Vừa nghe thấy câu nói của hắn, tròng mắt Triệu Ngọc Kỳ thoáng qua một chút bối rối, vì để cho Tề Úc Nhẫn trả lại chứng cớ cho mình, cô ta mới không thể không để lộ tai mắt bên cạnh Tề Úc Nhẫn ra ngoài. Nhưng cô ta vẫn giúp đỡ Tề Úc Diệu, giảm tổn thương của anh ta xuống thấp nhất.
"Địa vị của em ở nhà họ Triệu là gì, em hiểu rõ hơn ai hết, nếu như cha em biết, cuộc sống của em khẳng định sẽ không dễ chịu."
Triệu Ngọc Kỳ nhíu chặt mày, ở nhà họ Triệu căn bản cô ta cũng không có địa vị, thường xuyên bị người nhà bắt nạt, cô ta cũng tập mãi thành thói quen, lời nói có khó nghe, cô ta đều có thể chịu được. Nhưng từ khi tiếp xúc với Tề Úc Diệu, không hiểu sao người trong nhà liền bớt đối địch với cô ta một chút, nhưng vẫn lạnh lùng cay nghiệt với cô ta.
Đương nhiên cô ta biết là bởi vì có quan hệ với vị thiếu gia nhỏ nhà họ Tề, thân phận nhạy cảm nên mới có thể dựa vào anh ta, lúc đầu Triệu Ngọc Kỳ nương tựa mang theo động cơ, sau đó, cô ta dần dần bị hấp dẫn.
Sau khi giúp Tề Úc Diệu tiết lộ tin tức cho Phong Thần, Tề Úc Nhẫn lại tìm cô ta, đấu tranh giữa hai anh em này, cô ta đã sớm nghe thấy. Sau khi giúp Tề Úc Diệu, cô ta liền hiểu rõ, cô ta trốn không thoát. Chỉ là, chuyện này thực sự quá nhanh, làm cho cô ta không có chút chuẩn bị nào.
"Anh còn muốn tôi làm cái gì?"
Triệu Ngọc Kỳ nhắm mắt lại, cô ta rất muốn thoát khỏi cuộc sống như thế, nhưng trên người cô ta chảy xuôi dòng máu của nhà họ Triệu, lọt vào giữa tranh đấu của hai anh em nhà họ Tề, cô ta đã không thể toàn thân mà lui rồi.
"Muốn em giết Tề Úc Diệu......" Thấy cô ta trợn to hai mắt, Tề Úc Nhẫn khẽ mỉm cười, "Đó là không thể nào, tôi biết em thích anh ta, nhưng mà, hình như bây giờ tâm tư của anh ta không đặt trên người em nữa rồi."
"Đừng nói lời vô ích!"
Cô ta giận dữ nhìn chằm chằm Tề Úc Nhẫn, nếu giống như lời hắn nói, tại sao Tề Úc Diệu lại đối xử với cô ta như vậy!
"Tôi biết cha tôi rất thích em, đối với em sẽ không có phòng bị." Hắn đặt một cái bình lên bàn, "Mỗi ngày cho ông ta dùng một chút, hiểu chưa?"
"Cái này là thuốc độc?"
Tay Triệu Ngọc Kỳ phát run, Tề Bạch đối xử với cô ta không tệ, mặc dù đều là xem nét mặt của Tề Úc Diệu, nhưng muốn cô ta xuống tay...... Đó là cha của Tề Úc Diệu mà.
"Em có thể lựa chọn không làm, như vậy, tính mạng của Tề Úc Diệu, chính là của tôi!"
"Được, tôi đồng ý với anh!"
Tề Úc Nhẫn biết lợi dụng nhược điểm của cô ta, mà nhược điểm của cô ta quá nhiều, người nhà họ Triệu gây khó khăn, cô ta không sợ, cô ta chỉ sợ sau khi cha biết được, tình cảnh của Tề Úc Diệu sẽ càng thêm khó khăn.
Đối với cô ta mà nói, mạng của Tề Úc Diệu, quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Triệu Ngọc Kỳ gặp qua Tần Ngôn cùng Phong Thần, quan hệ của hai người kia với Tề Úc Diệu rất không bình thường, cô ta chỉ có mượn quan hệ của Tề Úc Diệu, mới có thể đến gần bọn họ.
Tề Úc Nhẫn nói cho cô ta biết, Phong Thần sẽ tới bệnh viện nơi Tề Bạch nằm để kiểm tra, cực khổ lắm mới đợi được bọn họ, lại khiếp sợ trước khí thế của Phong Thần.
Phong Thần cùng Tần Ngôn đang lo không tìm được cơ hội đến gần Triệu Ngọc Kỳ, để cho Tề Úc Diệu giúp một tay, ý tứ của anh ta cũng là không nên tới gần Triệu Ngọc Kỳ, làm cho hai người phải suy nghĩ hồi lâu.
Có lẽ Tề Úc Diệu cũng không phải thật sự vô tình với Triệu Ngọc Kỳ, chẳng qua cũng chỉ là một phương thức bảo vệ cô ta, nhưng dù cho có như vậy, bọn họ vẫn phải mang mục đích của mình tiếp cận cô ta.
"Hai người đến thăm bác Tề sao?"
Triệu Ngọc Kỳ ổn định tâm trạng, lộ ra nụ cười tự nhiên, cô ta nhìn Tần Ngôn bên cạnh Phong Thần, nét mặt của cô lạnh lùng, hình như không dễ đến gần.
Tiểu thư nhà họ Tần, Triệu Ngọc Kỳ biết một chút, trái tim không khống chế được nhảy lên, mang theo chút sợ. Cặp mắt kia lạnh lẽo, như có thể làm lòng cô ta lạnh đi, tuổi của cô ta (TNK) với cô (TN) tương tự, lại không toát lên được sự thành thục giống cô.
"Cô là Triệu tiểu thư đúng không?"
Nói chuyện chính là Phong Thần, anh lộ ra nụ cười thân thiết, nụ cười kiểu xấu xa đó, chỉ cần là phụ nữ đều không kháng cự được.
Đối với Phong Thần am hiểu lừa gạt phụ nữ mà nói, ngụy trang là một trong những quá trình cần thiết, Tần Ngôn vụng trộm khinh bỉ anh, chỉ thấy Triệu Ngọc Kỳ đỏ mặt gật đầu một cái, khuôn mặt trẻ trung viết đầy khẩn trương.
Bỗng dưng, hình như cô ta muốn làm như vậy, Phong Thần không nhìn thấy, ngay sau đó mở miệng nói, "Tôi tên là Triệu Ngọc Kỳ, bác Tề vừa ngủ rồi."
"Vậy chúng ta hàn huyên một chút đi, có được hay không?"
"Có thể......"
Ba người đi tới một quán cà phê ngay cạnh bệnh viện, lúc này dòng người rất ít, bọn họ ngồi ở một chỗ tương đối kín, lại có thể quan sát tình huống bốn phía.
Tần Ngôn lấy cớ rời đi một lát, chỉ để lại hai người Phong Thần cùng Triệu Ngọc Kỳ, không khí có vẻ có chút kỳ quái. Triệu Ngọc Kỳ quan sát người đàn ông đối diện, anh có khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, trên sống mũi anh tuấn có một chiếc mắt kính, môi mỏng lại giống con gái nhà người ta không tô son mà vẫn hồng.
Tròng mắt núp sau cặp kính lóe lên một cái, khẽ nhếch môi, Triệu Ngọc Kỳ sửng sốt một chút, lại bị bắt được rình coi mà lúng túng. Nhưng mà, anh nhìn không thấy, không phải sao?
Cô ta nhìn về phía anh lần nữa, lại phát hiện có ảo giác bị người ta nhìn thấu, loại cảm giác này vẫn quanh quẩn ở bên người, làm cô ta đứng ngồi không yên.
"Triệu tiểu thư, tình cảm của cô cùng Tề Úc Diệu hẳn là rất tốt?"
"Chúng tôi cùng nhau lớn lên, tình cảm bình thường thôi."
Lòng của cô ta run lên, trả lời rất cẩn thận, Phong Thần cười cười, "Cô có nhược điểm của Tề Úc Nhẫn trên tay chứ?"
"Anh....."
Cô ta hốt hoảng, anh biết cái gì rồi?
"Tôi biết một chút chuyện giữa các người, tôi cũng biết rõ, địa vị của cô ở nhà họ Triệu hèn mọn, giúp Tề Úc Nhẫn cũng là bị bất đắc dĩ. Nếu như cô có thể......"
Tròng mắt của Phong Thần vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt của Triệu Ngọc Kỳ, thu hết phản ứng của cô ta vào mắt.
Triệu Ngọc Kỳ nghe xong đề nghị của Phong Thần, suy tư hồi lâu, cô ta không muốn hại Tề Úc Diệu, càng không muốn tiếp tục sống như vậy, cô ta muốn tự do.
"Cô còn có thời gian có thể suy tính."
Phong Thần không vội bắt ép cô ta, lúc này, Tần Ngôn cũng đã trở lại, "Trở về đi thôi."
"Triệu tiểu thư này, lời của tôi, tốt nhất cô suy tính."
Nhìn hai người biến mất ở ngoài cửa, Triệu Ngọc Kỳ lọt vào tình cảnh khó cả đôi đường, hồi lâu, cô ta mới rời khỏi quán cà phê.
Tần Ngôn cùng Phong Thần mới vừa trở lại khách sạn, Tề Úc Diệu đã đi đến rồi, anh ta vừa vào cửa đã mặt lạnh, "Tôi bảo hai người không nên đi tìm cô ấy, tại sao còn muốn ép buộc cô ấy?"
Phong Thần chau chau mày, "Tề Úc Nhẫn có thể lợi dụng cô ta, tại sao tôi không thể? Hơn nữa, chúng ta cùng một chiến tuyến, chúng ta thắng, chính là anh thắng."
"Tôi không đồng ý!"
"Không phải do anh!"
Phong Thần giận tái mặt, nếu anh ta đã lôi mình xuống nước, như vậy thì sẽ không thể sạch sẽ! Tề Úc Diệu nhìn chằm chằm Phong Thần, lại nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Ngôn, cảm thấy hết sức vô lực.
"Từ lúc anh phái cô ta truyền tin tức, cô ta đã không còn đường rút lui rồi, muốn trách chỉ có thể trách chính anh, nếu không phải do anh, sao cô ta có thể bị quấn vào được?"
Tề Úc Diệu cười khổ, đúng vậy a, là anh ta kéo cô ta vào, nếu không, Tề Úc Nhẫn cũng sẽ không kéo cô ta không buông.
Anh ta chán nản đi ra khách sạn, Tần Ngôn nhìn Phong Thần, "Anh cảm thấy Triệu Ngọc Kỳ sẽ theo làm theo lời anh nói sao?"
"Cô ta cần gì, anh có thể cho cái đó, tại sao lại không đồng ý."
Anh trả lời rất tự tin, cái loại đó bày mưu lập kế tự tin đó làm cho quanh người anh tràn ngập phong thái mê người, Tề Úc Nhẫn sẽ không thật lòng hợp tác với nhà họ Hàn. Bởi vì hắn hiểu biết rõ, Hàn Thu vừa mới kế nhiệm, nội bộ còn chưa thu xếp xong, mặc dù bề ngoài vinh quang, nhưng nhân viên nội bộ vẫn có tà tâm chưa chết.
Nếu như nhân cơ hội này có thể làm cho nhà họ Hàn lung lay, thì nhà họ Tề sẽ chiếm vị trí số một, Phong Thần biết dã tâm của Tề Úc Nhẫn không nhỏ, nhưng mà chắc chắn anh sẽ không để cho hắn như ý nguyện.
Nhưng muốn giết hắn?
Không, anh vẫn chưa muốn đối đầu với nhà họ Tề, hơn nữa, nếu như giết Tề Úc Nhẫn, là có thể làm nhà họ Tề chao đảo, vậy thì nhà họ Tề sao có thể đứng vững trăm năm không ngã.
Thân thể Tề Bạch ngày càng sa sút, nhà họ Tề đang chìm trong lo lắng, Tề Úc Diệu không có tâm trạng mà suy nghĩ nhiều, giờ phút này anh ta chỉ muốn nói chuyện với Triệu Ngọc Kỳ một chút.
Đi tới cửa phòng bệnh, anh ta nhìn thấy trên cánh tay của Tề Bạch cắm đầy ống dẫn, trên mặt không có chút máu, ông ta nằm ở trên giường, hình như là ngủ thiếp đi.
Triệu Ngọc Kỳ hầu ở bên giường, Tề Úc Diệu vừa định đẩy cửa đi vào, lại thấy cô ta lấy ra một cái bình, khẩn trương ném một viên thuốc vào trong nước, viên thuốc nhanh chóng hòa tan vào trong nước.
Cô ta hốt hoảng nhét bình vào trong túi lần nữa, vẻ mặt áy náy nhìn Tề Bạch, bỗng dưng, hình như cô ta nhận thấy được cửa có người, vừa ngẩng đầu, máu trên mặt cô ta lập tức rút đi.
"Diệu, anh Diệu......"
Tề Úc Diệu phức tạp nhìn cô, cuối cùng xoay người rời đi, Triệu Ngọc Kỳ đứng lên, lập tức đuổi theo.
Anh ta đi rất nhanh, Triệu Ngọc Kỳ vất vả lắm mới theo kịp bước chân của anh ta, "Anh Diệu...... Anh đừng đi."
Cô ta kéo ống tay áo của anh ta, Tề Úc Diệu dừng bước lại, trên mặt hết sức tỉnh táo, nhưng lòng của anh ta lại khó mà bình tĩnh."Có phải Tề Úc Nhẫn muốn cô làm hay không?"
"Em......"
"Cô là kẻ ngu sao! Cô cho rằng lão đầu kia chết rồi, tôi sẽ không có chuyện gì sao? Hơn nữa, hắn sẽ không dễ dàng hãy bỏ qua cho cô, đến lúc đó, cô sẽ chết không nơi chôn thân đấy!"
Tề Úc Diệu lôi cô đến một góc tối không người, Triệu Ngọc Kỳ lã chã chực khóc, nghe lời của anh ta, lòng đầy khổ sở như được rót vào chút mật đường, anh ta còn vẫn quan tâm cô ta.
"Nhưng mà, nếu như em không nghe lời của hắn, hắn sẽ gây bất lợi cho anh. Hơn nữa, nếu cha em biết rõ chuyện này, cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh."
Tròng mắt Triệu Ngọc Kỳ hơi ướt, cô ta biết, chờ sau khi Tề Bạch chết, Tề Úc Nhẫn cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta. Bởi vì cô ta biết quá nhiều bí mật, nhưng cô ta muốn trong khoảng thời gian ngắn, làm chút gì đó cho anh ta.
Nhưng cô ta phát hiện, căn bản là cô ta bất lực, Tề Úc Nhẫn luôn có thể nhìn rõ mỗi một bước của cô ta, cảm giác bị người giám thị quá khó chịu.
"Vậy chúng ta trốn đi, không quan tâm đến bất cứ thứ gì nữa!"
"Trốn?"
Trong nháy mắt tròng mắt của cô ta hiện lên chút xúc động, nhưng ngay sau đó lại phai nhạt xuống, bọn họ có thể bỏ chạy tới nơi nào đây? Ở quốc gia nào nhà họ Tề cũng có thế lực, mặc dù có thể trốn, cũng sẽ bị bắt trở lại. Đến lúc đó, bọn họ càng không nói được.
"Muốn chạy trốn không phải là không có biện pháp."
Đột nhiên âm thanh của Tần Ngôn xuất hiện, hai người đều kinh hãi nhìn cô xuất hiện ở chỗ không người, sắc mặt cô lạnh nhạt nhìn về phía hai người đang bị bức vào đường cùng, "Chỉ là phải trả giá cao một chút."
Tề Úc Diệu đã không để ý tại sao Tần Ngôn phải xuất hiện, anh ta lôi kéo Triệu Ngọc Kỳ đi tới trước mặt cô, "Các người có biện pháp?"
Triệu Ngọc Kỳ cảnh giác nhìn bốn phía, Tần Ngôn hơi mỉm cười nói, "Yên tâm đi, người xung quanh cũng đã bị người của tôi giải quyết rồi, bây giờ không có người giám thị."
Tề Úc Diệu nhìn Tần Ngôn, anh ta biết, hiện tại chỉ có dựa vào bọn họ, anh ta cùng Triệu Ngọc Kỳ mới có cơ hội còn mạng sống. Tề Úc Nhẫn sẽ không bỏ qua bất kỳ người nào có uy hiếp tới hắn.
"Lúc đó là anh muốn quá đơn giản, mới có thể hại em."
Tề Úc Diệu áy náy nhìn Triệu Ngọc Kỳ, cô ta lắc đầu một cái, cô ta làm như vậy đều là mình nguyện ý, không liên quan gì tới anh ta cả.
"Này, đủ rồi chứ!"
Tần Ngôn không nhịn được đổi sắc mặt, không nhìn bọn họ nữa, rời đi thẳng. Mặt Tề Úc Diệu cùng Triệu Ngọc Kỳ đỏ rần lên, đi theo sau lưng Tần Ngôn.