng, bắt thủng đầu của hắn.

Mặc dù hắn tham tiền, nhưng cũng là người có mắt nhìn, người của Phong Thần khống chế được phía trong hiện trường, đội ngũ còn đang khống chế người bên ngoài nhà xưởng cũng vứt bỏ mà nối đuôi tiến vào, một lưới bắt hết tất cả tiểu lâu la.

"Chúng tôi là người nào, không quan trọng, nhóm hàng này của các người có phải là của nhà họ Tư hay không?"

"Tôi. . . . . . Tôi không biết. . . . . ."

Tần Mặc một cước đạp tới bắp chân hắn, côn đồ "Ai da" một tiếng, "Bộp" một cái rồi ngã quỵ xuống đất. Đầu gối hung hăng đập trên mặt đất, gần như có thể nghe tiếng xương vỡ vụn, trán của hắn toát ra mồ hôi lạnh : "Tôi không thể nói. . . . . . Nói rồi, thì tôi sẽ mất mạng . . . . . ."

Phong Thần kéo Tần Mặc đến : "Đừng để hắn làm dơ tay của em."

Anh mang theo nụ cười ác ý, ngồi xổm người xuống, dùng súng để dưới cằm hắn : " Cho đến bây giờ mày còn muốn trổ tài anh hùng hả? Mày có biết hay không, mày không muốn nói, tao cũng có thể tra được, chẳng qua là vấn đề sớm hay muộn thôi!"

"Tôi không thể nói. . . . . ."

Phong Thần nả một phát súng về phía tay của hắn, lập tức lòng bàn tay của hắn máu thịt be bét, đạn xuyên thấu da thịt xương cốt hắn, hình như có thể thấy khói thuốc bay ra từ lòng bàn tay hắn.

"Nhấc hắn lên cho tôi !"

Hai người tiến đến cột tên côn đồ vào một cây cột sắt, tứ chi bị kéo ra, hiện lên hình chữ "đại" (大).

"Nếu như mày không nói, tao sẽ nói bọn họ bắn về phía tay chân của mày, một phát một phát bắn thủng! Hay là mày muốn làm tấm bia sống hả, vẫn là dứt khoát một chút, nói ra!"

Trong mắt của anh lóe ra ánh sáng tà ác, thấy tên côn đồ kia vẫn còn do dự, vung tay lên, chỉ nghe "Bùm" một tiếng, bắn trúng đầu gối tên côn đồ. Dòng máu màu đỏ lập tức phun ra, sắc mặt của người bị trói chặt "Xoạt" một cái liền tái nhợt, phát ra tiếng gầm nhẹ khổ sở.

"Ai nha, tao đây một chút thủ thuật bắn súng cũng không có mà, rõ ràng hướng vào tay, không cẩn thận lại bắn trúng chân." Anh quay đầu, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng : "Mày tha thứ cho tao nhé, nhịn một chút."

"Không không không. . . . . . Đừng bắn, tôi nói. . . . . ."

"A, thật đúng là đáng tiếc đó, tao còn muốn để cho bọn họ luyện một chút thủ thuật đây."

Côn đồ lắc đầu, hắn không thể chịu nổi nhiều hơn mấy phát nữa, người đàn ông này thật đáng sợ, nói cái gì mà thủ thuật bắn súng không được, phát súng kia chính là bắn trúng khớp xương chân của hắn, không chết cũng tàn.

Hắn không muốn mất đi một chân nữa, sớm muộn gì cũng đều chết, không bằng tham sống sợ chết sống sót, nói không chừng còn có cơ hội tránh bị người ta đuổi giết.

"Mày cũng không nên gạt tao!"

Phong Thần nhíu mày, côn đồ luôn miệng xin khoan dung : "Không dám, tôi còn muốn mạng sống, làm sao dám lừa anh?"

Tần Mặc rốt cuộc thấy được sự tàn nhẫn của Phong Thần, dùng đau đớn trên thân thể tới hành hạ người này, nếu như ý chí người này không kiên định, như vậy không cần tốn nhiều thời gian, lập tức sẽ nhận tội.

Vẻ mặt cô như có điều suy nghĩ rơi vào trong mắt của Phong Thần, anh kéo tay của cô : "Thế nào? Hù dọa em? Anh như vậy, có phải em cảm thấy rất xa lạ hay không?"

"Dù sao em đã là người của anh, thuyền theo lái, gái theo chồng, cho dù anh là ác ma, em cũng phải nhận."

Lời của cô lấy lòng Phong Thần, trong lòng anh vô cùng vui mừng, đặt xuống một nụ hôn trên gò má của Tần Mặc ngay trước mặt thủ hạ. Anh thích dáng vẻ thuận theo mình của cô, nếu không phải có chuyện tình của Lam Bang, anh thật hận ngay lúc này không được trói cô vào giáo đường!

Sau khi giải quyết xong chuyện hàng hóa nhà họ Tư, Phong Thần nói Tư Đồ Kiều mang theo hàng đi về trước, mình và Tần Mặc ở lại, tính toán đến thế giới hai người.

Kể từ khi trở lại nhà họ Hàn, anh đều không có cơ hội sống chung một chỗ với Tần Mặc, nhân lúc này, làm sao anh có thể bỏ qua chứ !

Đáng tiếc thời gian nhàn nhã luôn ngắn ngủi, mới vừa nghỉ ngơi trong chốc lát, Lan truyền đến tin tức Tần Thọ Diệp nằm viện, Tần Mặc không ngừng nghỉ chạy trở về, lại chỉ có thể cách tấm kính, nhìn ba mình nằm ở trên giường bệnh.

Bệnh tình Tần Thọ Diệp chuyển biến xấu, vốn là có cơ hội chữa khỏi bệnh, lại chậm chạp không chữa đến tận thời kỳ cuối.

Trên người của ông hiện ra đầy đủ các loại ống tiêm, dụng cụ chuyên nghiệp ở bên giường, phát ra ánh sáng yếu ớt, tiếng "Tích tích" nhắc nhở mọi người, tính mạng người trên giường bệnh đã không còn bao lâu.

"Bac sĩ nói thế nào?"

"Bác sĩ nói, nếu như lão gia tiếp nhận trị liệu thật tốt, ngắn thì ba tháng, lâu là hai năm, hoặc là dài hơn."

Tần Mặc đặt tay trên mặt kính : "An bài cho ba tôi nằm viện tiếp nhận trị liệu, cho dù là dùng phương pháp gì, nhất định phải để cho ông sống sót."

Tay nhỏ bé của cô lạnh lẽo, Phong Thần ở một bên ôm bờ vai cô, không nói gì cho cô an ủi.

"Hiện giờ kỹ thuật chữa bệnh phát triển, bác Tần nhất định sẽ biến nguy thành an, em đừng quá lo lắng."

Tần Mặc gật đầu, hiện tại ba ngã xuống, chuyện cô tiếp nhận chức vụ nhất định sẽ rất nhanh truyền đến trong tai của mỗi người, kế tiếp cô phải đối mặt, không chỉ là Lam Thiệu Đường gây khó khăn, mà còn là chất vấn và khiêu khích đến từ các phe.

Phong Thần biết sự lo lắng của cô, mà anh có thể làm, chính là đứng ở bên người cô, vì cô quyét sạch tất cả nguy hiểm chướng ngại vật trên đường.

Tin tức Tần Thọ Diệp nằm viện nhanh chóng truyền đến tai mỗi người, mà chức vụ lại cho Tần Mặc mới mười tám tuổi tiếp nhận, thật sự làm cho người ta cảm thấy quá mức qua loa, thậm chí, mắt nhìn chằm chằm vào vị trí này.

Mấy ngày liên tiếp bôn ba khiến cả người Tần Mặc mệt mỏi, Phong Thần đau lòng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ngủ thiếp đi vẫn nhíu chặt chân mày, trong chuyện Lam Bang, hiện tại anh không đi trông nom. Còn nữa, chuyện súng ống đạn dược nhà họ Tư kia, cũng làm cho Lam Thiệu Đường có việc, tạm thời sẽ không tìm đến Tần Mặc gây phiền phức.

"Ba, người cảm thấy như thế nào?"

Tần Thọ Diệp thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm, nhưng Tần Mặc vẫn không yên lòng, mỗi ngày đều rút ít thời gian đến thăm ông. Nhìn Tần Thọ Diệp vốn dĩ hăng hái, nhưng bây giờ tiều tụy bệnh tật nằm trên giường, tóc mai hai bên bạc trắng, càng làm cho lòng cô chua xót muốn rơi nước mắt.

"Tốt hơn nhiều, sắc mặt con thật không tốt, gần đây có phải gặp chuyện phiền toái hay không?"

"Không có chuyện gì, con đều xử lý tốt, có Lan giúp con, còn có Phong Thần, không có vấn đề."

Tần Mặc gọt trái cây, khóe miệng mang theo ý cười, tiếng gõ cửa phòng bệnh vang lên, Lam Thiệu Đường và Lam Vụ Vũ xuất hiện ngoài cửa, sắc mặt của Tần Mặc lập tức tối sầm.

"Thọ Diệp, sẽ không trách tôi trễ như thế mới đến xem ông chứ!"

Lam Thiệu Đường mang theo quà tặng vào phòng bệnh, Lam Vụ Vũ nhìn thấy Tần Mặc, bỗng chốc đau lòng, nhiều ngày không thấy, khí sắc của Lam Vụ Vũ đã tốt hơn một chút, nhưng khuôn mặt vẫn gầy gò, nói cho Tần Mặc biết, anh trôi qua cũng không tốt.

"Ha ha, trong lòng ông còn nghĩ tôi... làm sao tôi lại trách ông!"

Tần Thọ Diệp lên tinh thần, ứng đối với thủ đoạn của Lam Thiệu Đường.

"Ha ha, thật là hậu sinh khả úy đấy, gần đây chuyện quá nhiều, Tiểu Mặc, năng lực Phong Thần thật là không thể khinh thường nhỉ!"

Ông nói có hàm ý nhìn Tần Mặc, đám hàng kia của nhà họ Tứ, hai người ngầm hiểu lẫn nhau, Tần Mặc nở nụ cười, không trả lời.

"Thọ Diệp, nếu ông nhập viện rồi, vậy không bằng giao công việc cho Vụ Vũ, dù sao cũng đều là người một nhà, tôi và ông cũng yên tâm."

Trong mắt Lam Thiệu đường lóe ra âm mưu, mấy ngày liên tiếp, ông xử lý phiền phức của súng đạn đã bể đầu sứt trán, hiện nay rốt cuộc có cơ hội đoạt lại thế lực của Tần Thọ Diệp, tại sao ông có thể bỏ qua !

Lam Vụ Vũ không nói lời nào, đứng ở một bên, nhìn thoáng qua Tần Mặc, phát hiện trong mắt cô một lóe lên sát khí rồi biến mất.

"Lam bang chủ, Lam thiếu gia xử lý việc trong bang của ngài đã ứng phó không nổi, làm sao không biết xấu hổ phiền toái anh ấy!"

Tần Mặc biết Lam Thiệu Đường đến, có nghĩa là sẽ có cuộc chiến tranh đoạt, nhưng dù thế nào cô cũng không nghĩ ra, ông ta sẽ trắng trợn đòi quyền thế từ tay ba cô như vậy.

"Tiểu Mặc, Vụ Vũ rất để ý đến cháu, có thể thay cháu chia sẻ, nó sẽ thật vui mừng. Cháu có cần cân nhắc một lát hay không, dù sao tất cả mọi người hiểu rõ, cùng nhau phát triển cũng không quá khó khăn."

Trên mặt của ông ta mang theo sự ân cần của trưởng bối, chỉ có Tần Mặc biết, sau lưng nụ cười ông ta, là một mưu kế ác độc.

Lam Thiệu Đường giống như là một con rắn độc, giờ phút này thân thể đang rút lui, chờ Tần Mặc đưa tay qua, liền hung hăng cắn một cái, rót toàn bộ nọc độc vào trong thân thể của cô.

"Ba. . . . . ."

Lam Vụ Vũ nhíu mày, anh không muốn lợi dụng Tần Mặc đạt được quyền thế của Tần Thọ Diệp, càng hơn là, Tần Mặc và Phong không rời nhau, từ sau một đêm kia, anh đã biết, Tần Mặc không phải là của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK