Tần Mặc đứng dậy “chát” một tiếng, khí thế hung hăng tát vào mặt anh ta, trên gương mặt trắng nõn xuất hiện năm ngón tay, Lam Vụ Vũ bị đánh nghiêng đầu, nhưng không thấy có bất kỳ tức giận nào.
Đôi mắt kia chỉ lộ ra yêu thương với cô, còn đối với cô u mê không tỉnh, "Em không trở về cùng anh, như vậy chuyện không hay vẫn sẽ xảy ra!"
Lam Vụ Vũ chưa từng cãi lại một câu, chỉ là thừa nhận tức giận từ Tần Mặc trên người, nhiều năm qua, cô vẫn luôn lạnh lẽo, lần này nổi giận, lại là vì một người đàn ông! Anh vui mừng vì tim của cô thì ra không phải là khối băng, than thở chính là, cảm xúc của cô phập phồng là vì một người khác.
Tư Đồ Kiều dẫn bác sĩ vào, cũng mời Tần Mặc và Lam Vụ Vũ ra ngoài phòng.
"Mặc Mặc, em không thể ở lại chỗ này nữa! Khụ khụ. . . . . ."
Lam Vụ Vũ ho nhẹ hai tiếng, khớp xương trắng bệch, anh ta là một người đàn ông ưu nhã, bất cứ lúc nào cũng biểu hiện giống như thân sĩ, làm cho người ta không tìm được một chút kẽ hở.
Có thể nói anh ta là một người đàn ông hoàn mỹ, không có quan hệ với bất kỳ người phụ nữ nào, cuộc sống riêng tư sạch sẽ, giữ mình trong sạch như trang giấy trắng. Quần áo vĩn viễn đều không có nếp nhăn, ủi đâu vào đấy, tạo cho người khác ấn tượng tao nhã.
"Đi theo anh sẽ an toàn ư? Lam Vụ Vũ, nếu như anh thật sự quan tâm tôi, vậy tại sao anh lại phải hại ba tôi!"
Lam Vụ Vũ khổ sở nhìn cô, có rất nhiều chuyện, anh ta không thể nắm trong tay . Mà một năm kia, phán đoán của anh sai lầm, suýt nữa hại chết cha Tần Mặc, cũng làm cho Tần Mặc không còn tin tưởng anh.
"Lần này anh sẽ bảo vệ em!"
"Vậy còn ba tôi? Anh muốn dùng mạng của ông ấy đổi lấy mạng của tôi, vậy không bằng anh giết hết chúng tôi đi!"
Lời của cô làm ngực Lam Vụ Vũ khó chịu, tại sao hai người phải liên lụy đến ân oán của đời trước? Cha của hai người bọn họ, không phải là anh em tốt à? Tại sao phải biến thành nông nỗi như ngày hôm nay?
Là cha của Tần Mặc hám lợi, muốn nuốt một mình, hay là cha của anh ta, thật sự làm ra chuyện có lỗi với cha con bọn họ?
Đấu nhiều năm như vậy, hiểu rõ quan hệ giữa hai người, cũng đại biểu giữa anh và Tần Mặc sẽ chấm dứt!
Lam Vụ Vũ cười khổ, "Mặc Mặc, em thật sự rất độc ác. . . . . . Thật sự không nhớ đến tình cảm nhiều năm của chúng ta, muốn đoạn tuyệt sạch sẽ với anh?"
"Anh không tuân thủ hứa hẹn ban đầu, giữa chúng ta cũng không có tình cảm, nếu như muốn tôi lựa chọn, tôi nhất định đứng về phía ba tôi! Lần sau, tôi sẽ không lưu tình, nếu như anh còn dám tổn thương người tôi để ý, tôi nhất định giết chết anh! Nhất định!"
Trong con ngươi lạnh lùng của Tần Mặc lộ ra kiên định, cô giống như đang tuyên thệ, hoàn toàn chặt đứt đường lui của hai người, dưới tình cảnh như vậy , vì mục đích của mỗi người, bọn họ chỉ có thể là địch.
Lam Vụ Vũ đối với cô như thế nào, cô tất nhiên biết rõ, nhưng tình cảm như vậy giữa hai người, không cắt đứt rõ ràng vẫn rất loạn! Không bằng để cho cô giải quyết dứt khoát, chấm dứt sạch sẽ, làm anh ta không rảnh mà suy nghĩ nữa.
"Mặc Mặc. . . . . ."
Anh gọi tên cô, bên trong mắt tràn ngập đau lòng, con ngươi đen như ngọc đen chợt lóe lên các loại suy nghĩ, lúc sáng lúc tối.
"Cô ấy sẽ không đi cùng anh, coi như cô ấy chịu, tôi cũng sẽ không thả người!"
Phong Thần mở cửa phòng, vết thương trên người đã được băng bó kỹ, bởi vì tthời gian dài luyện tập mà đường cong hình dáng của cơ bắp rắn chắc, tản ra khí thế bức người.
Anh kéo tay Tần Mặc, ưỡn thẳng sống lưng, trong mắt đối với Tần Mặc là sự chiếm giữ, còn đối với Lam Vụ Vũ lại là thái độ thù địch.
Lam Vụ Vũ vừa thấy Phong Thần, thù mới thêm hận cũ, trên mặt nho nhã ôn hòa ẩn nhẫn sát ý với anh, mạch máu rõ rệt trên da thịt trắng nõn có vẻ vô cùng dữ tợn.
"Sự tồn tại của anh, sẽ làm cho cô ấy càng nguy hiểm thêm!"
"Lời này của anh là có ý gì!"
Phong Thần nghĩ lại, sắc mặt không khỏi âm u, nơi đó cũng không giữ được sao?
Lam Vụ Vũ "Hừ" một tiếng, xoay người liền rời đi, bóng lưng anh ta nhìn qua cô đơn và gầy yếu. Anh ta kiên quyết đi, không quay đầu nhìn Tần Mặc một cái, có lẽ thật sự đã hết hy vọng với cô, có lẽ. . . . . . Cô thật sự đã làm tổn thương trái tim anh ta.
Nhưng mặc kệ là loại nào, giữa hai người bọn họ, một chút tình cảm kia, cũng sẽ không có nữa.
"Tiểu Mặc, chúng ta không thể ngồi đợi chết."
Tần Mặc gật đầu, cô không thể nghe lời của ba nữa, đặt mình vào góc độ khác, ông là người thân duy nhất của cô, cô cũng phải bảo vệ ông!
Thuộc hạ của Lam Vụ Vũ ở dưới lầu thấy anh ta xuống, lập tức kéo cửa ra, cả người anh ta lạnh như băng, gương mặt tràn đầy tức giận.
"Thiếu gia, lão gia đã gọi điện. . . . . ."
Lam Nhãn Tinh nói như vậy để ngăn Tần Mặc, Lam Vụ Vũ thấy hắn ta nói chuyện ấp úng, cũng biết cha mình nhất định lại gây áp lực cho mình rồi. Anh phất phất tay, hình như rất mệt mỏi, nghĩ đến lúc ở trên lầu, lời tuyệt tình của Tần Mặc, anh liền cảm thấy trái tim đau nhói.
Tần Mặc của lúc trước dính anh như vậy, tin tưởng anh, căn bản không phải là như bây giờ, mặc dù tim không tốt, cũng hoạt bát cởi mở. Ngược lại, Tần Ngôn lạnh lùng hơn nhiều, ngoài Tần Mặc ra còn có người nhà, thậm chí cô ấy sẽ không chủ động đi lấy lòng người nào.
Lam Vụ Vũ vuốt trán, trái tim Tần Mặc là từ cấy ghép từ trên người Tần Ngôn, chẳng lẽ cơ quan di rời, thật sự sẽ thay đổi tích cánh của một người sao?
"Nói cho ông ấy biết, nếu như ông ấy lại làm ra chuyện tổn thương Mặc Mặc, tôi sẽ không tha thứ cho ông ta!"
"Lão gia ông ấy, ông ấy sẽ không đồng ý chuyện của ngài và Tần Mặc tiểu thư . . . . . ."
Lam Vụ Vũ nhìn hắn, Lam Nhãn Tinh lập tức ngậm miệng lại, những năm này, lão gia vẫn một mực coi phụ nữ nhà họ Tần như cái định trong mắt như gai trong thịt, làm sao có thể đồng ý hôn sự của anh với Tần mặc?
Nói cho cùng, chuyện này, chỉ có một mình Lam Vụ Vũ đau đầu mà thôi, cho dù biết rõ sẽ không có kết quả, cho dù biết kết quả cuối cùng sẽ như thế nào, cho dù. . . . . . Cho dù cô gái dễ thương đã biến thành núi băng, anh cũng u mê không tĩnh, ắt phải đi tranh thủ!