• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Tôi có thể tự mình lấy!"

Nhìn phong thần lại đào một muỗng bánh ngọt đưa tới trong miệng của cô, Tần Mặc hơi xoay đầu đi, làm như kháng nghị muốn cầm lấy cái muỗng trong tay hắn, lại bị tránh được.

"Cô gái nhỏ hơi biểu hiện yếu đuối chút, nam sinh mới có thể cam nguyện giúp cô làm việc, tính tình cường ngạnh giống như cô vậy, làm sao không rước lấy phiền toái?"

Đem bánh ngọt đưa vào trong miệng của cô, Phong Thần lão nói từng trải, "Thu lại tài năng của mình đi, phiền toái tự nhiên sẽ giảm rất nhiều."

Cô bé trước mắt không hiểu làm sao che giấu mình, muốn làm cái gì thì làm cái đó, loại tính tình này tất nhiên là làm người ta hướng tới, nhưng ở trên thực tế, chỉ biết nhận lấy chèn ép, cùng rắc rối không ngừng.

"Chẳng lẽ người khác chọc tôi...tôi cũng không thể lên tiếng sao?"

Cô hơi nhíu mày, Tần Mặc không hiểu lời nói của Phong Thần, muốn cô yếu thế, vậy căn bản là không thể làm được.

"Vậy sẽ phải dùng đầu óc của cô, có lúc, đánh nhau cũng không phải phương pháp duy nhất giải quyết sự việc."

Phong Thần lần đầu cảm thấy, mình có bộ dạng của người giám hộ, mà Tần Mặc cũng không giống trong tưởng tượng của hắn dã man không hiểu chuyện như vậy. Từ nhỏ tư tưởng của cô bị giáo huấn, hình như chính là thắng làm vua, thua làm giặc, tất cả đều lấy sức mạnh mà nói chuyện.

Cũng khó trách, được sinh ra trong giới hắc đạo máu me bão bùng, tính tình Tần Mặc sẽ biến thành như vậy, cũng không thể tránh khỏi.

"Cho nên ba tôi đưa tôi tới đây. . . . . ."

Tần Mặc tự giễu một câu, khóe miệng khẽ giương lên, đây là lần đầu tiên Phong Thần nhìn thấy cô cười thật lòng, trước kia, cô không phải cười lạnh lùng, thì chính là cười châm chọc, tỏ ra xa cách.

Không ngờ cô phát ra nụ cười từ đấy lòng, làm cho người ta như tẩm gió xuân vậy, Phong Thần thầm nghĩ, nếu Tần Mặc thay đổi tính tình, nhất định sẽ dẫn đến một trận ong bướm.

"Tiểu thư, Bùi thiếu gia và anh trai của cậu ta tới thăm cô."

Lan lễ phép gõ cửa, Tần Mặc gật đầu một cái, lúm đồng tiền vừa rồi giống như phù dung sớm nở tối tàn, biến mất ở khóe miệng. Phong Thần không khỏi có chút thất vọng, nụ cười này nếu như duy trì lâu một chút, tốt biết bao nhiêu a.

Chỉ là trải qua lần nói chuyện này, hắn hi vọng, Tần Mặc không nên gây chuyện nữa, vượt qua học kỳ này thật tốt, đừng đánh nhau nữa.

"Này, cô sao rồi?"

Bùi Thiểu Y ngồi xe lăn, chân trái bị thạch cao cố định, như bánh chưng lớn. Hắn không được tự nhiên thăm hỏi Tần Mặc, trong giọng nói mang theo không kiên nhẫn, nào có thể đoán được mới vừa nói xong, trên đầu liền bị người nặng nề đánh xuống.

"Tiểu tử thúi, đối với ân nhân cứu mạng chính là thái độ này!"

Lông mày Bùi Thiểu Hiên nhướng lên, hướng về phía đầu của Bùi Thiểu Y chính là một cái tát, ngẩng đầu lên, lại khôi phục thành nụ cười ưu nhã giống như thân sĩ .

"Tôi là anh trai của người này, Bùi Thiểu Hiên."

Tầm mắt của anh ta chuyển sang Tần Mặc ở trên giường, khóe miệng nâng lên nụ cười, "Cô chính là Tần Mặc sao? Rất cảm tạ ngươi đã cứu người em trai này của tôi, lỗ mãng lại bốc đồng."

Tần Mặc khẽ gật đầu, thái độ không thân thiện lắm, Bùi Thiểu Yhướng về phía cô làm mặt quỷ, "Anh trai tôi cũng tự mình đến nói cám ơn rồi, cô đây là thái độ gì. . . . . ."

"Tiểu Mặc nhà chúng tôi tính tình vốn lạnh lùng, không tốt ah...!"

Kim Na Na vừa thấy Bùi Thiểu Y sắp tức giận, nếu không phải là hắn, Tần Mặc làm sao sẽ vào bệnh viện!

Bùi Thiểu Y bĩu môi, không đáp lời.

"Ha ha, người trẻ tuổi có tính cách, là chuyện tốt a, tiểu tử thúi, em tốt nhất học tập người ta một chút, nghe không!"

Bùi Thiểu Y mặt rối rắm, muốn hắn học tập Tần Mặc? Học cô đem người ta đánh vào bệnh viện? Vậy anh trai có thể trực tiếp chém tứ chi của hắn hay không?

"Bùi tiên sinh khách sáo rồi, nói cho cùng vẫn là đứa bé không hiểu chuyện, may mắn không có tạo thành tổn thương lớn hơn."

Tần Mặc nhìn hai người lá mặt lá trái, anh tới tôi lùi, không biết lúc nào mới kết thúc. Cô thế nào cũng sẽ không nghĩ đến, vốn chỉ là một chuyện rất nhỏ, nhưng bây giờ diễn biến thành kết cục hai người đều nằm viện.

Cái này có phải nên nói, một quả bóng rổ dẫn tới huyết án?

Cuối cùng lúc bác sĩ tuyên bố, Tần Mặc có thể xuất viện, cô hận không được bay thẳng ra bệnh viện, hít thở một chút không khí mới mẻ bên ngoài.

Nằm viện nửa tháng, cũng sắp làm cho cô ngột ngạt ngu rồi, Lan tựa như một người bảo mẫu, một ngày hai mươi bốn giờ ở bên người cô, hận không thể phục vụ cô giống như Hoàng thái hậu.

Cũng may Phong Thần không có tiết lộ tin tức cô nằm viện, nếu không, cha cô nhất định sẽ không quản ngàn dặm xa xôi tới mắng chết cô, coi như không phải oanh tạc mệt nhọc, cũng đủ khiến cho cô không được sống yên ổn rồi.

Tục ngữ nói, thương tổn gân cốt một trăm ngày, cái cánh tay gãy xương kia của Tần Mặc còn quấn thạch cao, dùng băng vải đeo trên cổ. Vốn là một người lạnh lùng, hiện tại thành bệnh nhân bị thương mười đủ mười, ngược lại khiến người cảm thấy nhu nhược không ít.

Bùi Thiểu Y lại không may mắn như vậy, bởi vì trên đùi bó thạch cao, tính tình ngày thường hiếu động lập tức liền bị đè nén, nhìn người khác chạy đi, thế nhưng hắn lại chỉ có thể chống gậy, khập khà khập khiễng, từ từ từng bước.

"Tôi thấy hai người một bị thương ở chân, một bị thương ở tay, trái lại rất có tư vị người cùng cảnh ngộ."

Kim Na Na trêu ghẹo nói, vừa nhìn Bùi Thiểu Y bó thạch cao, có chút nhạo báng, lại có chút hả hê.

"Ai với cô ta người cùng cảnh ngộ . . . . . ."

Bùi Thiểu Y không được tự nhiên dời tầm mắt hướng đi nơi khác, trên mặt có chút không tự nhiên đỏ ửng, cặp mắt thỉnh thoảng nhìn về phía Tần Mặc ở sát vách , thấy nàng không có phản ứng gì, ngay sau đó tức giận trực tiếp quay đầu.

Sở Linh Tầm thấy bộ dáng khác thường của hắn, nghi ngờ hỏi thăm, "Cậu làm sao vậy? Mặt sao lại hồng như vậy?"

"Hắn là bị tư thế oai hùng của Tiểu Mặc làm cho thắt chặt! Mỹ nữ cứu anh hùng, tiếp theo mấy cái đoạn hay chiếu đi chiếu lại trong phim chính là lấy thân báo đáp, báo đáp ân nhân cứu mạng!"

Lời nói của Kim Na Na khiến mặt của Bùi Thiểu Y càng đỏ, "Cô nói bậy bạ gì đó! Tôi không khiến cô ấy cứu! Cái gì mỹ nữ cứu anh hùng, Kim Na Na cô có thể khôi hài một chút nữa."

"Tôi có thể không cần hắn báo đáp không?"

"Tần Mặc! Cô. . . . . ."

Lời nói của Tần Mặc khiến Bùi Thiểu Y nhảy lên cao ba thước, đây không phải là tuyên bố ghét bỏ hắn sao!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK