Mặt trời bị tầng mây thật dầy che kín, trong gió mát mang theo âm u quỷ dị, một bóng người gầy gò chạy trên đường lớn, người đi đường bên cạnh vội vã đi qua. Mà cô lại giống như mất hồn, không nhìn thấy thời tiết chợt thay đổi này, vẫn đi trên đường chẳng có mục đích.
Một trận mưa lớn đột nhiên tập kích, người đi đường dùng vật có trên tay che kín đầu, chạy một mạch như đi trên đường.
Tưởng Viện Viện bị người chạy băng qua đụng ngã xuống đất, nhưng cô giống như mất đi cảm giác đau đớn, không khóc, nhưng cũng không lập tức đứng lên. Dường như, cô là đi quá mệt rồi, không muốn đứng lên nữa.
Rất nhanh, trên đường ngoài những chiếc xe chạy băng qua, không còn ai ở lại, nước mưa giội rửa trên cơ thể cô, nhưng lại không rửa được những bi thương tràn ngập ra khỏi người cô.
Toàn thế giới giống như chỉ còn lại một mình cô, cô ngơ ngác nhìn phía trước, kính trên sống mũi cũng đã mơ hồ không rõ, giống như trong lòng của cô bây giờ, cô đối với tương lai tràn đầy mê mang. Tương lai, cô nhìn không thấy, vì ngọn đèn chỉ dẫn cô, đã tắt rồi.
Giật mình, mưa hình như đã dừng lại, cô theo bản năng ngẩng đầu lên, chỉ thấy được một thiếu niên che dù, vì cô ngăn lại nước mưa rửa tội. Ở trong trời đất nhỏ bé, chỉ có hai người bọn họ.
"Này, cô không sao chứ! Tôi...tôi đưa cô trở về!"
Bùi Thiểu Y gãi gãi cái ót, cậu ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào Tưởng Viện Viện.
Tưởng Viện Viện được Bùi Thiểu Y đưa về nhà, chỉ là sau khi về đến nhà, cô lại gặp được hai người nằm ngoài sức tưởng tượng, Tần Mặc và Kim Na Na đang chờ ở cửa nhà cô.
Đột nhiên có cái gì đó chảy trong trái tim, nơi đáy lòng, giống như một vết thương rách ra, một tia thương xót từ nơi nào đó len lén lẻn ra ngoài.
Sau khi rửa mặt một hồi, ba cô gái ngồi vây chung một chỗ, Bùi Thiểu Y có vẻ như hạc đứng giữa đàn gà, không ăn khớp.
"Muốn khóc thì khóc đi, kìm nén không khó chịu sao?"
Ánh mắt của Tần Mặc mềm đi, nhưng mà trên mặt lại lạnh lẽo như cũ, trong lòng Tưởng Viện Viện khẽ động, hai cái cánh tay vây quanh mình, hi vọng có thể hấp thu được một chút ấm áp.
Cô nhớ lại cha của mình, người đó mặc dù ở trong mắt người ngoài là tội ác tày trời, nhưng lại là người yêu mình nhất ở trên thế giới này. Mà người này, về sau, cô cũng không nhìn thấy nữa.
Cảm giác chua xót lan tràn tới chóp mũi, nước mắt không cẩn thận, liền chảy xuống hốc mắt, cô lấy kính xuống, chôn đầu mình vào trong gối, bả vai khẽ co quắp.
Âm thanh lúc bắt đầu sụt sùi, dần dần biến thành gào khóc, cô cần một chỗ để phát tiết, trải qua thời gian dài, biến cố trong nhà, áp lực kinh tế, người thân trốn tránh không gặp, thấy chết mà không cứu. . . . . . Đến bây giờ, người thân duy nhất qua đời. . . . . .
Trong thời gian ngắn ngủi, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, nhiều đến gần như đè cô suy sụp.
Hồi lâu sau, tâm tình của cô mới dịu xuống, Kim Na Na đưa cho cô một cái khăn giấy, chột dạ không dám nhìn thẳng vào mắt cô.
"Khóc đủ chưa?"
Tưởng Viện Viện gật đầu một cái, theo bản năng, cô có chút sợ Tần Mặc, nhưng cũng hết sức hâm mộ cô ấy. Cô vẫn luôn cảm thấy, mình chỉ có thể ngẩng nhìn cô ấy, cô ấy chính là một công chúa chân chính. Mà mình, nchỉ là một người bình thường mặc quần áo công chúa, bình thường mà không có tiếng tăm gì.
"Nếu thu thập xong nước mắt, vậy sau này cũng đừng rơi lệ nữa, trên thế giới này, đã không có chuyện đáng giá để rơi lệ cậu nữa, từ nay về sau, cậu chính là thế giới của bản thân mình."
Mây đen tản đi, ánh mặt trời lại lần nữa xuất hiện, trận mưa vừa rồi chỉ là rửa sạch quá trình của thế giới, đối mặt với ánh mặt trời, người ta nở khuôn mặt tươi cười lần nữa, phải chiến thắng khó khăn, dũng cảm đối mặt với cuộc sống.
Tưởng Viện Viện lo xong hậu sự của cha, cuối cùng vẫn đứng lên, trên bia mộ, người đàn ông yêu đang nhìn cô yêu thương, cô đáp lại bằng một nụ cười, "Ba, con sẽ kiên cường , giống như Tần Mặc nói, con chính là thế giới của mình."
Đi từ từ ra khỏi nghĩa trang, cô như trút được gánh nặng, giống như tất cả đã bắt đầu lần nữa, tất cả đều là mới tinh.
"Tưởng Viện Viện!"
Tiếng gọi làm cô dừng bước, cô xoay người, nhìn thấy người không nên nhất xuất hiện ở nơi này, mắt cô mang theo nghi ngờ, nhưng vẫn đi tới.
"Tại sao cô lại ở đây?"
"Nói thế nào, cha cô và cha tôi cũng từng là đồng nghiệp, tôi thay thế ông ấy tới đưa bó hoa, biểu lộ tâm ý."
Thiệu Tư Thanh ăn mặc giản dị, ở trong ký ức của Tưởng Viện Viện, chưa từng thấy cô ta mặc quần áo màu trắng đơn thuần như vậy, yên lặng gật đầu một cái, "Cám ơn."
Cô không thấy trong mắt đối phương thoáng qua một tia giảo hoạt cùng khinh thường, trên mặt lại tiếc nuối nói, "Không ngờ cha cô đi sớm như vậy, Tưởng Viện Viện, có chuyện này, tôi không biết có nên hay không. Chuyện cha của cô. . . . . ."
Cô ta muốn nói lại thôi, thành công gợi lên chú ý của Tưởng Viện Viện, "Chuyện của cha tôi?"
"Ừ. . . . . . Chuyện của cha cô, về sau cũng chưa kết thúc, có vài người vẫn dính líu trong đó, cho nên cha cô. . . . . . Tôi cũng chỉ là ngoài ý muốn nghe thấy ba tôi nó với người khác, cô ngàn vạn đừng nói là tôi nói."
Thiệu Tư Thanh hình như rất sợ hãi bị người khác biết chuyện này, Tưởng Viện Viện mặc dù đơn thuần, tự nhiên cũng biết, cha của mình sẽ vì cô, mà không thể không chịu oan ức thay người khác.
Cô cắn môi, "Cô nói là, cha tôi rất có thể là bị oan uổng sao?"
"Ai. . . . . . Chuyện này nói ra có chút liên quan tới Tần Mặc. . . . . . A, không phải vậy, cái đó. . . . . ."
"Cô nói cái gì? Tần Mặc? Chuyện này của cha tôi, có liên quan tới Tần Mặc?"
"Tôi. . . . . . Là như vậy. . . . . . Cô cũng biết, tôi từng bị trường học xử phạt. . . . . ."
Thiệu Tư Thanh đem sự việc đổi trắng thay đen, ngày đó cô ta và các cô một lời không hợp, Tần Mặc động thủ trước, Kim Na Na không vui vẻ, liền lợi dụng thế lực nhà mình đem người thân của những người kia xử lý, cho nên. . . . . .
"Cho nên cô nói là, bởi vì các cô sảng khoái nhất thời, cho nên cha tôi thành kẻ chết thay?"