Máu nóng bắn ra trên váy cưới của Tư Dung, trên váy cưới màu trắng là những vạt máu màu đỏ khiến người khác nhìn thấy mà giật mình.
Phong Thần vừa thấy Tần Mặc thoát khỏi sự khống chế, lập tức rút súng công kích về phía Hàn Bằng, người của hai phe trong lúc đó cũng hành động, mở màn ra một cuộc bắn nhau.
Tư Dung được Tần Mặc vững vàng kéo sang bên người, đây là lần đầu tiên cô thấy một cảnh đọ súng, so với sân bắn súng còn máu tanh, còn kích thích hơn. Tấm bia là chết, mà con người thì sống, trước ngực của cô vẫn lưu lại máu của người kia, khiến dạ dày cô một trận cuồn cuộn.
Trong mưa bom bão đạn, Tần Mặc ném Tư Dung cho Tư Đồ Kiều, sóng vai chiến đấuvới Phong Thần.
Hai người một thủ một công, vô cùng ăn ý, cùng hợp tác với những người khác, bên phe Hàn Bằng rất nhanh chỉ còn lại hai, ba người.
Hàn Bằng hốt hoảng chạy về phía xe, nhưng tay của ông ta mới vừa chạm vào trên tay lái, không biết từ đâu một viên đạn bay ra, nhắm thẳng lên chân của ông ta.
"Ông không nên uổng phí tâm cơ nữa!"
Phong Thần lạnh lùng nói, từ trên cây cạnh bờ biển, nhảy xuống ba người, bọn họ là người mai phục tập kích ở trên cây, cũng chính là do bọn họ, nên Tần Mặc mới thoát khỏi nguy hiểm, từ đó giúp Phong Thần chuyển từ trạng thái bị động thành chủ động.
"Không thể nào! Làm sao bọn mày lại..."
Tần Mặc lấy xuống một hạt châu từ bông hoa hồng đen trước ngực, đây chính là thiết bị theo dõi Thanh Nham cho cô, Thanh Nham giỏi về chế tạo các loại máy móc thiết bị theo dõi định vị, ngay cả việc theo dõi cũng là bản lãnh cao nhất.
Ông ta cho rằng Phong Thần chỉ mang từng này người, nhưng lại không nghĩ tới, Tần Mặc tìm được đồng minh, đã sớm yên lặng không tiếng động mai phục từ trước.
Sóng biển vỗ lên bờ cát, tiếng "Ào ào" giống như trở thành giai điệu duy nhất lúc này. Mặt Hàn Bằng xám trắng, ông vì kế hoạch hôm nay, vẫn luôn bí mật tiến hành, tại sao, tại sao lại bị thất bại trong gang tấc!
Trong mắt của ông ta lóe ra sắc điên cuồng, "Làm sao ngươi tính toán được!"
"Không phải là tôi tính toán, mà là hiểu rõ ông!"
Anh quay đầu, nhìn về phía bên kia, Hàn Bằng cũng nhìn theo phương hướng Phong Thần quay sang, mắt của ông lập tức trợn to lên, không thể nào!
"Bác cả, thiên toán vạn toán, nhưng bác lại quên mất tôi."
Thân ảnh Hàn Thu cao to xuất hiện ở trước mắt Hàn Bằng, anh tỉnh táo nhìn biểu cảm sụp đổ của Hàn Bằng, để cho Hàn Bằng thất vọng rồi, anh không sống thực vật, mà lại kà từ ngủ mê man tỉnh dậy.
Có lẽ là ông trời giật dây, để anh lại một lần nữa có được người mình yêu, để anh có thể đoàn tụ cùng cô lần nữa.
"Tốt tốt tốt! Bọn mày quả là một loại, bây giờ muốn giết tao sao hả?"
Hàn Bằng nheo lại mắt, thời cơ nhi động, Phong Thần lắc đầu một cái, "Để ông cụ trong nhà xử tội của ông đi!"
"Ha ha... Bọn mày còn tha tao một mạng, còn tha tao một mạng!"
Ông ta tự lẩm bẩm, chậm rãi ngồi xổm xuống, cả người run rẩy.
"Mang ông ta về..."
Đột nhiên Hàn Bằng nổ súng về phía Phong Thần, Tần Mặc theo bản năng liền đưa tay đẩy anh ra, tiếng súng lần nữa vang lên, Hàn Bằng dưới sự bảo vệ của ba gã thủ hạ, ngồi lên xe, lập tức phóng như bay ra ngoài.
Tham gia hành động lần này còn có Thụy Hoa, anh bưng súng lên, "bùm bùm" một tiếng, bắn mấy phát vào bánh xe, chỉ thấy chiếc xe kia quay vòng thành hình chữ "S" rồi bay ra, đụng vào vạch ngăn cách, thẳng tắp rơi xuống biển rộng.
Phong Thần khẩn trương kiểm tra Tần Mặc, Tần Mặc cau mày, tay Phong Thần có cảm giác ẩm ướt, chất lỏng nóng hổi từ sau lưng cô chậm rãi chảy xuống.
Sắc mặt Tần Mặc tái nhợt, cô nắm chặc tay Phong Thần, cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình đang nhanh chóng giảm xuống, giờ khắc này, đột nhiên cô rất sợ, rất sợ... Nếu như cứ nhắm mắt lại như vậy, có phải cô sẽ không còn được gặp lại anh nữa hay không?
Giống như gặp nhau ở nơi này, bọn họ không thoát khỏi liên quan với bệnh viện, Tần Mặc được đưa vào phòng giải phẩu đã bốn tiếng đồng hồ, Phong Thần cũng lo âu suốt bốn tiếng đồng hồ.
Khuôn mặt Tần Thọ Diệp đen xì khó coi, ông chỉ có duy nhất một đứa con gái này, nếu nó mất đi, thì ông nhất định sẽ không đoọi trừi chung với Phong Thần!
Ánh đèn màu đỏ rốt cuộc đã tắt, bác sĩ thông báo Tần Mặc không bị nguy hiểm gì đến tánh mạng, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Phong Thần muốn vào phòng bệnh nhìn Tần Mặc, lại bị Tần Thọ Diệp ngăn ở ngoài cửa, ông thở phì phò cự tuyệt Phong Thần vào thăm, một mình trông nom Tần Mặc.
Phong Thần không được vào phòng bệnh, chỉ có thể ở trông coi bên ngoài, chỉ trong thời gian một buổi tối dưới cằm anh đã mơ hồ xuất hiện một ít râu. Lúc Tần Thọ Diệp đi ra, anh khẩn trương nhìn cha vợ tương lai, muốn giải thích cái gì, nhưng đầu óc lại không phản ứng kịp, không thể nói ra khỏi miệng.
"Cậu trở về tắm rửa trước đi, nếu sau khi Mặc Mặc tỉnh lại mà nhìn thấy cậu như vậy thì con bé sẽ không vui vẻ gì!"
Ngắn ngủn mấy câu nói, lại khiến cho trên mặt Phong Thần sáng ngời, anh liên tiếp nói vâng, không để ý đến một đêm chưa ngủ, lập tức chạy về.
Sau lưng, mặt Tần Thọ Diệp lập tức âm trầm, hừ lạnh một tiếng.
Đợi sau khi Phong Thần lòng tràn đầy vui mừng, tay cầm một bó hoa tươi lớn, thời điểm lần nữa chạy tới bệnh viện, bên trong phòng bệnh đã không có một bóng người, chỉ có y tá đang dọp dẹp giường đệm.
"Xin hỏi bệnh nhân ở đây đâu rồi?"
Đột nhiên anh dâng lên ý niệm không tốt, sẽ không phải là...
"Bệnh nhân ở đây đã được đón đi..."
Quả nhiên, lời của y tá khiến đầu Phong Thần choáng váng hoa mắt, một đêm không ngủ, bây giờ lại vội vàng vàng chạy tới, còn bị đả kích như vậy, Phong Thần cảm thấy dạ dày bắt đầu co rút đau đớn.
"Tiên sinh, anh không sao chứ?"
Y tá thấy sắc mặt anh trắng bệch, lo lắng hỏi thăm, trong mắt còn toát ra trái tim màu hồng. Phong Thần khoát khoát tay, anh bị Tần Thọ Diệp tính toán!
Cười khổ một tiếng, anh liên lụy Tần Mặc bị thương, lão nhân gia ông ta tức giận cũng đúng, nhưng mà... Nếu chuyện này ảnh hưởng đến ấn tượng Tần Thọ Diệp với mình, vậy thì...
Anh quyết định yên ổn lại tâm tình không nôn nóng, trước trở về nghỉ ngơi thật tốt, sau đó bàn bạc sau.
Tần Mặc được Tần Thọ Diệp đưa về nhà nghỉ ngơi, mời người đặc biệt trông chừng, mỗi ngày đúng giờ mớm thuốc ăn cơm, chiếu cố cẩn thận. Bản thân cô gần như mình là mất đi năng lực tự lo liệu, bị người ta làm thành trẻ nít nhỏ phục vụ tận nơi, nhưng một chút cũng không hưởng thụ.
Nghỉ ngơi một tuần, khí trời dần nhiễm lạnh, nhưng cô ngay cả mặt Phong Thần một lần cũng đều không thấy, trong lòng không khỏi dâng lên nghi ngờ.
"Ba ba, không phải người cố ý gây khó khăn cho Phong Thần chứ!"
Tần Thọ Diệp ho khan hai tiếng, mở tờ báo ra, không dám nhìn thẳng cùng vào ánh mắt Tần Mặc, "Làm gì có chuyện đó, ba ba không quản được chân của cậu ta, con nghĩ làm sao ta ngăn được đây!"
Tần Mặc lập tức đoạt lấy tờ báo trong tay ông, ánh mắt hoài nghi vẫn dính vào trên người ông, "Nói thật!"
"Cậu ta làm hại con bị thương, ba phạt cậu ta hai ngày không cho phép gặp con, không quá phận chứ!"
Tần Thọ Diệp giống như đứa bé, đối với nháo loạn của Tần Mặc không được tự nhiên, trong lòng ai thán nói, ông nuôi con gái dễ dàng sao! Mới mười tám tuổi, lại bị tên con trai kia lừa gạt, còn chưa có lập gia đình, tâm đã chạy về bên tên con trai kia rồi!
Ông càng nghĩ càng giận, một chút cũng không muốn thừa nhận mình đang ghen.
"Ba..."
Tần Mặc thật sự không có cách với ông, thật là càng già càng giống như đứa trẻ!
"Lão gia, Phong tiên sinh tới..."
Mục Thất rất hợp thời điểm xuất hiện, mang đến tin tức khiến Tần Thọ Diệp tiến thối lưỡng nan, Tần Mặc cho Phong Thần đi vào, Tần Thọ Diệp cầm tờ báo lên, thở phì phò che mặt. Lại không phát hiện, mình cầm ngược tờ báo.
"Hôm nay cháu tới, là đặc biệt nói xin lỗi với bác Tần."
Phong Thần vào phòng, thấy Tần Mặc nháy mắt mấy cái với anh, nhìn thấy Tần Thọ Diệp cầm ngược tờ báo, khóe miệng co quắp.
"Là cháu không bảo vệ tốt Tiểu Mặc, làm cô ấy bị liên lụy nhiều như vậy, bác Tần làm không sai!"
Tần Thọ Diệp ho nhẹ một tiếng, thấy Phong Thần ở trước mặt mình đứng thẳng nghiêm chỉnh, còn kém chưa cúi người chào rồi quỳ xuống mổ bụng cho ông xem.
"Nếu như cháu không bảo vệ được tốt con gái của bác, nhất định bác hãy đem cháu thiên đao vạn quả, rút gân lột da, chiên trong chảo dầu năm sáu trăm lần mới có thể hết giận! Trừng phạt của bác Tần thật sự rất nặng đối với cháu, nếu như bác Tần còn chưa hết giận lời nữa thì cháu sẽ mặc cho bác xử trí!"
Anh nói chuyện thận trọng, Tần Thọ Diệp cũng không muốn làm khó nhiều hơn nữa, còn nữa, cậu ta đã đặt bản thân dưới bậc thang, thằng nhóc này cho chân ông mặt mũi, nếu ông còn không cảm kích nữa, con gái mình nhất định sẽ không cho ông sắc mặt tốt.
"Ừ, không cho phép nếu có lần sau nữa!"
Lời này của Tần Thọ Diệp vừa nói ra, Phong Thần lập tức thở phào nhẹ nhỏm, "Cảm ơn bác Tần."
Đến lúc Tần Thọ Diệp đi bệnh viện kiểm tra sức khỏe, ông không cam lòng rời đi, nhường lại chỗ cho đôi tình nhân trẻ, người đã già, luôn đa sầu đa cảm.
"Tiểu Mặc, thân thể em đã khỏe hơn chút nào chưa?"
Phong Thần thấy Tần Thọ Diệp rời đi, lúc này mới dám ôm Tần Mặc, thật sự sợ rằng hồi nãy mình sẽ bị đuổi ra khỏi cửa, chẳng qua có Tần Mặc ở đây, loại tình huống đó không thể nào phát sinh.
Vốn là anh muốn làm giống như lần trước, trèo tường tiến vào, nhưng hình như Tần Thọ Diệp cũng đoán ra, nên đã sớm an bài hai con chó săn lớn coi chừng, khiến anh muốn đi vào cũng không làm được.
Vị cha vợ tương lai này, thật đúng là biết cách gây khó dễ cho người khác, biết rõ anh nóng lòng lo lắng cho thân thể Tần Mặc, lại hết lần này tới lần khác không để anh đến thăm.
"Đã không sao rồi, nhà họ Hàn bên kia như thế nào?"
Phong Thần nói lại tình huống một lần, lúc đó lễ cưới không tổ chức thành công, anh cứu Tư Dung về liền bị buộc cử hành hôn lễ lần nữa. Khi đó Phong Thần nóng lòng cho Tần Mặc, hoàn toàn không để ý tới nhà nhà họ Tư, hoàn hảo là Hàn Thu kịp thời chạy tới, làm người hai nhà dời đi mục tiêu.
Hàn Thu trình bày ra toàn bộ kế hoạch của bọn họ, vụ hôn lễ này chẳng qua chỉ là lớp ngụy trang, lập tức khiến cho hai bên người thân nhà họ Tư cùng nhà họ Hàn phẫn nộ, trách mắng tình huống cẩu huyết Hàn Thu và Tư Dung gây ra.
Hôn nhân cũng có thể diễn kịch?
Vả lại, Tư Dung kiên trì cùng với Hàn Thu, mặc dù người lớn hai bên vẫn còn canh cánh trong lòng vì vụ đám cưới, nhưng thấy vợ chồng son này trải qua đau khổ, rốt cuộc cũng sánh bước cùng nhau, nên cũng không có quá nhiều trách cứ, chỉ nói chọn ngày ngày cưới lần nữa, làm nốt chuyện tình của hai người.
Mà Hàn Bằng ngay cả người cùng xe cũng rơi vào đại dương, vớt ba ngày không thấy thi thể, có thể là bị nước biển đánh dạt đi, cũng có thể cứ như vậy chết dưới đáy biển.
Chuyện tới đây, giống như đã đến hồi kết, Hàn Bằng chết, trên dưới nhà họ Hàn cuối cùng đã thái bình. Hàn Thu kết hôn với Tư Dung, vị trí gia chủ kia, dĩ nhiên là để lại cho Hàn Thu, Phong Thần không cần lo lắng nữa.
"Đột nhiên cảm giác thật dễ dàng, Tiểu Mặc, nếu như có lần sau, em không phải cản vì anh, có biết hay không!"
Phong Thần tránh vị trí vết thương Tần Mặc ra, thời điểm khi cô vì anh mà cản một súng, trong đầu óc Phong Thần nháy mắt trống không, nhìn máu của cô trên tay mình, trái tim của anh giống như muốn ngừng đập!
Cô không biết, ngay lúc đó anh giống như một kẻ điên, một đường đua xe đến bệnh viện, thiếu chút nữa tạo thành sự cố giao thông liên hoàn.
"Không được, anh thuộc về em, mạng của anh làm sao có thể bị người khác lấy đi chứ!"
Tần Mặc dĩ nhiên là không đồng ý, Phong Thần nghiêm túc nhìn cô, "Nói không chừng trong bụng em đã có đứa bé của anh, em muốn để cho đứa bé còn chưa xuất thế đã chết ở trong bụng mẹ sao!"
"Em... Vậy nếu như không có..."
"Không có cũng không được!"
Phong Thần yên tĩnh nhìn Tần Mặc, có chút nhức đầu nói, "Tiểu Mặc, trước chúng ta không nên thảo luận cái vấn đề này nữa, tóm lại sau này, anh tới bảo vệ em, em phụ trách bảo vệ đứa bé của chúng ta!"
Tần Mặc không nói lời nào, không được tự nhiên gật đầu một cái, dù sao đến lúc đó anh cũng không ngăn được cô, cái kiểu bằng mặt nhưng không bằng lòng này, vẫn là cô học rất thành công.
Nếu như cô thật sự bởi vì như thế này mà mất đi đứa bé, kia cũng chỉ có thể nói, đứa bé này theo chân bọn họ không có duyên phận! Đừng bảo là cô lòng dạ ác độc, trước khi cô sinh đứa bé, người đàn ông của cô mới là quan trọng nhất!
Hậu sự Hàn Bằng dưới sự xử lý của Hàn Trữ được hoàn thành, thời điểm kiểm tra lại di vật, Hàn Trữ ngoài ý muốn tìm được một phần văn kiện để ở tủ sắt ngân hàng, vật ở trong đó giống như đề phòng rất quan trọng. Bởi vì những văn kiện này, còn có con dấu và chìa khóa, cũng đặt ở trong một ám cách.
Anh do dự, có phải giao những thứ đồ này cho mấy người Phong Thần hay không, nhưng suy nghĩ một chút, nếu như những thứ này chẳng qua chỉ là vật phẩm riêng tư thí sao, cho nên anh tính đi thăm dò trước nhìn xem là cái gì, sau đó sẽ tính tiếp.
Hàn Trữ lái xe đi trước ngân hàng, sau khi làm ổn thỏa thủ tục, nhân viên làm việc đưa anh tới một trước hộc tủ, anh mở ra hộc tủ, bên trong là một xấp văn kiện rất dầy. Anh lật xem mấy tờ, sắc mặt dần dần trắng bệch, anh bỏ văn kiện vào túi trong, cầm túi lập tức quay về trong xe.
Tim của anh giống như sóng biển, lập tức cuộn trào, thật lâu cũng không thể giảm nhẹ.
Anh lập tức lái xe rời đi, bấm số điện thoại Phong Thần, "Thần, tôi có đồ muốn cậu xem, là về ba ba tôi còn có cùng Lam Thiệu Đường... A..."
Đầu điện thoại kia bên kèm theo tiếng kêu Hàn Trữ, phát ra tiếng va chạm kịch liệt, sau đó đường truyền bị cắt đứt. Phong Thần lo lắng mặc quần áo vào rồi ra cửa, Tần Mặc muốn cùng đi theo anh, nhưng lại bị anh cự tuyệt.
"Em nghỉ ngơi trước đi, anh lập tức sẽ trở về thôi!"
Tần Mặc dĩ nhiên là không yên lòng, không thể làm gì khác hơn là để cho Mục Thất đi theo, trái tim nàng có dự cảm xấu, giống như u ám mới vừa xua đuổi đi, lại một lần nữa bao phủ trên đỉnh đầu bọn họ.
Trong lòng Phong Thần rối loạn lái xe, đột nhiên anh nhìn thấy trên đường có một nơi xảy ra tai nạn khói đen bốc lên cuồn cuộn, từ xa, xe cứu thương và xe cảnh sát cho thông con đường bế tắc.
Anh dừng xe ở một bên, hỏi thăm tình huống xảy ra, hơn mười phút trước ở đây xảy ra tai nạn xe cộ, hắn nhìn chiếc xe kia, cảm thấy hết sức quen mắt. Chiếc xe kia bị đâm đến mức cửa xe cũng lõm sâu vào trong, gần như là thay đổi hoàn toàn, anh lập tức nhận ra, đó là xe Hàn Trữ!
"Xin hỏi tình huống người lái xe như thế nào? Đó có thể là anh họ của tôi!"