Trước đó Thẩm Khiêm cũng từng nhắc nhở, không được hiện thân trước mặt Dung Phỉ, có muốn gặp cũng chỉ được nhìn từ xa, không được dọa cô sợ. Nhà bị đập, tất cả bọn họ đều rất buồn, nhưng Dung Phỉ xuất hiện, dù họ có buồn thì phản ứng đầu tiên vẫn là trốn đi.
Thoáng chốc, tứ hợp viện im ắng đến mức chỉ còn mỗi tiếng hít thở của Dung Phỉ và Tăng đạo sĩ. Cả hai đứng im bất động, mắt lom lom nhìn Thẩm Khiêm.
Khác với vẻ sợ hãi tột độ của Dung Phỉ, Tăng đạo sĩ chỉ nhíu mày.
“Tiểu Phỉ…” Rất lâu sau, Thẩm Khiêm lên tiếng đánh vỡ bầu không khí im lặng, hai tay đầy máu hết đóng lại mở, muốn bước tới, rồi lại không dám nhấc chân.
Tầm mắt Dung Phỉ từ mặt dời xuống hai tay đầy máu của Thẩm Khiêm, cắn chặt môi dưới kiềm chế cơn run rẩy của mình, không cách nào xua cảnh tượng nổi điên của Thẩm Khiêm ra khỏi đầu được. Đi cùng với nỗi sợ, cô chợt ý thức một chuyện, Thẩm Khiêm không chỉ là quỷ, mà còn là sát quỷ!
Tăng đạo sĩ bình tĩnh hơn, ông vỗ lưng Dung Phỉ, kéo cô đi tới trước mặt Thẩm Khiêm: “Suýt nữa là cậu gây ra họa lớn rồi, giết người vô tội sẽ bị trời phạt!”
“Trời phạt? Hahaha… hay cho cái từ trời phạt!” Thẩm Khiêm vốn đang bối rối trước sự có mặt của Dung Phỉ, nghe Tăng đạo sĩ nói thế, bỗng cười đến gập người, nhưng sâu trong nụ cười lại chất chứa bi thương: “Nếu thật bị trời phạt, vì sao đều là người tốt sống không thọ, kẻ ác sống ngàn năm? Trời phạt… Bốn mươi lăm nhân khẩu của Thẩm gia viện chúng tôi, bị người khác vu oan chết thảm, đến nay vẫn chưa trả được thù, chỉ có thể sống lay lắt trong Thẩm gia viện này, cô hồn sát quỷ không được siêu sinh, lẽ trời ở chỗ nào, công lý ở đâu?!”
“Thẩm Khiêm, cậu bình tĩnh lại đi!” Cảm xúc của Thẩm Khiêm đang bất ổn, Tăng đạo sĩ sợ kích thích đến anh, cố nói thật chậm, thật khẽ: “Cậu phải tin tưởng, thiện có thiện báo, ác có ác báo, không phải không báo, chỉ là chưa tới thôi.” Từ trận Vãng sinh hòe già, ông đã biết trên lưng con quỷ này đang đeo một mối thù hận, một nỗi oan ức không muốn để người khác biết. Nhưng ông không ngờ đó lại là thù diệt môn. Vậy mà anh vẫn có thể một lòng hành thiện tích đức, thật không dễ chút nào.
“Đạo trưởng, thù diệt môn chưa là gì cả, những thứ Thẩm Khiêm tôi phải chịu không chỉ có từng ấy.” Nhìn thấu suy nghĩ trong lòng Tăng đạo sĩ, Thẩm Khiêm cười nhạt, giơ tay ôm mặt, dần ổn định lại cảm xúc, lát sau mới nhìn sang Dung Phỉ, tim vọt lên tận cổ họng: “Xin lỗi Tiểu Phỉ, vừa nãy… làm em sợ rồi.”
Dung Phỉ vẫn dán chặt mắt vào Thẩm Khiêm, mắt không chớp lấy một cái, cũng không có chút phản ứng nào.
Thấy sắc mặt buồn bã của Thẩm Khiêm, Tăng đạo sĩ an ủi: “Bộ dáng vừa nãy của cậu, ai mà không sợ cho được, nhóc Phỉ chỉ là chưa kịp hoàn hồn thôi, cậu cho nó chút thời gian đi.”
Thẩm Khiêm nhíu mày nhìn Dung Phỉ, muốn ôm cô vào lòng, rồi lại do dự hạ tay xuống.
Tăng đạo sĩ nói: “Nếu những người đó đều đã đi hết, chúng ta thả mấy linh hồn ra được không?”
“Được” Thẩm Khiêm gật đầu, lo lắng liếc sang Dung Phỉ rồi dẫn đầu đi tới Bắc Uyển vẫn chưa bị phá hư: “Chúng ta sang bên kia đi.”
Tăng đạo sĩ vỗ lưng Dung Phỉ, kéo người lôi đi. Nom cái dáng vẻ đỡ đẫn của cô, ông lắc đầu cảm thán, xem ra đã sợ đến điếng hồn rồi, lát về phải đốt lá bùa an thần cho nó uống mới được.
Tới Bắc Uyển, Tăng đạo sĩ lấy cờ gọi hồn, thả mấy quỷ hồn bên trong ra. Cả đám mười mấy con xếp thành hàng dài, tất cả đều là nam. Không nhìn thì thôi, vừa nhìn Tăng đạo sĩ liền hoảng hồn. Đám quỷ này, ông quen tới mấy người, cả hai đứa con của Vệ Trung Minh cũng có mặt.
“Vệ Đào, Vệ Ba!” Tăng đạo sĩ trừng đến lòi cả mắt, không biết phải phản ứng thế nào. Đến cái cậu dáng vẻ nhút nhát đang rụt vai sợ sệt kia ông cũng quen, là đồ đệ Vệ Trung Minh nhận lúc tuổi già, tiếc là ông không biết tên.
Thẩm Khiêm đứng cạnh Tăng đạo sĩ, nói giọng thản nhiên: “Trương Bình bước ra.”
Con quỷ rụt vai sợ sệt kia liền bước lên một bước, cậu ta đúng là Trương Bình.
“Sao các cậu lại bị phong ấn trong bình gốm?” Thẩm Khiêm bình tĩnh nhìn thẳng vào hồn phách của Trương Bình, khí thế uy nghiêm.
Trương Bình không chỉ có dáng vẻ thật thà chất phác mà tính tình cũng rụt rè nhút nhát, cúi mặt không dám nhìn thẳng vào Thẩm Khiêm: “Tôi, tôi bị người khác kéo sinh hồn ra để cướp xác…” Có lẽ bị giam quá lâu nên Trương Bình cực nhát, giọng nhỏ như muỗi: “Sau đó, bị nhốt trong cờ khóa hồn…”
“Cờ khóa hồn?” Tăng đạo sĩ sửng sốt.
Trương Bình không để tâm đến Tăng đạo sĩ, tiếp tục trả lời câu hỏi của Thẩm Khiêm: “Trong cờ khóa hồn có rất nhiều quỷ, đều là đệ tử đạo giáo, tất cả đều là nam, quỷ ăn quỷ, kẻ sống sót cuối cùng sẽ được thả ra, phong ấn vào bình gốm.”
“Các người đều bị hắn bắt hồn cướp xác?” Thẩm Khiêm hỏi tuần tự, không chút nôn nóng.
Trương Bình gật đầu: “Chuyện này phải trách chị họ tôi, gả cho anh rể chưa tới ba năm đã ra ngoài vụn trộm, gian phu là bạn thanh mai trúc mã, con trai út nhà Khưu đạo sĩ cạnh nhà mẹ đẻ của chị ta. Nhưng không biết gian phu kia bị bắt hồn cướp xác từ lúc nào, có một lần chị họ dẫn hắn tới nhà sư phụ, hắn liền nhắm trúng anh rể. Gian phu đó vừa về nhà được hai ngày đã chết bất đắc kỳ tử, sau đó tới phiên anh rể tôi bị bắt hồn.”
“Vậy cậu bị bắt hồn cướp xác lúc nào?” Thẩm Khiêm hỏi.
“Sau Vệ Ba, con trai thứ hai của sư phụ tôi. Tôi được chị họ giới thiệu tới chỗ sư phụ học nghệ, không tới hai năm thì….” Trương Bình nói tới đây thì hai vai run rẩy, trên mặt lộ vẻ ai oán: “Cả nhà anh hai, chị dâu và đứa cháu mới hai tuổi của tôi đều đã chết trong một tai nạn xe, để lại người cha già và đứa cháu nhỏ, tôi là trụ cột chính trong nhà… Ai ngờ tôi lại gặp nạn, tôi rất lo tương lai hắn sẽ xuống tay với đứa cháu nhỏ của tôi, tên khốn đó thật là táng tận lương tâm!” Nói một hồi, cảm xúc của Trương Bình bắt đầu bùng lên, khí đen bao trùm cả người, khóc đến nao lòng.
“Hắn không thể sống yên ổn trong một cơ thể được sao, sao phải gây hại nhiều người đến thế?” Tăng đạo sĩ thổn thức, lúc tận mắt chứng kiến Thẩm Khiêm phát điên ông vẫn khá bình tĩnh, mà giờ mặt mày lại trắng bệch, thảng thốt: “Nói vậy, chuyện của cháu trai tôi đúng là ‘Trương Bình’ làm?!” Ông nổi máu sung thiên, vỗ đùi cái ‘chát’, hận không thể lập tức thu phục tên yêu nghiệt đó.
“Bởi vì hắn phải tìm người có cùng mệnh cách, bát tự với hắn. Nghe nói cả trăm năm mới tìm được một người, nhưng đời người có hạn, chết đi rồi thì hắn mất đi ký chủ, phải tiếp tục tìm.” Trương Bình nghẹn ngào nói: “Lúc ở trong cờ khóa hồn, tôi có gặp một người tên Kỷ Phàn, hình như là thiếu soái từ thời dân quốc. Anh ta nói mình có biết với gã đó. Hắn tên Lương Cảnh Thần, là con nuôi của sĩ quan Lương dưới Kỷ Phàn. Người tên Kỷ Phàn này rất lợi hại, đến tận sau khi tôi bị nhốt vào cờ khóa hồn người đó mới bị ăn, cũng là hồn phách duy nhất không phải đạo sĩ.”
Thẩm Khiêm thâm trầm gật đầu. Anh biết Kỷ Phàn. Kỷ Phàn là thủ trưởng của sĩ quan Lương, là thiếu soái trẻ tuổi nhất Tứ Xuyên, cũng là rể hiền được sĩ quan Lương nhắm đến.
“Cháu trai tôi đâu dính dáng gì tới các cậu, sao Lương Cảnh Thần tìm được?” Tăng đạo sĩ như chìm vào cõi mộng, cả nửa ngày mới nắm được trọng điểm.
“Chuyện này tôi cũng không biết.” Lúc đầu Trương Bình chỉ trả lời những câu hỏi của Thẩm Khiêm, nhưng dần dần cũng bắt đầu hỏi gì đáp nấy với Tăng đạo sĩ: “Ở thôn chúng tôi, hắn có tiếng là âm dương tiên sinh, người nghe danh nhờ hắn đến xem âm dương không ít, chưa biết chừng lúc hắn tới chỗ các ông xem âm dương cho người ta, trùng hợp bắt gặp cháu trai của ông.”
Tăng đạo sĩ giật khóe miệng, thằng Cường phải xui đến mức nào mới tình cờ gặp phải tên yêu nghiệt đó chứ?
“Đúng rồi.” Trương Bình nhìn sang Thẩm Khiêm: “Kỷ Phàn nói, kiếp nạn của Lương Cảnh Thần sắp đến, phải mau chóng tìm được ký chủ có cùng mệnh cách, bát tự với hắn, bằng không hắn sẽ hồn phi phách tán.”
Thẩm Khiêm và Tăng đạo sĩ nhìn nhau, còn chưa kịp đào sâu nghĩ kỹ đã phát hiện Dung Phỉ đứng cạnh có điều khác lạ, liền rùng mình.
“Tiểu Phỉ!”
Trong tiếng hét thất thanh của Thẩm Khiêm, Dung Phỉ ôm đầu ngồi phịch xuống, cả người run lên bần bật.
“Nhóc Phỉ bị sao thế?” Tăng đạo sĩ hoảng hồn: “Nỗi sợ đã qua lâu rồi, ban nãy cũng đâu thấy nó phản ứng lớn cỡ này, đừng nói giờ mới bắt đầu thấm nha?”
“Đạo trưởng, tôi giao họ cho ông đó!” Thẩm Khiêm không rảnh để tâm đến mấy lời lẩm bẩm của Tăng đạo sĩ, chỉ lo cúi xuống bế Dung Phỉ lên, bỏ lại một câu rồi xoay người đi mất.
“Haizz!” Tăng đạo sĩ cũng lo lắng, muốn đuổi theo nhưng không thể bỏ mặc đám quỷ lại đây được, vội thu họ vào cờ gọi hồn, tiếp đó mới ba chân bốn cẳng đuổi theo Thẩm Khiêm.
Thẩm Khiêm ôm người đi về phía Nam Uyển. Tuy Nam Uyển cũng bị đập phá nhưng mấy căn phòng thì vẫn còn. Anh vừa đi vừa cúi đầu quan sát Dung Phỉ trong lòng. Cô đang điên loạn cào xé tóc mình, sắc mặt trắng bệch, hai hàng nước mắt chảy dài, răng va vào nhau canh cách, tuyệt nhiên không giống biểu hiện của sợ hãi!
“Tiểu Phỉ…”
“Đau… đau đầu…Thẩm Khiêm, đau quá, kêu hắn đừng nói nữa, em, em không thích nghe, không thích nghe…A!” Dung Phỉ cuộn người trong lòng Thẩm Khiêm, hai tay không ngừng kéo tóc, tầm mắt biến thành màu đen, vừa la vừa khóc. Thẩm Khiêm nhìn mà tim như thắt lại: “Đừng hiện ra nữa! Đừng hiện ra nữa! Huhu… đau quá, đau quá, chỗ nào cũng đau! Huhuhu… Thẩm Khiêm, em chết mất…” Hình ảnh mơ hồ chập chờn lướt qua, cả đầu như muốn nổ tung, dù kéo tóc cũng không ngăn được, Dung Phỉ nắm chặt tay đấm mạnh vào đầu.
Thẩm Khiêm nháy mắt hiểu ra cô bị cái tên Lương Cảnh Thần kích thích. Anh muốn rớt nước mắt, nhìn Dung Phỉ chịu đau, chịu khổ chẳng khác nào cứa dao vào lòng anh.
Anh đạp cửa vào phòng, thả cô xuống chiếc giường đã phủ đầy bụi, thấy Dung Phỉ lăn qua lộn lại, Thẩm Khiêm vội ôm chặt cô, tay dùng sức bổ mạnh vào gáy, đánh ngất cô.
“Này, cậu làm gì thế?!” Tăng đạo sĩ chạy vào sau, vừa lúc nhìn thấy ‘hành vi vũ lực’ của Thẩm Khiêm, xém chút đã ném một lá bùa về phía anh.
“Ngủ sẽ hết đau.” Thẩm Khiêm ôm Dung Phỉ đã ngất đi ngồi xuống mép giường, giọng điệu bình thản, chỉ có hai vai hơi run lên như đang cố kiềm nén cảm xúc.
“Nhóc Phỉ bị sao thế?” Tăng đạo sĩ khựng lại một lát rồi mới đi về phía họ.
Thẩm Khiêm không trả lời, chỉ ôm chặt Dung Phỉ, trong mắt trừ đau đớn, phần nhiều là oán hận.
Tăng đạo sĩ hết nhìn Thẩm Khiêm lại nhìn Dung Phỉ, đã không biết phải làm gì lại còn bị người ta ngó lơ, ông chỉ có thể tự mình lo lắng suông.
Thật lâu sau, cảm xúc của Thẩm Khiêm mới dần ổn định lại, ngón tay đưa lên vẽ vào khoảng không, tiếp đó, anh nắm chặt tay lại, lúc mở ra, trong tay bỗng xuất hiện một mảnh giấy với hàng chữ bằng máu.
“Đạo trưởng, ông cầm cái này đi.”
Tăng đạo sĩ đang ngồi hút thuốc, nghe Thẩm Khiêm gọi thì giương mắt nhìn lên: “Gì?”
“Ngày sinh tháng đẻ của Lương Cảnh Thần, ông xem có giống với cháu trai của ông không.” Thẩm Khiêm đưa mảnh giấy qua.
Tăng đạo sĩ nhận lấy, lúc nhìn thấy mấy chữ màu đỏ trên tờ giấy, mày bất giác nhíu lại: “Máu của quỷ cũng tiện ghê.”
“Lúc chúng tôi chết đều máu chảy đầm đìa, dĩ nhiên phải thừa máu rồi.” Khóe môi Thẩm Khiêm thoáng cong lên, giọng tự giễu.
Tăng đạo sĩ sượng nhẹ, thầm mắng mình gợi chuyện không đâu, chỉ biết cúi mặt nhìn nội dung trên tờ giấy hòng che đi vẻ ngượng ngùng của mình. Lát sau, ông kinh ngạc trừng mắt.
“Khiếp, ngày sinh tháng đẻ của tên yêu nghiệt này hoàn toàn khớp với thằng Cường!”
“Theo lời Trương Bình nói, kiếp nạn của Lương Cảnh Thần sắp tới, phải tìm được ký chủ có cùng mệnh cách và bát tự với mình, cũng có nghĩa, mục đích hắn đến trấn này cắm rễ đã rõ ràng.” Thẩm Khiêm không quá ngạc nhiên, gật đầu: “Ít nhất cũng có một nửa là nhắm tới cháu trai ông.”
Tăng đạo sĩ cầm điếu thuốc, chau mày nhìn chằm chằm bát tự trên tờ giấy.
Hồi sau, ông vo mảnh giấy lại: “Lúc trước cậu từng nói trận quỷ táng có liên quan đến gã này, vậy mục đích của hắn, một nửa là hướng đến thằng Cường, nửa còn lại là vì trận pháp tàn độc kia?”
Thẩm Khiêm gật đầu.
“Tên khốn khiếp!” Tăng đạo sĩ giận đến đỏ mắt: “Vô pháp vô thiên, ông không tin không trị được mày!”
Thẩm Khiêm bật ra một tiếng cười nhạo: “Tên khốn này làm nhiều việc ác táng tận lương tâm, dù ông trời không chịu xử hắn, Thẩm Khiêm tôi cũng sẽ thay trời hành đạo!”
Ân oán suốt trăm năm đã đến lúc phải chấm dứt!
Tăng đạo vo tròn mảnh giấy trong tay, ông nói: “Không được, tôi phải đặt thằng Cường bên người mới yên tâm!”
“Quả thật cần phải bảo vệ cháu trai của đạo trưởng, tuyệt đối không thể để tên khốn họ Lương đó có cơ hội ra tay.” Thẩm Khiêm nói thêm: “Đúng rồi, mấy hồn phách kia đạo trưởng xử lý luôn đi, không thể để họ rơi lại vào tay tên khốn đó!”
“Đương nhiên.” Tăng đạo sĩ gật đầu: “Tôi sẽ đưa họ tới miếu để tụng kinh siêu độ, cậu cứ yên tâm đi. Mà nè, nhóc Phỉ còn phải hôn mê bao lâu vậy?” Ông lo lắng nhìn Dung Phỉ.
“Tiểu Phỉ chưa tỉnh lại ngay được đâu, đạo trưởng cứ về trước đi.” Thấy sắc mặt Dung Phỉ đã hồng hào trở lại, nét mặt căng thẳng của Thẩm Khiêm mới dãn ra đôi chút.
Tăng đạo sĩ lắc đầu: “Dù gì tôi cũng rảnh, tôi sẽ chờ chung với cậu.”
“Không cần đâu.” Thẩm Khiêm từ chối: “Vừa nãy tôi ra tay hơi nặng, chắc đến tối Tiểu Phỉ mới tỉnh lại, tụi tôi tự về được rồi.”
“Không sao” Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, Tăng đạo sĩ không cách nào yên tâm được, kiên quyết đòi ở lại: “Nhóc Phỉ bị cậu dọa sợ, để lát nữa tôi pha bùa an thần cho nó uống.”