Ban đầu thật sự không nên bỏ qua cho ông ta, trực tiếp một phát kết liễu ông ta, hôm nay cũng sẽ không có phiền toái gì khác.
Cái bọn họ lo lắng chính là, hôn lễ của Hàn Thu và Tư Dung đã đến gần ngay trước mắt rồi, Lam Thiệu Đường và Lam Vụ Vũ, có thể thừa dịp hôn lễ này xuống tay với bọn họ hay không?
Mấy kẻ đó đã không còn gì trong tay, nên không cần cố kỵ bất cứ thứ gì, Lam Thiệu Đường vốn đã hết sức ghen ghét đối với Tần Thọ Diệp, Lam Vụ Vũ lại biết được thân phận hiện tại của Tần Ngôn. Bọn chúng nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ, nhưng hôn lễ cũng phải bởi vì bọn họ mà kéo dài thời hạn sao?
Chuyện ông cụ nhà họ Hàn hy vọng nhất là nhà họ Tư có thể kết thân với nhà họ Hàn, sau khi biết việc bọn họ băn khoăn, vẫn quyết định cử hành hôn lễ đúng ngày.
Hôn lễ vẫn được cử hành trong một tòa giáo đường, Phong Thần và Tần Ngôn dường như đã trải qua mấy đời, lần trước ở trong giáo đường này, anh diễn trò kết hôn cùng Tư Dung, cô lấy thân phận của khách mời tham gia. Hôm nay, bọn họ lấy thân phận của phù rể phù dâu đứng chung một chỗ, chứng kiến thời khắc trang nghiêm của một đôi bích nhân.
Một thân lễ phục trắng noãn nổi bật lên vẻ cao quý xinh đẹp của cô, tất cả phái nam trong lễ đường đều đưa mắt dừng lại trên người cô, nhưng cô hoàn toàn không rảnh để ý tới những ánh mắt kia. Con ngươi cô giống như mèo nhỏ, phòng bị nhìn bốn phía bên trong sân, trên người cô cũng được trang bị ra đa tối tân, thăm dò những vị khách không mời mà đến kia.
Cho đến lúc âm nhạc vang lên, Tư Dung kéo tay cha, chậm rãi đi về phía Hàn Thu, thần kinh mọi người vẫn căng thẳng như cũ. Trong giáo đường có đặt máy điều hòa không khí quạt gió nhẹ, cùng với nhiệt độ bên ngoài trái ngược.
Một đôi bích nhân hoàn thành nghi thức thần thánh, trong lúc này, bất kỳ một chuyện khác lạ gì cũng chưa từng xảy ra, Phong Thần và Tần Ngôn không hiểu ra sao, chẳng lẽ bọn họ nghĩ sai lầm rồi?
Bỗng dưng, điện thoại Phong Thần vang lên, anh bắt máy, khuôn mặt lập tức biến sắc, ở bên tai Tần Ngôn nói nhỏ một phen, sắc mặt của cô trong nháy mắt tái nhợt.
Bên tai Tư Đồ Kiều nghe giọng Phong Thần chỉ điểm, lập tức đâu vào đấy mang khách mời rời khỏi lễ đường, sau khi hôn lễ của Hàn Thu và Tư Dung kết thúc, kế hoạch của hai người là trực tiếp lên máy bay đi hưởng tuần trăng mật.
"Đinh đinh đinh" ba tiếng chuông vang, khiến người ta cảm thấy trang nghiêm và thần thánh, lúc tất cả mọi người đều rời đi, Phong Thần và Tần Ngôn lên trên chỗ gác chuông.
Gió thổi lạnh run, Tần Ngôn không để ý chỉ mặc bộ váy mỏng, Phong Thần kéo áo khoác của mình xuống, khoác lên người của cô.
"Lam Vụ Vũ, anh ra đây! Anh đã làm gì ba của tôi!"
Tần Ngôn cảm thấy gió thổi rất lạnh, nhưng lòng của cô so với này trân gió lạnh này càng trở nên lạnh lẽo hơn, cô chỉ còn Tần Thọ Diệp là người thân nữa, tại sao bọn họ còn không bỏ qua cho ông ấy!
Làm cô khó nuốt trôi cục tức hơn, đó là sau khi Lam Vụ Vũ biết được cô là Tần Ngôn, một chút mặt mũi cũng không cần để ý, lại dùng Tần Thọ Diệp làm con tin! Cô luôn cho rằng, Lam Vụ Vũ nghi kị Tần Mặc, nhưng chẳng biết tại sao, hiện tại anh ta làm như vậy, khiến cho cô cảm thấy trong lòng thật đau.
Cô cũng không phải một người lãnh huyết vô tình, cô cũng có tình cảm, mười mấy năm qua làm bạn, mặc dù cô luôn từ chối khó chịu với anh, nhưng anh luôn che chở và bảo vệ cô, cũng làm cho cô cảm động.
"Cô lừa tôi thật khổ! Tần Ngôn!"
Lam Vụ Vũ xuất hiện từ phía sau vách đá, trong mắt của anh không còn sự thương yêu đối với cô, nhưng nhìn gương mặt giống nhau, trong lòng của anh lại thấy mê mang.
Trong lòng anh luôn nghĩ cô là Tần Mặc, những năm gần đây, anh không ngừng đến gần cô, mà cô luôn luôn dùng sự lạnh lùng của mình kháng cự anh. Anh cho rằng nguyên nhân vì ba của mình, nhưng thì ra, cô không phải là người trong lòng của anh.
"Ba tôi!"
Lam Vụ Vũ lắc đầu một cái, "Cô cho rằng tôi sẽ đem người đến đây sao? Nếu như các người còn có mạng, liền đến địa chỉ này cứu ông ta đi!"
Khuôn mặt anh lạnh lẽo, ném một tấm thẻ xuống bên chân của hai người, bất chợt một trận gió lớn đánh về phía ba người, kèm theo tiếng cánh quạt vang dần dần đến gần, một chiếc máy bay trực thăng xuất hiện ở trên ba người.
Thang mây cuộn xuống, tâm tình Lam Vụ Vũ phức tạp liếc mắt nhìn Tần Ngôn, "Các người chỉ có 2 phút để chạy thôi!"
Nói xong, anh nắm lấy thang mây, máy bay trực thăng chậm rãi mang anh cách xa mặt đất.
"Anh không được đi! Lam Vụ Vũ, nếu như ba tôi có gì ngoài ý muốn, tôi sẽ không bỏ qua cho anh . . . . ."
Giọng nói mơ hồ bị tiếng gió che mất, Lam Vụ Vũ chỉ có thể nhìn thấy miệng của Tần Ngôn hơi khép mở, vẻ mặt tức giận giống như hận không thể xé rách anh. Anh đột nhiên cảm thấy lồng ngực đau nhói, nhưng ngay sau đó, anh quên đi cái cảm giác kia.
"Thần, có bom, các người đi mau!"
Giọng nói Tư Đồ Kiều lo lắng truyền vào lỗ tai, Phong Thần rút tai nghe trong tai ra, nắm tay Tần Ngôn chạy xuống dưới lầu.
"Lam Vụ Vũ đáng chết!"
Lam Vụ Vũ trở mặt không nhận thức nhau, trong lòng Phong Thần lần nữa mắng anh ta vô số lần, mặc dù Tần Ngôn không phải Tần Mặc, nhưng anh ta thay đổi sắc mặt cũng quá nhanh đi!
Tần Ngôn lừa anh ta, nhưng cũng là vì sự sống sót của bản thân, không nói đến cùng là đúng hay sai. Nhưng bây giờ anh ta muốn đẩy cô vào chỗ chết, một chút tình cũ cũng không nhớ đến, quả nhiên là con trai của Lam Thiệu Đường, đều một dạng ác độc như nhau!
Hai người vội vã lao xuống dưới lầu, lại thấy đến không nên xuất hiện lại có mặt, "Không phải các người đã đi sao!"
Mắt thấy con số màu đỏ trên mặt bom từng giây từng giây chạy đi, chỉ còn lại thời gian ba mươi giây, nhưng cô dâu đang mặc áo cưới, vốn nên bắt đầu hưởng tuần trăng mật này lại tụ chăm chú nhìn vào mấy sợi dây ở bên trong.
"Số thuốc nổ này có thể phá hủy cả những tòa nhà xung quanh, trừ phi chúng ta có bàn chân thánh, nếu không thì hoàn toàn không thể trốn thoát!"
Tư Dung vô cùng tỉnh táo, Hàn Thu đương nhiên cũng vô cùng tin tưởng cô, Tư Đồ Kiều biết Phong Thần gặp nguy hiểm, vốn dĩ là không thể nào tự mình bỏ chạy.
"Còn mười giây!"
Tư Đồ Kiều vô cùng khẩn trương, cho dù đang là mùa đông, nhưng trên trán của anh vẫn toát ra một tầng mồ hôi nóng, quần áo cũng bị mồ hôi thấm ướt.
Ánh mắt của Tư dung thẳng tắp nhìn chằm chằm sợi dây trong tay, đồ nghề trong tay không chút do dự cắt đứt, "lạch cạch" một tiếng, con số màu đỏ dừng lại, thời gian ba giây cuối cùng, bọn họ thoát khỏi Quỷ Môn quan.
"Bọn ta thấy sắc mặt của hai người, cũng biết các người gặp phiền toái."
Tư dung xoa xoa mồ hôi trên trán, mặc dù quả bom này làm rất phức tạp, thật khiến cho cô mất một phen công phu, nhưng đối với cô mà nói đây quả là một việc cỏn con.
Thật ra trong thời điểm đang cử hành hôn lễ cô cũng rất lo lắng, nhưng cuối cùng chuyện gì cũng không xảy ra, khó tránh khỏi việc khiến cho cô cảm thấy quái dị.
Ngay sau đó, Tư Đồ Kiều bắt đầu sơ tán đám người, bọn họ liền ý thức được, không phải là không có chuyện xảy ra, mà là đã được tiến hành rồi. Cho nên, bọn họ lập tức quyết định ở lại, nhìn một chút coi có thể giúp một tay hay không.
Không ngoài dự đoán, Tư Đồ Kiều phát hiện bom ở một góc, bom này không thể chuyển động, chỉ cần thoáng chuyển động, sẽ gây nổ.
May mắn là Tư Dung ở lại, nếu không, giáo đường cô cử hành hôn lễ sẽ bị hủy diệt.
"Đừng nói nữa, aiiii... Đi về trước thương lượng lại thôi."
Tần Ngôn dọc theo đường đi đều trầm mặc, trong tay cầm mẩu giấy Lam Vụ Vũ đưa cho cô, phía trên là một chuỗi địa chỉ, Phong Thần thấy cô không nói lời nào, biết hành động của Lam Vụ Vũ đã khiến cho cô hết sức thất vọng.
Hai người đi tắm qua, nhìn mảnh giấy trên bàn, nhất thời không biết nói gì.
Lam Thiệu Đường để dành người cuối cùng hiện tại đã có chỗ dùng, trước kia có một lão đại trong bang phái đã từng chịu ân huệ của ông, hơn nữa đây là lần trả ơn cuối cùng, cũng là lần gắng sức báo thù cuối cùng của Lam Thiệu Đường.
Ông ta nhìn Tần Thọ diệp, trong mắt có nồng đậm không cam lòng, bọn họ tranh đấu nhiều năm như vậy, nếu không phải Tần Ngôn có Phong Thần trợ giúp, ông ta sẽ không nghèo túng giống như bây giờ.
Mắt thấy vùng đất một tay tạo dựng lên, bị người phá hủy không còn dư lại chút nào, mắt thấy giang sơn mình tân tân khổ khổ bị vùi lấp, lập tức bị người khác chia cắt sạch sẽ. . . . . . Loại cảm giác này, thật là giống như có trăm ngàn con kiến gặm cắn tim ông ta.
"Tần Thọ Diệp, tôi với ông đấu cả đời, nhưng bây giờ lại bại dưới tay một thằng nhóc, tại sao vận khí của ông luôn tốt như vậy!"
Lam Thiệu Đường ngồi đối diện ông, không hề cam lòng, so sánh Tần Thọ Diệp với ông ta, trông ông bình tĩnh hơn rất nhiều. Ông lắc đầu một cái, cũng không phải vận khí của ông tốt, mà là, Lam Thiệu Đường quá khát vọng quyền lực, ông ta đã không có cách nào giới hạn cho việc làm của mình.
"Nếu như không phải ông vội vã hám danh lợi, không phải luôn đề phòng với bất kỳ người nào, không giở ra nhiều thủ đoạn hèn hạ như vậy, vậy ông cũng sẽ sống rất thoải mái."
Kể từ khi Tần Thọ Diệp biết được mình bị ung thư dạ dày, cũng đã xem nhạt chuyện này, đồ khi còn sống lấy được, lúc chết đi cũng không thể mang theo, cần gì khi còn sống phải chấp nhất như vậy?
"Đều là nói nhảm! Nếu như tôi không ra tay ngoan độc, thì tôi còn sống đến bây giờ sao? Tần Thọ Diệp, không cần nói chút đạo lý đó với tôi, nếu như tôi sớm biết hôm nay sẽ thua bởi con gái ông, bại bởi sự liên thủ của nó cùng với Phong Thần, lúc đầu tôi đã giết chết Tần Mặc với Tần Ngôn rồi!"
Hai đứa bé song sinh, ông hoàn toàn không phân rõ được ai là Tần Ngôn, ai là Tần Mặc, ban đầu ông nhất thời mềm lòng, không ra tay lấy đi mạng sống của Tần Ngôn, bây giờ nghĩ lại, thật là thất sách!
Ông ta cũng không nghĩ tới, một chiêu lấy mèo tráo thái tử này, chính là lừa gạt hơn mười năm.
Tần Thọ Diệp nhìn Lam Thiệu Đường, ban đầu bọn họ không có gì cả, dựa vào hai bàn tay của mình gây dựng lên vùng đất thuộc về họ, lúc ấy bọn họ không có gì, chỉ có một thân nhiệt huyết.
Thời điểm bọn họ hai bàn tay trắng lập nghiệp, cả hai người đối xử chân thành với nhau, cái gì cũng không so đo. Đợi đến khi bọn họ cái gì cũng có, vị trí càng ngày càng cao, khoảng cách giữa hai người cũng càng ngày càng xa.
Chẳng biết bao lâu, ông đã không nhớ nổi, thời điểm hai người bọn họ bình tĩnh hòa nhã ngồi xuống nói chuyện với nhau đã cách đây bao lâu.
"Con bé là con gái của Vân Tâm, ông cũng nhẫn tâm xuống tay sao?"
Lam Thiệu Đường vừa nghe thấy cái tên này, vẻ mặt biến đổi lớn, "Đừng nhắc tới cô ta, cô ta lại dám phản bội tôi! Ngược lại còn giúp đỡ ông đối phó với tôi, ông cảm thấy tôi sẽ tha thứ cho cô ta, sẽ hạ thủ lưu tình đối với đứa con của cô ta sao! Huống chi, đó là hai đứa con của ông, hai người bọn họ đều là con của ông!"
Vân Tâm, cái tên này là cấm địa của ông ta, đã bao nhiêu năm, sau khi trải qua một năm kia, ông ta đã thật lâu chưa từng nghe qua cái tên này. Cái tên khiến cho ông ta vừa yêu vừa hận, cũng làm cho ông ta hối hận vô cùng.
Mà mỗi lần nhìn thấy khuôn mặt Tần Ngôn, ông ta sẽ nhớ tới Vân Tâm bị ông ta hại chết, vốn dĩ cô ấy không thể ở chung một chỗ cùng với Tần Thọ Diệp, là ông ta đã cô trong tay của người khác. Là chính ông ta, đẩy cô vào trong ngực Tần Thọ Diệp.
"Ông đã không có thuốc nào cứu chữa được rồi, Vân Tâm không phải là muốn hại ông, mà là muốn ông quay đầu lại, nhưng mà, chứng cớ kia lại làm cho ông càng trở nên điên cuồng."
Tần Thọ Diệp nhìn Lam Thiệu Đường đã hoàn toàn thay đổi, trong lòng cảm thán, đó là thứ Vân Tâm để lại cho ông ta để giữ được mạng sống, cũng là để lại đường lui cho bọn họ.
Nếu như ông thật sự muốn đưa Lam Thiệu Đường vào chỗ chết, ông đã sớm lấy phần tài liệu này ra, cần gì chờ lâu như vậy chứ.
"Tôi điên rồi, cũng là do các người ép!"