Kể từ lúc Phong Thần bước lên mảnh đất này, đã bắt đầu chuyển động về phía kế hoạch của ông cụ nhà họ Hàn, anh không cần làm gì nhiều, những người khác trong nhà họ Hàn đều ép anh đi trên con đường này.
Không khí bên trong thư phòng có chút cứng ngắc, Phong Thần hung dữ nhìn chằm chằm vào người trước mắt, anh vẫn luôn biết ông ta người đa mưu túc trí, bây giờ cuối cùng cũng thấy được.
"Cháu đã đón nhận vị trí này, như vậy, việc lúc này cháu cần làm nhất, chính là cưới con bé Tư Dung kia."
Ông cụ nhà họ Hàn thấy Phong Thần không trả lời, liền nói ra mục đích của bản thân, khiến ánh mắt Phong Thần trừng lớn hơn.
Ông ta kéo anh xuống nước còn chưa đủ, bây giờ chuyện chung thân đại sự còn muốn làm thay anh sao, đơn giản chính là nằm mộng ban ngày.
"Ông biết rõ là cô ta thích Hàn Thu, người tôi muốn cưới, cũng không phải là cô ta!"
Phong Thần tận lực đè xuống hỏa khí của mình, ông già này thật sự hiểu rõ làm thế nào khiến anh nổi giận!
"Bây giờ Hàn Thu có thể cưới cô ta sao? Cháu không lập gia đình với cô ta, chẳng nhẽ để cho Hàn Trữ cưới cô ta?"
Hàn Trữ nghe xong liền kinh ngạc. "Cháu không thích hợp!"
"Ông già, người đừng loạn điểm uyên ương nữa có được hay không! Người cái gì cũng không hiểu biết, tại sao lại còn thay người khác an bài mọi chuyện thế chứ!"
Ông cụ nhà họ Hàn cũng không vì miệng lời nói của anh mà tức giận, ngược lại có vẻ khí định thần nhàn (nhàn nhã), trong mắt đều là tỉnh táo, "Các cháu không lập gia đình với con bé đó thì nó cũng chỉ có thể bị người ta truy sát không ngừng, nhà họ Hàn đã chia năm xẻ bảy, nếu như mất đi sự ủng hộ của nhà họ Tư nữa, hậu quả kia nhất định không ghánh nổi."
Ông nói ra một loạt đều liệt kê ra những việc có lợi có hại trong quan hệ, Phong Thần đương nhiên cũng biết, nhưng anh không muốn khuất phục.
Sau khi Phong Thần "hừ" một tiếng, đẩy cửa ra rời khỏi thư phòng, rời khỏi nhà họ Hàn, anh trực tiếp trở về nhà trọ. Tần Mặc thấy sắc mặt anh không giống ngày thường, nghĩ thầm, nhất định là ông cụ họ Hàn kia nói cái gì đó, khiến cho anh tức giận.
Tần Mặc nhìn gương mặt thâm trầm của anh, rõ ràng có đầy bụng tâm sự, "Chuyện gì làm anh tức giận như vậy?"
"Ông già kia muốn để anh cưới Tư Dung!"
Anh như một đứa trẻ đang tức giận, nói nổi khổ buồn bực trong lòng cho Tần Mặc nghe, thấy mặt cô vẫn chưa khôi phục lại huyết, trong lòng không thiếu khỏi một phen tự trách.
"Vết thương còn đau không?"
Đặt lên cánh tay quấn quanh tầng tầng băng gạc của cô, anh không dám dùng quá sức, ngón tay thô ráp vuốt mặt của cô, chỉ có thời điểm ở với cô, anh mới có thể thự sự bình tĩnh lại.
Âm mưu quỷ kế gì, giờ phút này anh cũng không muốn để ý đến, thật sự muốn trở về, không còn để ý tới những vấn đề kia nữa.
"Sớm đã hết đau, nói vấn đề khó khăn anh gặp đi."
Phong Thần đem nói cho Tần Mặc chuyện phát sinh trong thư phòng, cô cắn môi, nhà họ Tư tất nhiên là phải lôi kéo, nhưng phương pháp lôi kéo bọn họ, chỉ có một biện pháp là cưới Tư Dung thôi sao?
"Anh muốn cưới, nhà họ Tư cũng không nhất định sẽ gả con gái cho anh."
"Lời này là sao?"
Phong Thần nhướn mi, Tần Mặc nghịch ngợm cười một tiếng, "Có em ở đây, anh cảm thấy Tư Dung có cơ hội gả cho anh sao?"
"Có em ở đây, bất kỳ người phụ nữ nào cũng không lọt nổi mắt xanh của anh."
"Nếu như anh dám phụ lòng em, em nhất định sẽ không buông tha cho anh!"
Tần Mặc nhếch khóe miệng, hai người nhìn nhau rồi cười một tiếng, chẳng qua cũng chỉ là một câu nói giỡn, người nào cũng không để ở trong lòng.
Nằm trên giường nghỉ ngơi mấy ngày, Tần Mặc khôi phục lại sức khỏe, bất chợt, máy truyền tin cô mang theo phát ra tiếng vang "tít tít", vội vàng đưa tay nhấn nút, nghe giọng nói mơ hồ của Lan truyền đến.
"Lan, anh làm sao vậy? Lan?"
Tần Mặc lo lắng kêu hai tiếng, nhưng bên kia đã chặt đứt tần số, "Chẳng lẽ đã xảy ra chuyện!"
Trong lòng lo âu không cách nào diễn tả, lo sợ bất an chốc lát, bên tai lại vang lên tiếng, "Lan, anh làm sao vậy?"
Giọng nói Lan mơ hồ từ đầu kia truyền tới, Tần Mặc mím môi, thần sắc ngưng trọng, có lực lượng bên kia tham gia, làm tình huống trở nên phức tạp hơn.
Lan nhất định là đã xảy ra chuyện gì, nếu không, tại sao anh lại dùng máy truyền tin để liên lạc cho cô!
Cô không kịp thông báo cho Phong Thần nữa, vội vã rời đi, bay đến đảo Bali.
Thời gian gấp gáp, Tần Mặc chỉ dẫn theo mấy người thân tín bên cạnh ba, chờ thời điểm Phong Thần biết được, cô đã ngồi lên phi cơ bay đến đảo Bali.
"Cô bé này, tại sao vọng động như vậy!"
Trong lòng Phong Thần quýnh lên, nói Tư Đồ Kiều điện phi cơ định đi đảo Bali, nhưng Tư Đồ Kiều lại mặt lộ vẻ khó xử, "Không được đâu, cậu đi xong, chúng ta làm mọi chuyện, không phải tất cả đều đã uổng phí sao!"
"Cô ấy có thể sẽ gặp nguy hiểm!"
"Yên tâm đi, tôi đã phái người đi qua, cậu ở lại chỗ này trấn giữ, tôi đi!"
Tư Đồ Kiều nói không phải không có lý, Phong Thần chỉ có thể đáp ứng, nhất định Hàn Bằng còn có thể lại thiết kế anh, anh ở lại chỗ này, cũng giúp cho Tần Mặc bớt chút nguy hiểm.
Liên lạc hai bên, tung tích của Lan ở đảo Bali không rõ, Tần Mặc tới nơi cũng đã là buổi đêm, an bài ở quán rượu.
Lan sống chết không rõ, cũng không biết ở nơi nào, trong lúc đầu cô không biết suy nghĩ nên làm thế nào, Tư Đồ Kiều đến, giải vây cho cô.
"Anh?"
Thời điểm Tần Mặc nhìn thấy Tư Đồ Kiều rất kinh ngạc, Tư Đồ Kiều cười hì hì quan sát gian phòng của cô, rộng rãi sáng ngời, biệt thự kiểu quán rượu, chỉ cần kéo cửa sổ ra sát đất, chính là hồ bơi riêng.
Tháng mười chính là mùa mưa trên đảo Bali, nhiệt độ trong ngày buổi sáng và buổi tối chênh lệch khá nhiều, lúc này gió mát hiu hiu, kèm theo mưa phùn, khí trời càng trở nên mát mẻ. Nhưng trong lòng Tần Mặc đang phiền muộn nên không thấy được sự vui thích này.
Tư Đồ Kiều lấy thiết bị ra, Tần Mặc đưa máy truyền tin trên lỗ tai giao cho anh, qua nửa giờ sau, anh mới từ máy tính ngẩng đầu lên. Trả máy truyền tin lại cho Tần Mặc, "Như thế nào, có thể tìm được Lan hay không?"
"Tín hiệu quá yếu, chỉ có thể đoán trước được một phạm vi."
Anh chỉ vào vùng màu lam trên màn ảnh, mặc dù không phải rất chuẩn xác, nhưng chỉ cần xác định Lan còn sống, vậy cô cũng có thể an tâm.
"Vậy ngày mai chúng ta lên đường."
Tư Đồ Kiều không thể hoài nghi, "Cô sao lại quan tâm cậu ta như vậy? Giống như không chỉ là quan hệ chủ nhân và hộ vệ."
Tần Mặc dựa cả người vào ghế sa lon, cô và Lan đã quen biết rất lâu, anh gần như là làm bạn với cô cùng vượt qua tuổi thơ màu xám tro kia. Anh vẫn luôn thực hiện đúng bổn phận bảo vệ cô, bất luận thái độ của cô đối với anh như thế nào, anh cũng đều luôn bên cạnh bảo vệ cô, tôn sùng cô như một nữ thần.
Nói đến tình cảm của cô đối với anh, cô nhất thời cũng không nói lên được, chỉ lọt vào trầm tư, giống như đang hồi tưởng lại đoạn thời gian mình và Lan ở chung một chỗ.
"Tôi có trách nhiệm cứu anh ta ra, tính mạng của anh ta là do ba tôi cứu, không được kết thúc ở trong tay người khác."
Hồi lâu sau, cô mới mở miệng, ký ức nổi lên hình ảnh lần đầu tiên mình nhìn thấy anh, khi đó anh còn là một thiếu niên nho nhỏ, toàn thân đều là vết thương. Nhưng cặp mắt kia rất quật cường, sáng ngời không hướng cúi đầu với người khác, chính là một người như vậy, nhưng vẫn đi theo bên người cô.
Lan mơ hồ mở mắt, chóp mũi thoang thoảng mùi hương rừng núi, anh hình như ở trong ở một gian phòng nhỏ, tay chân cũng không bị trói trói chặt.
Anh mơ mơ màng màng nhớ lại, lúc anh lấy được tang vật quan trọng cũng là lúc trúng mai phục của bọn họ. Thời điểm anh cho rằng mình sẽ chết ở nơi đó, đột nhiên nhảy ra một đám người khác, cứu anh đi.
Trên vai trúng một phát đạn, giống như đã được xử lý thỏa đáng, bây giờ anh đang ở chỗ nào, cứu anh, vậy bọn họ là loại người nào?
Cửa phòng mở ra, người tới thấy anh tỉnh. "Cậu tên là gì? Tại sao lại xuất hiện ở nơi đó?"
Lan miệng đắng lưỡi khô, cổ họng khô khốc, khàn khàn trả lời, "Các người là ai?"
Người nọ nhìn như gần bốn mươi tuổi, hắn mặc áo ba lỗ, lộ ra hai cánh tay bền chắc, quần lính thêm giày ủng, nổi bật lên cơ thể lực lưỡng mạnh mẽ. Hé ra khuôn mặt giống như điêu khắc, tròng mắt lấp lánh hữu thần, thời điểm nhìn anh, bên trong con ngươi mang theo một loại tìm tòi nghiên cứu.
Nhìn ra anh hết sức khó chịu, người nọ rót chén nước, đở Lan dậy, giúp anh uống nước.
"Chúng tôi đều là người đối nghịch với Lam Bang, yên tâm, có chung mục đích với cậu. Tôi tên là Thụy Hoa, lúc này cậu có thể nói cho tôi biết, cậu là ai chưa?"
Lan nói tên của mình, thấy Thụy Hoa suy tư chốc lát, "Cái này của cậu?"
Hắn lấy ra một chiếc nhẫn từ trong túi tiền, bảo bối này Lan nâng niu trong lòng bàn tay, mỗi lần thi hành nhiệm vụ, anh đều để chiếc nhẫn trên người, lo sợ bị rớt.
"Không tệ, cám ơn ngài." Lan cất xong chiếc nhẫn, lại giữ một khoảng cách đối với Thụy Hoa, anh không cách nào yên tâm về Thụy Hoa.
"Cậu vẫn chưa tin tôi? Được rồi, chờ khi cậu đã điều dưỡng tốt rồi, tôi sẽ đưa cậu xuống núi."
Thụy Hoa nhún vai một cái, đối với sự quá cẩn thận của Lan, hắn không nói được gì.
Ra khỏi phòng, mưa phùn đã rơi xuống, cây cối rậm rạp chặn lại chút nước mưa cho căn phòng nhỏ này, trời mưa, đường trên núi trở nên không dễ đi.
Đờng núi bùn lầy trơn trợt, Tần Mặc bất chấp nước mưa rơi xuống trên người, chỉ theo sát người dẫn đường đằng trước.
"Tôi cho người khác đi trước điều tra một chút, cũng không xa."
Tư Đồ Kiều lo lắng nhìn cô, chỉ sợ cô trượt chân, xảy ra điều gì ngoài ý muốn, Phong Thần nhất định sẽ không bỏ qua cho anh!
Tần Mặc gật đầu một cái, hiện tại cô cần bổ sung thể lực, mồ hôi ướt đẫm, không sai biệt lắm giống như đang tắm. Không lâu lắm sau, người điều tra trở lại, địa phương phía trước cách năm trăm thước hình như có người.
Vừa nghe có tiếng người, tinh thần Tần Mặc lập tức tỉnh táo, đi theo đối phương đến cơ sở xây dựng tạm thời, chỉ thấy có mười mấy người ngồi vây chung một chỗ, ngay cả ba người ở nhà gỗ cũng cùng chung một chỗ. Trên người mỗi người đều có súng ống, Tư Đồ Kiều liếc mắt nhìn, nếu như muốn liều mạng, bọn họ ở đây không bì kịp với súng đạn của đối phương.
Tần Mặc và Tư Đồ Kiều quyết định chờ buổi tối sẽ động thủ lần nữa, Tần Mặc điều chỉnh tần số trên máy truyền tin, nhưng không cách nào liên lạc được với Lan.
Màn đêm dần dần phủ xuống, đối phương đốt lên đống lửa, người phái ra điều tra rất nhanh đã trở về, Lan chích xác là ở trong tay bọn họ. Tư Đồ Kiều nói Tần Mặc ngồi yên tại chỗ, anh mang theo mấy người đi cứu Lan.
Thụy Hoa sau khi để Lan uống thuốc xong rồi ra khỏi phòng nhỏ, nhưng trong đêm tối một bóng đen chợt lóe rồi biến mất, hắn giống như đã nhận ra cái gì, ánh mắt híp lại.