• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay khi Dung Phỉ nghĩ mình sẽ bị quỷ bóp cổ đến chết trên giường thì anh ta bỗng buông tay, không khí ùa vào phế quản trong nháy mắt khiến cô ho sặc sụa, chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì cả người đã bị đè nặng. Dĩ nhiên là cô bị cơ thể to lớn của Thẩm Khiêm đè chặt xuống giường, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu, khiến cô không thể giãy được.

Thẩm Khiêm híp mắt suy tư, cặp mắt lóe sáng lộ ra dục niệm nham hiểm đầy hung ác khiến cho người khác phải sợ hãi: “Có phải chỉ có quan hệ vợ chồng thực sự mới khiến em từ bỏ ý nghĩ tìm mấy tên đàn ông khác?” Ngón tay trắng nõn thon dài của anh mơn trớn xương quai xanh đang phập phồng lên xuống theo nhịp thở, chẳng mấy chốc nút áo ngủ đầu tiên của Dung Phỉ đã thất thủ.

“Anh, anh muốn làm gì? Buông ra!” Nếu không phải bị quỷ đè, cả người cứng nhắc không thể động đậy thì lúc này chắc Dung Phỉ đã run lên như cầy sấy, nói lắp đến mức nhai luôn cả lưỡi, trong mắt đầy vẻ sợ hãi.

“Tôi muốn làm gì, em thật sự không hiểu sao?” Thẩm Khiêm không hề chớp mắt nhìn chăm chú dáng vẻ xấu hổ pha lẫn sợ hãi của Dung Phỉ, động tác trên tay không dừng lại, nghe tiếng vang của nút áo bị cởi ra, anh cong khóe miệng, nụ cười còn lạnh hơn cả khối băng: “Không phải hiện giờ con người các em đang có trào lưu lên xe trước mua vé bổ sung sau sao? Một gã cổ đại như tôi cũng nên chạy theo trào lưu, nếu hai chúng ta tiến thêm một bước thì sự cách biệt thời đại cũng được rút ngắn lại, không phải sao?”

ĐM! Con quỷ này thật biết nói chuyện! Đến cả lên xe trước mua vé bổ sung sau anh ta cũng nói được, còn cách biệt thời đại nữa chứ? Dung Phỉ bỗng thấy hình tượng của con quỷ trước mắt này thật to lớn.

“Ấy, tôi thấy anh là một quỷ nam tao nhã, có ăn học, chúng ta nên nói chuyện lịch sự với nhau thì hơn, chơi trò lưu manh không tốt đâu.” Mắt thấy áo mình sắp bị tên lưu manh này lột bỏ, Dung Phỉ cố giấu vẻ sợ hãi, bảo vệ trinh tiết quan trọng hơn. Nhưng đây cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là phải XXOO với một con quỷ, nghe thôi đã thấy lạnh buốt cả sống lưng rồi, nụ cười trên mặt cứng ngắc, cô vắt óc tìm đối sách: “Tôi không muốn tìm đàn ông khác, thật sự, tôi thề!”

“Nhưng em muốn trốn khỏi tôi.” Giằng co nửa ngày, vẫn là lời cam đoan này có tác dụng nhất, vẻ mặt của Thẩm Khiêm cuối cùng cũng dịu đi một chút, nhưng cái tay đốt lửa trên người Mễ Uyển vẫn chưa chịu dừng lại.

“Tôi cũng không định trốn khỏi anh.” Biết điểm mấu chột chọc giận anh ta lần này là chuyện đó, Dung Phỉ căng thẳng mím môi, cố lắm mới không chột dạ đưa mắt sang chỗ khác: “Tôi lớn đến vậy chỉ ở rịt trong cái trấn nhỏ này, chưa từng đi đâu xa nhà, sau khi tốt nghiệp thì giúp đỡ việc buôn bán trong nhà, tôi chỉ muốn ra ngoài nhìn ngắm… mà thôi.”

“Vậy em đồng ý lời cầu hôn của tôi đi, sau khi chúng ta thành thân em muốn đi đâu tôi không cản.” Sao Thẩm Khiêm có thể không biết đây chỉ là cái cớ của cô, nhưng anh không quan tâm, cái anh cần là kết quả.

“Chuyện này…” Dung Phỉ cố gắng tìm từ: “Nhìn bộ áo này của anh, là của thời dân quốc đúng không, thời đó cách hiện tại ít nhất cũng trên trăm năm, anh xem anh già như vậy, hai ta… tôi mới mười mấy tuổi, không bằng cả số lẻ của anh nữa. Anh đã là một gốc đại thụ che trời, tôi chỉ là mầm non bé nhỏ vừa mới nhú.”

“Em đang nói khéo tôi là trâu già gặm cỏ non?” Thẩm Khiêm bị mấy câu loanh quanh vòng vo của Dung Phỉ chọc cho vui vẻ, nhưng ngoài mặt lại nhíu mày ra vẻ khó chịu.

Dung Phỉ thầm nghĩ anh còn già hơn cả trâu già nữa, nhưng miệng lại giữ kín như bưng, nước mắt lưng tròng ra vẻ đáng thương: “Anh không biết tàn phá mầm non là tội ác sao?”

“Không” Thẩm Khiêm cười tươi nhìn cô: “Càng non càng ngon miệng, nhiều nước lại tươi ngon, rất hợp để ăn.”

Hả?

Dung Phỉ nhục chí dẫu môi, thiếu chút đã phun ra một ngụm máu. Gừng càng già càng cay, cô tự nhận đạo hạnh của mình còn thấp, nói đạo lý thì không xong, mồm mép lại không lanh lợi, chuyện này phải giải quyết thế nào đây? Chẳng lẽ thật sự phải gả cho anh ta làm một cô vợ quỷ?

Không!

Chỉ nghĩ thôi Dung Phỉ đã thấy run rồi.

“Nhưng, dù sao thì anh cũng phải cho tôi thời gian để thích ứng chứ? Một cô gái xanh tươi mơn mởn như tôi, đột nhiên phải gấp gáp gã cho một ông lão hơn trăm tuổi, trong lòng tôi không thể chấp nhận nổi.” Dung Phỉ cắn môi dưới, cố gắng thử thêm một lần cuối.

“Được” Không ngờ Thẩm Khiêm lại đồng ý sảng khoái đến vậy, ngay khi Dung Phỉ đang mừng thầm thì anh ta lại bất thình lình chèn thêm một câu: “Tôi sẽ cho em hai ngày, sau hai ngày nếu không đợi được câu trả lời thuyết phục, em tự gánh lấy hậu quả.”

Lời còn chưa dứt, Dung Phỉ đã thấy trên người nhẹ đi, thân ảnh của Thẩm Khiêm đã biến mất khỏi phòng.

Cô luống cuống cài áo ngủ của mình lại, kéo chăn lên che kín người, nhìn căn phòng trống vắng, Dung Phỉ thật sự muốn khóc.

Thẩm Khiêm thật sự giữ đúng lời hứa cho Dung Phỉ hai ngày để thích ứng, không còn hở chút là nhào ra dọa người nữa. Nhưng dù là sáng hay trưa, lúc mở mắt ra trên đầu giường đều để sẵn một ly nước ấm, đến tối trước khi đi ngủ thì lại có một ly sữa ấm đặt sẵn ở đấy, Dung Phỉ không dám từ chối, dù là sữa hay nước cô đều thành thật uống hết.

Bình thường không cách nào cảm nhận được ý nghĩa của câu ‘thời gian thấm thoát thoi đưa’, nhưng hai ngày nay Dung Phỉ lại thấy thời gian bay nhanh như cắt, cảm giác như vừa ngủ dậy chưa được bao lâu thì trời đã tối, nhanh đến mức khiến lòng cô cảm thấy vô cùng căng thẳng.

Đến tối ngày hôm sau, Dung Phỉ thật sự không chịu nổi cái cảm giác áp bức khiến người ta khó có thể thở này nữa, chính thức mất ngủ. Lăn qua lộn lại cả buổi trời vẫn không ngủ được, không còn cách nào khác cô đành cầm quyển tiểu thuyết lên giết thời gian, nhưng cả nửa ngày vẫn không vào nổi một chữ.

Trong không khí hình như vang lên một tiếng thở dài rất khẽ, khẽ đến mức người ta tưởng là mình nghe lầm.

Không biết Dung Phỉ có nghe được hay không, nhưng cô bỏ quyển tiểu thuyết xuống, dựa vào đầu giường thẩn thờ, nhìn như đang suy nghĩ chuyện gì đó đến xuất thần, trên thực tế thì cô hoàn toàn không nghĩ gì cả, đầu óc trống rỗng.

Trong lúc mơ mơ màng màng, Dung Phỉ có cảm giác một màn sương đang quấn chặt lấy mình, cô muốn né tránh nhưng eo lại bị siết chặt, giãy hai cái vẫn không suy suyển gì, cô dứt khoát quấn chặt chăn ngủ luôn.

Trong ánh đèn mờ nhạt trên đầu giường, mặt Thẩm Khiên như phát ra tia sáng mờ ảo, dìu dịu lại ấm áp.

Lẳng lặng nhìn chăm chủ người trong lòng, Thẩm Khiêm thả một tiếng thở dài khẽ khàng. Biết mình ép cô hơi quá, nhưng anh không hối hận vì đã làm như vậy, người này là của anh, vĩnh viễn đều như thế.

Thẩm Khiêm cúi đầu hôn như vầng trán trơn láng của Dung Phỉ, siết chặt cả người cô vào lòng mình, hít hà mùi dầu gội thoang thoảng trên tóc, anh thỏa mãn nhắm mắt.

Sáng hôm sau, Dung Phỉ còn chưa tỉnh đã bị mẹ Dung đẩy cửa bước vào gọi dậy: “Phỉ Phỉ, đừng ngủ nữa, con mau dậy đi, thím Thường kia lại tới nữa kìa.”

Dung Phỉ ngáy ngủ nhìn mẹ Dung cau mày nhăn mặt, đến khi thấm được lời bà nói mới giật bắn người dậy, hoàn toàn tỉnh táo.

“Đã đến được một lúc rồi, con ra nhanh đi, đừng lề mề nữa.” Thái độ của mẹ Dung có hơi lạ, dặn dò một câu rồi bước ra.

Nhìn mẹ Dung bước ra khỏi phòng, Dung Phỉ thở dài. Nếu đã trốn không được thì đành phải đối mặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK