• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cả ngày chỉ biết hút thuốc, kiếm nhiều tiền như vậy lại không nỡ tiêu, định để sau này ôm theo vào quan tài à.” Dung Nguyệt nhìn theo bóng dáng của Tăng đạo sĩ, “xì” một tiếng đầy khinh miệt.

Mẹ Dung không nói gì, ngẫm nghĩ lời Tằng đạo sĩ vừa nói, sắc mặt bỗng chốc trở nên nặng nề.

Dung Nguyệt thấy mẹ mình như vậy, cũng căng thẳng theo: “Mẹ, mẹ đừng tin mấy lời giả thần giả quỷ của ông già đó, chị chỉ bị bệnh, người yếu nên mới trúng tà thôi, thím Thường trên phố Tiên Bà không phải có tiếng là mát tay hay sao? Hay nhờ thím ấy coi cho chị?”

Mẹ Dung thở dài, xoay người nói với Dung Phỉ: “Phỉ Phỉ vẫn chưa khỏe hẳn, bên ngoài gió lớn, cũng đừng đứng trong tiệm, về phòng ngủ một lát đi.”

Dung Phỉ muốn lắc đầu từ chối theo bản năng, sau mấy lần gặp chuyện quái lạ, cô đã bắt đầu nảy sinh cảm giác bài xích với việc ngủ, nếu không thật sự cần, ngay cả nằm lên giường cô cũng không muốn.

Nhưng tinh thần của cô quả thật không tốt, ngay cả đứng mà mí mắt cũng có thể đánh nhau, không cách nào chịu nổi. Cô định ngồi xuống ghế một lát, nhưng vừa đặt mông đã ngủ mất từ lúc nào.

Dung Phỉ ngủ rất say, nhìn kỹ bộ dạng lúc ngủ của cô mới biết gần đây sắc mặt của cô rất kém. Nước da cô trắng ngần, bình thường chỉ thoa một lớp kem dưỡng ẩm đã như thạch trái cây, giờ lại vàng vọt, hai mắt thì trũng sâu, cả quầng thâm cũng không biết từ lúc nào đã đen đến vậy, nhìn chả khác gì người bệnh nan y.

Mẹ Dung đau lòng duỗi tay vén mấy sợi tóc rơi trước trán của con gái, sửa lại cổ áo ngủ rồi mới khom lưng bế Dung Phỉ vào phòng. Sau khi đặt cô lên giường, đắp kín chăn, mẹ Dung không ra ngoài ngay mà mặt ủ mày chau im lặng nhìn Dung Phỉ hồi lâu rồi mới quay đi.

Mẹ Dung vừa đi, cả căn phòng liền ngập tràn sương khói, sàn nhà chẳng mấy chốc đã có vết nước đọng, ngay cả không khí cũng trở nên ẩm ướt bất thường. Làn sương kia như có sinh mệnh, không gió vẫn lượn lờ qua lại, lờ mơ nhìn ra hình dáng con người. Nó lướt tới chỗ Dung Phỉ đang ngủ say trên giường, sương mù không ngừng tản ra, vây chặt từ đầu đến chân cô.

Gần như đồng thời, Dung Phỉ bất an cau mày, cắn chặt môi như đang cố sức giãy dụa, nhưng khi sương mù vờn quanh khắp người, môi cô lại bất giác nhả ra một tiếng rên nhẹ.

Làn sương kia hơi khựng lại một chút, sau đó càng tỏ ra vui sướng mà chuyển động nhanh hơn.

Theo hai làn sương lượn lờ qua lại, từng nút áo ngủ của Dung Phỉ lần lượt được mở ra.

Dung Phỉ khó chịu ngưỡng cao cổ, trán mướt mồ hôi, cả mặt và người đều đỏ như tôm luộc, bị giữ chặt không thể cựa quậy như cá nằm trên thớt, vẻ mặt thì đau đớn giãy dụa, nhưng âm thanh phát ra lại mê hoặc lòng người.

“Đừng…”

Trong không khí vang lên tiếng thở dốc trầm đục, sương mù quấn quanh người Dung Phỉ chợt đứng yên như cố kiềm chế thứ gì đó.

Sau đó, bóng người mờ ảo dần hiện ra. Nếu nhìn kỹ có thể thấy được từng đường nét, góc cạnh trên khuôn mặt người đó đều tinh xảo không chút khuyết điểm, như bước ra từ trong tranh, ăn vận theo phong cách thời dân quốc, mắt nhìn Dung Phỉ lộ vẻ tham lam lẫn chiều chuộng.

“Muốn lập gia đình sao?” Âm thanh trong như tiếng ngọc vang lên giữa không khí, kỳ ảo mà gợi cảm: “Tôi cưới em, có được không?”

Cả người Dung Phỉ nóng ran, cô bừng tỉnh, trợn mắt nhìn bóng đàn ông không mặc quần áo, mờ mờ ảo ảo đang đè trên người mình. Cô tưởng mình hoa mắt, muốn đưa tay dụi mắt lại phát hiện mình không thể động đậy. Ý thức được cảnh ngộ của mình, mặt cô lập tức trắng bệch, ngay cả răng môi cũng va vào nhau lập cập.

“Anh là ai?” Dung Phỉ cảm thấy mình đang rống to, nhưng thực tế miệng cô tuy há nhưng không hề phát ra chút âm thanh nào.

“Thẩm Khiêm” Tuy Dung Phỉ không phát ra tiếng, nhưng Thẩm Khiêm có thể nghe được tiếng lòng của cô: “Chúng ta đã từng gặp mặt.”

Đúng vậy, Thẩm Khiêm chính là thiếu niên cầm ô đỏ Dung Phỉ thấy trong ảo cảnh ở tứ hợp viện.

“Tôi, tôi không biết anh…” Phải công nhận là giọng nói của thứ đó rất dễ nghe, nhưng cũng chính vì thế mà Dung Phỉ càng thấy da đầu tê dại, run rẩy không ngừng: “Tôi với anh không thù không oán, anh quấn lấy tôi làm gì? Tôi, tôi chưa từng làm chuyện trái lương tâm, từ nhỏ tới lớn, chuyện quá đáng nhất mà tôi từng làm chỉ có khi dễ Hồ Giai Mỹ lớp tôi hồi tiểu học, cậu ấy là trẻ mồ côi, lại còn khuyết tật, cả lớp đều khi dễ cậu ấy, tôi sợ bị người khác khinh thường nên mới khi dễ theo… Nhưng sau đó tôi đã hối hận, còn trở thành bạn tốt với cậu ấy, tặng quần áo và đồ ăn ngon cho cậu ấy. Chỉ, chỉ có mỗi chuyện xấu đó thôi, đến con kiến tôi còn không dám giẫm chết, tôi thật sự không phải người xấu, A di đà phật, oan có đầu, nợ có chủ, anh rộng lượng tha cho tôi đi được không?”

Đến lúc này rồi mà còn có thể nói năng lộn xộn như vậy, Dung Phỉ tự cảm thấy bất ngờ với chính mình. Trước đó không lâu cô còn vì gặp quỷ mà mặt mày tái xanh khóc đến kêu cha gọi mẹ, giờ bị quỷ đè, ngược lại đầu óc vô cùng tỉnh táo, tỉnh hơn cả mức bình thường, nhưng cảm xúc của cô lại như bị một sức mạnh vô hình nào đó thao túng.

“Ha ha…” Thẩm Khiêm cảm thấy cô bé dưới người mình thật đáng yêu, nhịn không được cười ra tiếng, nâng tay vuốt ve mặt Dung Phỉ. Làn sương lướt nhẹ qua da, lành lạnh khiến cô nổi hết cả da gà. Nhưng có vẻ Thẩm Khiêm không hề thấy được nét sợ hãi trên mặt cô, cúi đầu hôn lên môi cô: “Em tốt lắm, cho nên, tôi muốn có được em.”

Dung Phỉ chết lặng, bị mấy chữ kia đập cho ngu người.

Một con quỷ nói ‘tôi muốn có được em’ là ý gì? Dung Phỉ quả thật không dám nghĩ tới.

“Không, tôi không tốt! Tôi không hề tốt, anh tha cho tôi đi được không?” Dung Phỉ muốn lắc đầu tỏ ý chống đối nhưng không được, đành hoảng sợ la hét trong lòng: “Hơn nữa, tôi và anh không thân lại chẳng quen, anh muốn tôi để làm gì, anh giơ cao đánh khẽ tha cho tôi đi?”

“Được rồi…” Tiếng thở dài củaThẩm Khiêm như tới từ xa xăm khiến cho không khí càng thêm rùng rợn: “Ngoan, ngủ đi.”

Dung Phỉ trợn trừng mắt, cô cảm thấy mình không thể ngủ được, nhưng mí mắt nặng như đeo chì, suy nghĩ trong đầu hóa thành một mớ bòng bong, càng muốn nghĩ rõ lại càng rối, chẳng mấy chốc đã đặc quánh lại như hồ, cô cứ thể mà ngủ lúc nào không hay.

Nhưng Thẩm Khiêm không biến mất ngay mà cứ ở đó, cặp mắt đen sâu hút nhìn chằm chằm dung nhan khi ngủ của Dung Phỉ, dáng người mơ hồ ngưng kết ra thành thực thể, trần truồng chui vào ổ chăn, áp sát vào người Dung Phỉ rồi ôm chặt cô vào lòng.

“Em là của tôi.” Thẩm Khiêm hôn lên vành tai của Dung Phỉ, cố chấp nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK