• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí trong xe bỗng chốc trở nên nặng nề.

Ban nãy Quản Đức Hoành và Dung Nguyệt chưa kịp định hình, giờ ngẫm lại mới thấy hành động của Dung Phỉ rất quái dị. Dung Nguyệt biết chút huyền cơ, có thể đoán được bảy tám phần, còn Quản Đức Hoành thì chỉ thấy chuyện này rất không bình thường, không khỏi liếc nhìn Dung Phỉ thêm vài lần.

Tới được trấn, sau khi tạm biệt hai chị em Dung Phỉ, Quản Đức Hoành bất giác thở nhẹ một hơi, dáng vẻ nhăn nhó và hành vi kỳ quái của Dung Phỉ khiến anh ta không thoải mái.

Trên trấn nhiều xe, hai chị em Dung Phỉ không cần phải nôn nóng, giải quyết cái bụng trước rồi mới bắt xe dù về trấn Ngưu Phật. Dọc đường khá là yên bình khiến tâm trạng căng thẳng suốt cả ngày của hai chị em dần được thả lỏng.

Dung Nguyệt vừa lên xe liền tựa vào ghế ngủ mất, Dung Phỉ cũng mệt nhưng lại không ngủ được. Thi thoảng, ánh mắt gian tà của Trương Bình kia lại thoáng qua trong đầu khiến cô giật nảy mình, tay bất giác nắm lấy bài vị và huyết ngọc trước ngực.

Không biết có phải ảo giác hay không, Dung Phỉ cứ thấy đôi mắt gian tà kia có chút gì đó quen thuộc.

Trời tối mịt hai chị em mới về được tới nhà.

Từ xa Dung Phỉ và Dung Nguyệt đã thấy cha mẹ đang mong ngóng chờ sẵn trước cửa, hai chị em liếc nhau, bỗng thấy ấm lòng.

“Trễ vậy mới về tới, gọi di động thì không được, hai chị em định hù chết mẹ với ba tụi con hả?” Không đợi hai người tới gần, giọng mẹ Dung đã vang lên như pháo nổ, miệng thì quang quác nhưng nét mặt đã trở nên nhẹ nhõm.

Hai người nghe mẹ Dung mắng, vội lấy di động ra xem, quả thật đã hết pin tắt nguồn từ lúc nào.

Ba Dung điềm đạm hơn mẹ Dung, lần lượt xoa đầu hai người rồi xoay người vào nhà.

Ba mẹ con sửng sốt, cũng vào theo.

“Sao rồi, tìm được người chưa?” Vừa vào nhà, mẹ Dung đã gấp gáp hỏi.

“Ông ta mất tích lâu rồi, làm hại tụi con phải cực khổ suốt một ngày.” Dung Nguyệt tuy tức nhưng không hề kể rõ những chuyện xảy ra hôm nay cho ba mẹ, sợ họ lo lắng, chỉ hít mũi, chuyển đề tài: “Mẹ, con đói!”

“Đồ ăn đã làm xong rồi, chỉ chờ các con về ăn thôi!” Mẹ Dung cũng không hỏi nhiều, nói xong liền đi trước vào bếp.

Ba Dung thấy sắc mặt Dung Phỉ không ổn, mấy lần định hỏi nhưng cuối cùng vẫn không mở miệng, đi thẳng vào phòng khách.

Bị hành xác cả một ngày, cả hai người đều mệt bở hơi tai, ăn cơm xong đến TV cũng không buồn xem, mau chóng về phòng tắm rửa rồi đi ngủ.

Nhưng Dung Phỉ ngủ không yên, chỉ cần nhắm mắt là gương mặt hiền hậu và ánh mắt quỷ dị khiến người khác sởn cả tóc gáy của Trương Bình lại hiện lên trong đầu.

Lăn qua lộn lại hồi lâu vẫn không thể ngủ được, Dung Phỉ ngồi bật dậy, không làm gì cả, chỉ ngẩn người nhìn chằm chằm bài vị của Thẩm Khiêm đặt trên bàn trang điểm.

Bỗng nhiên muốn gặp tên quỷ đó…

Không biết anh ta bận đến mức nào, tối cũng không về.

Dung Phỉ nhíu mày, rõ ràng rất mệt nhưng lại không ngủ được, cứ ngồi mãi như vậy cũng không phải cách, cô thở dài, kéo ngăn tủ đầu giường lấy ngôn tình ra đọc.

Lúc thấy mình đang đứng trước cổng tứ hợp viện, Dung Phỉ sững sờ, rõ ràng mình đang đọc tiểu thuyết, sao lại chạy tới đây rồi? Nhưng khi thấy Lương Phỉ hai mắt sưng đỏ như vừa khóc xong đang ngồi trên xe kéo đi về phía này, cô chợt nhận ra mình đang nằm mơ.

Trong mơ, trí nhớ của Dung Phỉ bỗng tốt đến lạ thường, vừa nhìn đã biết tên cô ta là Lương Phỉ.

Lương Phỉ đang rất kích động, vừa xuống xe đã lao thẳng tới trước cổng tứ hợp viện, đập cửa liên hồi.

Cổng lớn nhanh chóng được mở ra, người mở là thím Toàn.

“Là Lương tiểu thư sao?” Thím Toàn lắp bắp kinh hãi khi thấy Lương Phỉ.

“Thẩm Khiêm ở trong đó đúng không?” Không đợi thím Toàn nói thêm điều gì, Dung Phỉ đã xộc thẳng vào, vừa đi vừa hỏi.

“Hả…” Thím Toàn giật mình: “Vâng” Lời còn chưa dứt, bóng dáng Lương Phỉ đã mất hút.

Dung Phỉ khá là bất ngờ, dù mình không hề nhúc nhích nhưng vẫn có thể theo sát Lương Phỉ tới phòng của Thẩm Khiêm. Trong phòng treo một loạt trang phục biểu diễn màu sắc sặc sỡ, bàn vuông đặt giữa phòng, Thẩm Khiêm và một cô gái thắt bím hai bên đang trò chuyện, Thẩm Khiêm nở nụ cười, mặt cô gái thì đỏ bừng, có vẻ giống với một buổi xem mắt.

Quả nhiên, Lương Phỉ vừa xông vào đã nổi bão, bước tới cầm tách trà hắt thẳng vào mặt Thẩm Khiêm: “Thẩm Khiêm, anh là tên khốn! Lương Phỉ tôi rốt cuộc có chỗ nào không lọt được vào mắt anh chứ? Dù tôi có làm gì anh cũng không chịu tiếp nhận, còn ở đây xem mắt với người khác! Nếu Cảnh Thần không nói cho tôi biết, giờ tôi vẫn đang ngây ngốc làm đồ ăn cho anh, khờ đến mức nghĩ rằng chỉ cần bắt được dạ dày của anh là sẽ bắt được lòng anh, a… Tôi ngốc thật mà!”

Mặt Thẩm Khiêm đẫm nước, ánh mắt dừng ở băng gạc trên tay Dung Phỉ, mặt trầm hẳn xuống.

Cô gái xem mặt với Thẩm Khiêm hoàn toàn đứng hình trước những gì đang diễn ra trước mắt, còn chưa kịp phản ứng đã bị Lương Phỉ đánh phủ đầu.

“Nói cho cô biết, người đàn ông này là của tôi, nếu dám có suy nghĩ giành đàn ông với tôi, Lương Phỉ tôi chắc chắn sẽ cho cô biết tay, cút đi.”

Dáng vẻ hung hãn của Lương Phỉ khiến cô gái rụt cổ, dáng vẻ yếu ớt che đi ánh mắt thâm độc, đang định cãi lại thì Thẩm Khiêm đã lạnh lùng nhìn sang, cô ta đành im lặng cúi đầu.

“Tôi có chút chuyện riêng cần nói với Lương tiểu thư, cô về trước đi, hôm nào chúng ta lại hẹn gặp.” Không khí cực kỳ căng thẳng, Thẩm Khiêm lên tiếng giảng hòa.

Cô gái tuy không cam lòng nhưng Thẩm Khiêm đã lên tiếng, cô ta đành gật đầu đi về.

Thẩm Khiêm tiễn cô gái xong, vừa quay vào lại đã thấy Lương Phỉ cả người trần truồng. Anh điếng người, cuống quít đóng cửa theo bản năng.

“Lương tiểu thư, cô đang làm cái gì thế? Mau mặc quần áo vào đi!” Lúc xoay người lại, Thẩm Khiêm không biết phải đặt mắt ở chỗ nào.

Dung Phỉ đứng bên coi kịch cũng sững sờ, còn chưa kịp thấy cô ta cởi đồ, chớp mắt đã không còn mảnh vải.

“Thẩm Khiêm…” Lương Phỉ rưng rưng mắt, giọng điệu buồn bã: “Đến cả tôn nghiêm em cũng ném luôn rồi, anh vẫn không chịu chấp nhận em sao?” Cô vừa nói vừa tiến tới, uất ức nhào vào lòng Thẩm Khiêm.

Cả người Thẩm Khiêm nóng hầm hập, mặt nghẹn đến đỏ bừng, lưng dán chặt vào cửa, cứng ngắc không dám động đậy.

“Lương tiểu thư, xin cô giữ tự trọng.” Lúc lên tiếng, yết hầu của anh chuyển động liên tục: “Lương tiểu thư là lá ngọc cành vàng, Thẩm Khiêm chỉ là một con hát, môn không đăng hộ không đối, tôi với không tới.”

“Em không cần.” Lương Phỉ nói xong liền chủ động giữ mặt Thầm Khiêm, hôn lên môi anh: “Nếu anh thấy mình với không tới, Lương Phỉ em sẽ chủ động trèo xuống để hùa theo anh, hôm nay cho dù anh có muốn hay không cũng phải chấp nhận, bằng không em sẽ chết cho anh xem. Dù anh có thật sự chán ghét em đi nữa thì cứ coi như giúp em kết thúc một đoạn tình, để em hoàn toàn hết hy vọng.”

Thấy dáng vẻ gần như tuyệt vọng của Lương Phỉ, đáy mắt Thẩm Khiêm cũng nhuộm màu bi thương. Anh hạ quyết tâm, ôm cô tới chỗ giường nhỏ.

Ý thức được hai người sắp làm chuyện gì, Dung Phỉ xấu hổ đưa tay che kím mặt, rồi lại không nhịn được khẽ đưa mắt nhìn qua kẽ tay. Nhìn hai người say sưa lăn lộn trên giường, lạ thay, Dung Phỉ không hề tức giận khi thấy Thẩm Khiêm ‘ngoại tình’, như thể đây là điều hiển nhiên.

Quan trọng hơn, là một người đứng xem, cô càng có thể thấy rõ sự giãy dụa và bất đắc dĩ trong mắt Thẩm Khiêm, không phải không yêu, mà là không thể yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK