• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bốn rưỡi sáng, Lý Thấm đang say giấc trong chăn thì nhận được cuộc gọi. Thau nước lạnh dội thẳng xuống đầu khiến cô giật bắn cả người, hai mắt cô dại ra, thở hổn hển, cả nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại được.

Dung Phỉ ngủ không say, di động vừa reo đã tỉnh, nhưng vẫn cuộn người trong chăn không nhúc nhích, hé mắt nhìn phản ứng của Lý Thấm liền biết chắc chắn có người gặp chuyện không may.

“Phỉ Phỉ…” Một lúc lâu sau, Lý Thấm mới đờ người quay đầu nhìn Dung Phỉ, tay nắm di động run rẩy không ngừng: “Bọn họ, bị lật xe, một chết năm bị thương, người chết là Dương Nghị, chính là đứa nhỏ ngồi kế mình tối qua.”

Đột ngột nghe tin dữ, Dung Phỉ giật mình thon thót. Nhưng chuyện này nằm trong dự liệu, cô cũng không tiện nói nhiều, chỉ vỗ tay Lý Thấm an ủi.

“Có phải tối qua cậu đã đoán được sẽ có chuyện nên mới ép mình về nhà cậu?” Hít một hơi sâu, tâm trạng Lý Thấm mới ổn định được đôi chút, giọng nói cũng rõ hơn.

Dung Phỉ do dự hồi lâu mới thỏ thẻ: “Tối qua lúc ở Dubai, mình thấy một con quỷ ngồi cạnh cậu. Mình nghĩ hẳn mục tiêu lúc đó của gã là cậu, do bị mình phát hiện nên gã mới chuyển sang người cậu nhóc kia. Mình tận mắt thấy gã móc lách của cậu nhóc ra ăn, vậy nên lúc ấy mình đã có dự cảm cậu mà theo họ thế nào cũng gặp chuyện không may, hơn nữa, khả năng cao là cậu nhóc kia sẽ không sống nổi.”

“Trời đất!” Dù đó giờ Lý Thấm không tin chuyện ma quỷ cũng khó tránh nổi da gà, lạnh ngắt từ đầu đến chân: “Cậu thật sự thấy được thứ đó?”

“Không thì cậu nghĩ sao mình lại cố chấp kéo cậu ra khỏi đó như thế?” Dung Phỉ tức giận liếc cô: “Lúc ấy mình nghĩ chỉ cần mình không bị gì là được, những chuyện khác mình không quản được, cũng không có khả năng để quản.” Cô nhíu mày, từ tối qua đến giờ không thấy Thẩm Khiêm, trong lòng luôn thấy bất an. Rốt cuộc tại sao tên đó lại cho cô leo cây, giờ anh ta đang ở đây?

Lý Thấm thổn thức không thôi: “Lúc ấy mình còn tưởng do gần đây cậu gặp phải nhiều chuyện quái dị, áp lực tâm lý quá lớn nên mới bị hoa mắt hay gặp ảo giác gì đó đại loại thế, không ngờ… chuyện này khủng khiếp quá!”

“Trời còn chưa sáng, chúng ta đừng nói tới chuyện này nữa có được không?” Dung Phỉ kéo Lý Thấm nằm xuống, đắp chăn cho cô ấy, cho dù cô đã tập mãi thành quen thì khi nói về mấy thứ đó, trong lòng vẫn thấy hơi sợ: “Còn lâu mới sáng, mau ngủ đi.”

Lý Thấm ngồi dậy mặc quần áo.

“Cậu làm gì thế?” Dung Phỉ ngơ ngác trước hành động của cô ấy.

“Mình phải qua đó xem sao.” Lý Thấm vừa mặt quần áo vừa nói: “Nói thế nào thì họ cũng do đến chơi với mình nên mới gặp chuyện không may, nếu mình không tới thì quá đáng lắm.”

“Muốn đi thì chờ trời sáng rồi đi, đâu có gấp…” Dung Phỉ nói được một nửa bỗng im bặt, hốt hoảng trừng mắt nhìn khuôn mặt méo mó trắng bệch đang tươi cười ngoài cửa sổ, bất giác lùi vào chăn, thấy Lý Thấm đang mang giày, cô vội nhào tới giữ chặt eo cô ấy: “Lý Thấm, Lý Thấm cậu đừng đi!” Vừa quay đầu, khuôn mặt quỷ ngoài cửa sổ đã máu me be bét, một bên hộp sọ nứt toát ra, máu và mô não theo khe nứt mà cả tràn ra ngoài.

Lạ ở chỗ, Lý Thấm không hề trả lời Dung Phỉ, chỉ cố gắng gỡ cái tay đang giữ chặt eo mình ra, gỡ không ra thì chuyển sang ngắt nhéo.

Dung Phỉ bị nhéo, đau đến mức hít sâu một hơi, nhưng cô không dám, cũng không thể buông tay.

Nhưng hình như Lý Thấm đã bị thứ kia thôi miên, mạnh đến mức Dung Phỉ không giữ nỗi, trong lúc gấp gáp, cô đành phải hô to: “Thẩm Khiêm! Thẩm Khiêm!”

Kêu hai tiếng, bài vị đang nằm yên trên bàn trang điểm đột nhiên run lên. Tiếp đó, một làn khói nhẹ tỏa ra, đáp xuống đất hóa thành bộ dạng của Thẩm Khiêm, tay cầm dù giấy đỏ quen thuộc, nhưng không nhìn Dung Phỉ mà mỉm cười nhìn theo hướng cửa sổ, hai mắt híp lại, âm trầm như muốn hút sạch hồn phách.

Gần như ngay khi Thẩm Khiêm xuất hiện, mặt quỷ máu me bê bết ngoài cửa sổ lập tức biến mất.

Con quỷ kia vừa đi, Lý Thấm chợt mềm nhũn ngã ngồi xuống mép giường.

Dung Phỉ chờ thêm một lát, chắc chắn Lý Thấm không giãy dụa nữa mới chịu buông tay. Nhưng cô vừa thả ra, Lý Thấm liền ngã thẳng xuống giường, hai mắt nhắm chặt.

“Lý…” Dung Phỉ hoảng sợ, định lay cô dậy thì Thẩm Khiêm đã bay tới trước giường.

“Đừng lo lắng, cô ta chỉ đang ngủ thôi.” Thẩm Khiêm vung tay lên, dùng pháp lực cởi giày Lý Thấm, kéo hai chân cô ấy lên giường.

Do có Thẩm Khiên nên Dung Phỉ không tiện cởi quần áo của Lý Thấm, chỉ kéo chăn đắp lên cho cô ấy.

“Tối qua anh sao thế? Không phải đã hứa sẽ đi chung với tôi sao? Sao lại không đi?” Vừa bị giày vò một trận, cơn buồn ngủ đã bay biến, Dung Phỉ tựa vào đầu giường tính sổ với tên hứa lèo.

“Tối qua có chút việc, cho nên… xin lỗi.” Việc lỡ hẹn tối qua là do tình thế ép buộc, nhưng Thẩm Khiêm vẫn áy náy không thôi.

Anh cũng không ngờ đêm qua đột nhiên cửu âm phản phệ, lại trùng hợp đúng ngay đêm trăng tròn, nếu anh ra ngoài sẽ có nguy cơ bị hồn phi phách tán, nên mới phải trốn trong bài vị. Cứ nghĩ Dung Phỉ đã uống nước bùa có vụn gỗ dương, có thuần dương bảo vệ, ma quỷ âm hồn bình thường không thể đến gần; lại thêm Dung Nguyệt đi cùng nên anh mới yên tâm ở lại, không ngờ cô vẫn gặp quỷ, sớm biết như vậy, dù có khả năng bị hồn phi phách tán anh cũng nhất quyết theo cùng.

Dung Phỉ không vì chuyện này mà trách anh, chỉ là mãi vẫn không thấy nên hơi bất an thôi, giờ anh đã xuất hiện, thần kinh cả người đều được buông lỏng.

“Anh có sao không?” Dung Phỉ đánh giá Thẩm Khiêm mấy lần, cứ thấy là lạ, nhưng không cách nào nói rõ được nguyên do.

Thẩm Khiêm cúi đầu nhìn, có thể mắt thường không thấy rõ nhưng bóng của anh quả thật đang loãng ra, nếu đến gần có thể thấy rõ viền quanh đầu ngón tay và cơ thể anh đã nhạt đến mức không thể thấy được, phần sương ngưng kết lại thành hình người cũng trở nên trong suốt.

“Không sao.” Thẩm Khiêm nhún vai: “Thời gian còn sớm, em ngủ tiếp một lát đi, anh ở trong bài vị, có việc thì gọi anh.” Vừa dứt lời, anh đã hóa thành làn khó chui lại vào bài vị.

Thẩm Khiêm không nói cho Dung Phỉ, do giằng co với con quỷ vừa rồi, phản phệ vốn đã được áp chế lại bắt đầu rục rịch, thế nên cơ thể anh mới mờ nhạt như thế.

Dung Phỉ cảm thấy Thẩm Khiêm có chuyện gạt mình, nhưng cô chưa kịp hỏi rõ thì anh ta đã biến mất, cô cũng đâu thể gõ bài vị kêu anh ta ra hỏi được.

Cô mở di động của Lý Thấm nhìn đồng hồ, trải qua một phen dày vò, giờ đã năm giờ kém, còn khoảng hai tiếng nữa mới sáng, quả thật nên ngủ thêm một giấc.

Buông di động, Dung Phỉ định chui vào ổ chăn thì di động bỗng run lên, cô mở ra xem, trên màn hình bỗng nhảy ra môt hình ảnh khiến cô hốt hoảng run tay, ném luôn di động xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK