• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy Thẩm Khiêm đột nhiên xuất hiện ở đằng xa, động tác của Tiết Khải hơi khựng lại, nhưng sau đó lại nhanh chóng túm Dung Phỉ đang nửa tỉnh nửa mê chìm sâu xuống đáy nước.

Thẩm Khiêm còn đang cười trấn an Dung Phỉ, sắc mặt lập tức biến đổi, cơ thể đang lơ lửng vội nhảy xuống, bơi thoăn thoắt về phía Dung Phỉ.

“Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, thả cô ấy ra!” Thẩm Khiêm thấy bong bóng đã bắt đầu trào ra từ mũi và miệng Dung Phỉ, con ngươi trừng lớn, vươn năm ngón tay, cánh tay kéo dài đến vô tận, nháy mắt đã túm được cổ Tiết Khải.

Cổ Tiết Khải bị kiềm chặt, không thể hành động, vừa rít gào vừa giãy dụa, một tay bấu tay Thẩm Khiêm, tay kia vẫn nắm chặt cổ chân Dung Phỉ, nhất quyết không chịu buông.

Nháy mắt Thẩm Khiêm đã bơi tới, dễ dàng kéo Dung Phỉ vào lòng mình, nhấc chân đá một cú vào người Tiết Khải.

Tiết Khải bị đá văng ra xa, nhưng không vì thế mà bỏ chạy, ngược lại nổi điên lao về phía Thẩm Khiêm, bộ mặt dữ tợn, hai mắt đỏ ngầu thể hiện sự ngang bướng.

“Muốn chết!” Thẩm Khiêm nhẹ nhàng nhả ra hai chữ, vung tay lên, nước bỗng chốc ngưng tụ lại thành mặc hồn châm (kim xuyên hồn) bay về phía Tiết Khải.

Mặc hồn châm nhanh, độc, chuẩn cắm chặt vào đỉnh đầu, huyệt nhân trung, lồng ngực và khoang bụng của Tiết Khải.

Tiết Khải còn chưa kịp sửng sốt, mắt đã trừng lớn, cả người co rụt lại vì đau.

“Lần sau còn dám trêu chọc Dung Phỉ, Thẩm Khiêm tôi nhất định sẽ đánh cho cậu hồn phi phách tán!”

Lúc này hơi thở của Dung Phỉ đã rất yếu, tình hình rất nguy cấp, Thẩm Khiêm không thèm chấp nhặt với Tiết Khải, bỏ lại một câu cảnh cáo rồi ôm Dung Phỉ lao ra khỏi mặt nước.

Nhưng, trong lúc Thẩm Khiêm đang cố ôm Dung Phỉ lên bờ, quanh người Tiết Khải bắt đầu tỏa ra từng luồng khí đen, tiếng rít gào dấy lên cơn sóng ngầm dưới đáy sông, cá tôm thi nhau bỏ trốn, không đến một giờ, vô số cá lớn cá bé đã ngửa bụng nổi lềnh bềnh trên mặt sông, mùi thối bốc lên tận trời.

Lúc Dung Phỉ tỉnh lại, cô thấy mình đang nằm trên giường, ban đầu còn tưởng là phòng mình, hồi sau mới phát hiện đây là cái giường giản dị ở ‘tân phòng’ của tứ hợp viện. Đầu vẫn hơi mông lung, cô nhớ mình bị lạc đường, có một cậu bé tên Tiết Khải dẫn cô ra bờ sông, sau đó là cảm giác tuyệt vọng khi rơi xuống nước, sau đó, sau đó cô không còn nhớ gì nữa…

“Tỉnh rồi?”

Bên tai bỗng vang lên giọng nói quen thuộc, Dung Phỉ giật mình, quay đầu nhìn lại, Thẩm Khiêm không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở đầu giường, nhìn mình cười dịu dàng.

“Tỉnh rồi thì dậy ăn cơm đi.” Thẩm Khiêm bị dáng vẻ ngơ ngác của cô chọc cười, không khỏi đưa tay xoa đầu cô.

Thấy cô cứ thất thần, Thẩm Khiêm nghĩ cô vẫn còn di chứng từ việc đuối nước, tự giác ôm cô đi tới bàn thờ.

Tận đến khi ngồi ngay ngắn trước bàn thờ, nhìn ba món mặn, một món canh trên bàn, Dung Phỉ mới giật mình tỉnh lại. Cá sốt chua ngọt, đậu que xào, đậu hủ dồn thịt, canh miến đậu, đều là những món mình thích, món nào món nấy đều đang bốc hơi nghi ngút.

“Những món này đều là anh làm?” Dung Phỉ trừng mắt nhìn Thẩm Khiêm, không cách nào tin nổi.

“Hỏi nhiều vậy làm gì? Nhân lúc còn nóng ăn lẹ đi?” Thẩm Khiêm cười nói: “Cả ngày chưa ăn gì hết, không đói sao?”

Đồ ăn quỷ làm có thể ăn được sao? Có chắc là ăn vào rồi nó sẽ không biến thành giòi bọ với thịt thối?

Dung Phỉ trừng mắt nhìn bàn đồ ăn với vẻ thù sâu hận lớn, cổ họng nuốt ‘ực’ một cái.

“Tôi thấy, tôi ăn trái cây cúng là được rồi.” Trong lòng Dung Phỉ vô cùng uất ức, quả thật con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi, ngay cả cơm nóng cũng không đưa tới cho mình.

“Rõ ràng em đang đói, còn cố nhịn để làm gì?” Thẩm Khiêm không cách nào hiểu được suy nghĩ của Dung Phỉ: “Mấy món này… ừ, anh tới tiệm ăn gần đây đổi về, quán đó cũng nổi tiếng, hắn là mùi vị sẽ ngon.”

“Đổi về? Không phải anh làm sao?” Dung Phỉ nghe mà sửng sốt.

“Ở đây chỉ có mấy trái táo, dù anh có muốn làm cũng không thể làm được.” Thẩm Khiêm hơi ngại ngùng: “Vốn dĩ Tiểu Nguyệt có đưa đồ ăn tới, nhưng em mãi vẫn chưa tỉnh, đồ ăn nguội hết, anh đành phải tới tiệm đổi mấy món nóng về.”

Biết rõ lai lịch của mấy món này, Dung Phỉ méo cả miệng. Đổi? Anh lại dám đi đổi, không sợ dọa cho đầu bếp người ta tiểu ra quần hay sao?

Nhưng người nhà có đưa cơm tới, uất ức trong lòng Dung Phỉ cuối cùng cũng tiêu tan.

“Ăn nhanh đi, nếu nguội lại phải đi đổi, đầu bếp người ta dù có mơ màng cỡ nào cũng sẽ bị dọa ngất.” Thẩm Khiêm thấy vẻ mặt Dung Phỉ như trút được gánh nặng, thoáng chút đã hiểu được suy nghĩ trong lòng cô, buồn cười thúc giục.

Dung Phỉ đang định chọc đũa vào bát, nghe lời này của anh khóe miệng không khỏi co rút, nhưng cô không lăn tăn nhiều, vừa vùi đầu liền càn quét như hổ đói, suốt một ngày một đêm chưa được ăn no, cô đã đói tới mức bụng dán vào lưng, chỉ cần là thứ bình thường có thể ăn được, mùi vị không phải thứ đáng để lo lắng.

Dung Phỉ ăn xong, trong phòng không biết từ khi nào đã xuất hiện thêm một cái bồn tắm bằng gỗ đang tỏa ra hơi nóng, Thẩm Khiêm lật tay làm ảo thuật, rải đầy cánh hoa lên mặt nước.

“Em bị ngâm lâu trong nước lạnh, tắm nước nóng có thể giúp máu lưu thông.” Thấy Dung Phỉ ngạc nhiên nhìn bồn tắm, Thẩm Khiêm cười giải thích: “Áo ngủ cũng chuẩn bị sẵn cho em luôn rồi, lát nữa anh sẽ đem tới cho em, em chờ anh một tí.” Miệng nói chuyện, tay tìm tòi trong không trung, móc ra một bình sữa lớn, anh mở nắp, đổ vào bồn tắm, đưa tay khuấy đều, sữa và nước nhanh chóng hòa lẫn vào nhau.

Nhìn một loạt động tác này, Dung Phỉ ngớ ra đến tận nửa ngày, mãi đến khi trần truồng bị thả vào bồn tắm, mới giật mình tỉnh lại.

“Mẹ kiếp, anh…”

Vừa há miệng, bộ ngực đã bị hai cái móng vuốt thò tới hết sờ lại bóp.

“Tay chân em còn cứng, không tiện, để anh tắm giúp cho.” Vẻ mặt Thẩm Khiêm hệt như chính nhân quân tử, đương nhiên, nếu bỏ qua hai tia sáng trong mắt anh thì sẽ càng giống hơn.

“Anh bớt đi, tôi không cần anh dùng dáng vẻ lịch thiệp làm mấy trò lưu manh đó.” Dung Phỉ lay móng vuốt của Thẩm Khiêm, kháng nghị.

Nhưng hiển nhiên, kháng nghị không có hiệu quả.

Cái tay với lý do ‘tắm’ cho Dung Phỉ thò vào trong nước, cố ý chấm mút đằng trước, đằng sau và giữa hai chân của cô một lượt rồi mới lấy xơ mướp bắt đầu chà lưng cho cô.

“Quả nhiên ăn no liền nghĩ chuyện dâm dục, anh hầu hạ em tắm rửa nghiêm túc như thế mà em cũng có thể hiểu sai cho được, em thèm khát quá rồi?” Thấy Dung Phỉ hai má đỏ ửng, cả người cứng ngắc, giận mà không dám nói để mặc cho mình giở trò, Thẩm Khiêm đứng phía sau trộm cười đầy hư hỏng: “Đừng nóng đừng nóng, lát nữa ông xã sẽ cho em ăn no!”

“Thẩm Khiêm, anh CMN có chắc không phải chết vì phong lưu không?” Dung Phỉ mặt đỏ tới tận mang tai, vừa mắng một câu, cổ đã bị cắn một cái: “Này…” Mẹ nó, anh là chó à!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK