• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trên màn hình máy tính bỗng hiện lên cảnh tượng nữ quỷ với nửa thân dưới máu chảy đầm đìa.

Cả người nữ quỷ phóng đại đập thẳng vào mắt Dung Phỉ. Tiếp đó, nữ quỷ giơ tay khẩy khẩy mấy cọng tóc rồi ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt xanh trắng đầy dữ tợn.

Trên khuôn mặt xanh trắng của nữ quỷ mơ hồ được bao phủ bởi một làn khói đen, dù Dung Phỉ không hiểu cũng nhìn ra được oán khí của nữ quỷ này rất nặng. Cặp môi trắng bệch hết đóng lại mở như đang nói gì đó với cô.

Luồng khí lạnh chạy dọc từ gan bàn chân lên tận đỉnh đầu, Dung Phỉ run lên một cái, tay bất giác nắm chặt huyết ngọc và bài vị trước ngực.

“Tiểu Phỉ, em trừng mắt nhìn máy tính làm gì thế?” Hai người đang nói chuyện thì trên mặt Dung Phỉ đột nhiên lộ vẻ hoảng sợ, trừng mắt nhìn máy tính. Đới Lâm cũng tò mò theo nhưng không thấy gì lạ hết: máy tính đang tắt, màn hình ngoại trừ mấy tia sáng được phản chiếu lại thì tối đen, không có gì cả.

Đới Lâm vừa dứt lời, lại có tiếng gõ cửa.

Tuy Đới Lâm cũng thấy căng thẳng nhưng lần này Dung Phỉ phản ứng mạnh hơn hơn, quay phắt đầu qua. Thấy Thẩm Khiêm mặc âu phục lửng thửng bước vào, cô thoáng sửng sốt, tâm trạng hoảng sợ dần bay biến.

Đới Lâm thấy người tới cũng sửng sốt: “Xin hỏi anh…”

“Khám bệnh” Thẩm Khiêm cắt ngang câu hỏi của Đới Lâm, kéo ghế ngồi xuống cạnh Dung Phỉ.

Dung Phỉ nghe đoạn đối thoại của hai người, kinh ngạc trừng mắt nhìn Đới Lâm: “Chị thấy anh ta?!”

Đới Lâm ngơ ngác nhìn Dung Phỉ: “Chị dâu em chỉ bị cận nặng chứ có mù đâu, anh chàng đẹp trai như thế sao chị có thể không thấy? Tiểu Phỉ không sao chứ, sao bỗng nhiên trông thần thần quỷ quỷ thế?”

“Hả…” Dung Phỉ nhức đầu, chợt nhận ra mình phản ứng hơi quá, lúc trước thím Trương cũng thấy được Thẩm Khiêm, chắc do anh ta cố ý hiện chân thân. Cô bĩnh tĩnh lại, vội giải thích: “Không phải, lần trước chị còn quáng tới mức nhìn cây nói người kia mà. Vừa nãy em thấy biểu cảm phân vân của chị, còn tưởng chị nhìn người thành bồn cây di động.” Cái cớ này thật…

Đới Lâm đen mặt, nhe răng với Dung Phỉ, lại quay sang nói với Thẩm Khiêm: “Anh à, muốn khám bệnh thì tới phòng khám, ở đây là khoa phụ sản, cảm ơn.” Trong lòng lại bắt đầu si mê, người này đẹp trai quá, còn đẹp trai hơn ông xã của mình nữa! Tiếc là đầu óc của nam thần này hơi dị, làm ở bệnh viện lâu như thế, lần đầu tiên thấy đàn ông tới khoa phụ sản khám bệnh.

“Khoa phụ sản thì đúng rồi, tôi đến nghe tư vấn thay vợ tôi.” Thẩm Khiêm tươi cười gật đầu, hoàn toàn không để tâm đến ánh mắt ngốc nghếch của Dung Phỉ.

“A?” Phản ứng của Đới Lâm và Dung Phỉ giống hệt nhau, đều đơ mặt: “Vậy tốt nhất anh nên dẫn vợ tới, dù trong tình huống nào thì tự mình tới khám vẫn tốt hơn.”

“À… vợ tôi ngại.” Thẩm Khiêm cười khẽ một tiếng, liếc nhìn Dung Phỉ đầu óc nửa ngày vẫn chưa theo kịp với vẻ sâu xa: “Là vậy đó, tôi tới chủ yếu để nghe tư vấn làm sao để có thể mang thai.”

Mặt Dung Phỉ đỏ bừng lên, nhưng nhớ tới chuyện anh ta là quỷ, liền rùng mình. Đứa nhỏ giữa người và quỷ sẽ thành cái gì? Quái vật nửa người nửa quỷ sao? Ách… nghĩ thôi đã thấy kinh khủng rồi! Hơn nữa quỷ chỉ là một linh hồn, chưa từng nghe nói người có thể sinh đứa nhỏ với linh hồn, có phải đang đóng phim khoa học viễn tưởng đâu. Mà không phải người này đang đi điều tra manh mối sao, chạy tới đây nói hươu nói vượn cái gì thế?

Có Thẩm Khiêm ngồi cạnh, Dung Phỉ thấy an tâm hơn hẳn, bất giác nhìn thoáng qua máy tính, nữ quỷ kia như thấy được thú dữ, há hốc mồm, vội lùi về phía sau, nháy mắt đã lặn mất tăm. Màn hình máy tính bỗng chốc trở lại bình thường.

Tay chợt cảm thấy lạnh, là được Thẩm Khiêm nắm lấy.

“Đừng sợ” Đón lấy ánh mắt của Dung Phỉ, Thẩm Khiêm cười ôn nhu: “Không sao.”

Đới Lâm muốn hỏi rõ tình trạng hiếm muộn của vợ chồng Thẩm Khiêm lại kinh ngạc phát hiện hai người đang nắm tay, cô hét lên: “Tên háo sắc kia, mau buông em họ ra!” Cô nhảy lên trước, rồi lại sợ hãi lùi về sau, chỉ vào di động đang cầm chặt trong tay, sợ không đủ uy hiếp, nói thêm: “Tôi biết ngay mà, một gã đàn ông sao lại chạy tới khoa phụ sản chứ, thì ra tư vấn mang thai là giả, âm mưu quấy rối mới là thật đúng chứ? Anh mau chóng thả em họ tôi ra, đừng ép… ép tôi báo cảnh sát!”

Thẩm Khiêm cười nhạt, nhíu mày, giơ cái tay đang nắm chặt của hai người lên: “Tiểu Phỉ chính là vợ tôi.”

“Tên mặt người dạ thú…” Đới Lâm mắng được một nửa mới chợt nhận ra Thẩm Khiêm đang nói gì, trừng mắt: “Anh nói cái gì? Tiểu Phỉ là vợ anh?”

“Nếu cô là chị dâu họ của Tiểu Phỉ, chẳng lẽ cô không biết chuyện âm hôn của Tiểu Phỉ sao?” Thẩm Khiêm không đáp mà hỏi lại, khuôn mặt đẹp trai nháy mắt được bao bọc bởi một màu xanh trắng.

“Âm, âm hôn…” Đới Lâm hiểu ra, hoảng sợ chỉ vào Thẩm Khiêm: “Anh, anh… anh là quỷ?” Hỏi xong, không đợi Thẩm Khiêm đáp lại, cô đã nhắm chặt mắt, bất tỉnh.

Nếu không nhờ Dung Phỉ phản ứng mau, chạy tới đỡ kịp thì Đới Lâm đã đập đầu xuống đất luôn rồi.

“Sao anh lại dọa chị ấy?” Dung Phỉ tức giận trừng mắt liếc Thẩm Khiêm.

“Lúc cô ấy tỉnh lại sẽ quên hết thôi.” Thẩm Khiêm nói như thể đó là điều hiển nhiên.

“Nhưng chẳng may người bệnh tới đây thì sao?” Dung Phỉ nhìn dáng vẻ tùy hứng của anh, tức muốn đánh người.

“Không ai tới đâu.” Thẩm Khiêm nói: “Đem chị họ em vào giường nằm đi.” Anh bước tới, phụ Dung Phỉ đỡ Đới Lâm vào phòng nghỉ.

Sắp xếp cho cô ấy xong, Dung Phỉ mới chậm chạp nhận ra: “Cái manh mối mà anh nói, chẳng lẽ… có liên quan đến nơi này?”

Thẩm Khiêm gật đầu, nụ cười dịu dàng che giấu vẻ nặng nề trong mắt anh.

“Chẳng lẽ sự cố y khoa ở đây có liên quan đến hình vẽ của anh?” Nghĩ đến thai phụ chết thảm kia, Dung Phỉ nhíu mày: “Dù hình vẽ đó là gì thì cũng do con người làm đúng không? Rốt cuộc là ai mà lại tàn độc như vậy?” Trong lòng lại suy đoán, chắc chắn Thẩm Khiêm sẽ không nói nhiều cho mình biết, xem ra vẫn nên tìm cơ hội hỏi rõ Tăng đạo sĩ mới được.

Thẩm Khiêm gật đầu, quả thật anh không định để lộ quá nhiều với Dung Phỉ, chỉ nói: “Không chỉ sự cố gần đây mà vụ của hai năm trước cũng thế.” Trọng điểm không phải sự cố, mà là bệnh viện.

Dung Phỉ kinh hãi, ngẩn cả người: “Vừa nãy tôi thấy nữ quỷ kia hình như muốn nói gì đó với tôi, nhưng không phát ra tiếng, tôi cũng không đọc được khẩu hình…”

“Mọi chuyện đã có anh rồi.” Thẩm Khiêm ôm Dung Phỉ vào phòng nghỉ, không bỏ đi mà kéo ghế dựa của Đới Lâm tới, ngồi xuống, kéo Dung Phỉ ngồi lên đùi anh, trên mặt bỗng lạnh ngắt: “Nếu còn ở đây thì đừng trốn nữa, hiện ra hết đi.”

Mỗi một chữ đều khiến Dung Phỉ sợ tới nhũn cả chân, thiếu chút trượt xuống khỏi người Thẩm Khiêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK