Mọi người đồng lòng hiệp sức, hết cưa cây lại đào đất, vật vã đến gần hết giờ tý cuối cùng cũng đưa được thi thể ra, nhưng vì chết đã lâu nên phần thịt đã mục nát, rễ mọc đầy trong đầu lâu, khung sườn và khoang bụng, chỉ có thể dùng cách bẻ gãy, cố gắng không chạm đến xương. Tuy có hơi rắc rối nhưng may mà đưa được vào quan tài một cách hoàn chỉnh.
Lúc đóng hòm, có tập tục cô dâu phải khóc tiễn, nhưng Tăng đạo sĩ nghĩ Dung Phỉ chắc chắn sẽ không làm nên trước khi nhận việc, ông đã chuẩn bị sẵn bản thu âm tiếng khóc, chỉ cần bật lên lừa gạt cho qua là được.
Lúc quan tài được nhấc lên, giờ tý còn không tới một khắc. Phải chạy về linh đường ở gian phía đông Nam Uyển ngay sát cuối giờ tý nên dù mệt đến mức thở hồng hộc nhưng ai nấy đều không dám chậm trễ, nâng quan tài, khua chiêng gõ trống vội vã trở về.
Do ánh sáng quá mờ nên dù Dung Phỉ muốn nhìn sắc mặt của Tăng đạo sĩ cũng không cách nào thấy rõ được, giờ ông ta đi ở đằng trước mở đường, cô càng không có cơ hội để nhìn. Trong đầu cô vẫn nghĩ đến chuyện ghim kim thép vào xương, quay đầu định hỏi lại thấy Vạn Cường lắc đầu, ý bảo mình đừng nói gì cả, cô đành nuốt hết mấy lời bên miệng vào lại.
Ở một khía cạnh nào đó, dù Dung Phỉ vẫn không ưa Tăng đạo sĩ, nhưng không thể không thừa nhận ông ta rất có tài, ít nhất thì vào lúc quan trọng, ông ta canh giờ rất chuẩn.
Ở phút cuối cùng của giờ tý, Dung Phỉ và Vạn Cường một trước một sau rảo bước tiến vào linh đường.
Muốn dời nơi chôn cất phải tổ chức lại tang lễ, tùy theo điều kiện gia đình mà lựa chọn tổ chức lớn hay nhỏ, trường hợp như Thẩm Khiêm thì làm kiểu nhỏ là được rồi.
Hiện giờ Dung Phỉ là vợ của người chết Thẩm Khiêm, nên trong tang lễ, cô phải đại diện cho người thân để tang.
Dung Phỉ cứ tưởng mình phải thay nguyên bộ đồ cưới ra, ai ngờ chỉ cần thắt một sợi dây lưng, tay quấn băng tang là xong, do còn phải ôm bài vị đi theo đạo sĩ quỳ lạy nên không cần quá rườm rà.
Bái tế xong, Dung Phỉ gần như là được người đỡ vào ‘tân phòng’ phía sau linh đường, nằm sấp lên cái giường đơn giản dị, mệt đến mức muốn thở như chó.
Nhưng dù thế, nghe tiếng cửa phòng bị khóa lại, Dung Phỉ vẫn giật mình bật dậy.
Lúc trước còn có chút ánh sáng, giờ cửa đã khoá, căn phòng bỗng chốc trở nên tối om, một mình trong đó cứ như chìm trong cái hồ sâu không đáy, rét căm căm. Người ngoài cửa chẳng mấy chốc đã giải tán hết, trong không gian tối tăm, chỉ một tiếng thở nhẹ cũng đủ khiến người khác rợn cả tóc gáy.
Ngồi cứng đờ trên giường hồi lâu, Dung Phỉ mới lấy hết can đảm móc bật lửa đã đặt sẵn trong túi áo ra. Căn phòng lại sáng lên, Dung Phỉ thở nhẹ ra một hơi, nhưng nhìn khi nhìn thấy quan tài đặt ngay giữa phòng và những thứ bày trên bàn thờ, lông tơ còn chưa kịp hạ xuống đã dựng ngược lên lại.
Giữa phòng có dán một chữ “Hỉ” màu trắng to tướng, trên bàn thờ đặt hai cây nến thơm màu trắng, ý muốn cô dâu tự mình thắp lên.
Dung Phỉ hít một hơi thật sâu rồi đứng dậy đi về phía bàn thờ, châm nến, vái bài vị của Thẩm Khiêm ba cái rồi mới xoay người ngồi lại xuống giường. Hai tay nắm chặt mép giường, cả người cứng ngắc, lưng thẳng tắp, suốt hai mươi năm nay Dung Phỉ chưa từng ngồi ngay ngắn như thế bao giờ.
Không biết có phải ảo giác của mình hay không, Dung Phỉ thấy không khí trong phòng lạnh hơn bên ngoài, vừa lạnh vừa ẩm ướt. Trên giường có chăn, nhưng dù lạnh đến run cầm cập cô vẫn không dám nằm xuống, càng nhìn cỗ quan tài kia, ánh mắt lại càng bất giác dán chặt vào đó, ngay cả chính cô cũng phải tự rủa: Mày đúng là đứa M!
Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng sàn sạt, Dung Phỉ còn chưa kịp tập trung lắng nghe, ngọn nển trong vòng đã vụt tắt.
Dung Phỉ lò mò đứng dậy, va phải quan tài.
Đúng lúc này, ngoài cửa bỗng vang lên một trận ồn ào, anh một câu tôi một câu, có nam có nữ, giọng nói vừa trầm vừa lạnh thuộc về những thứ không phải con người.
Biết được thứ ngoài cửa là cái gì, Dung Phỉ cứng người, hai tay nắm chặt, lông gà nổi lên từng mảng, da đầu tê rần. Mà nói chi đến da đầu, ngay cả da mặt cô cũng căng chặt như muốn nứt toát ra, người như có dòng điện cao tầng chạy qua làm cho mấy thớ cơ giật liên hồi.
Không thể trốn tránh, Dung Phỉ đành dong mắt nhìn chằm chằm phía cửa.
Sau đó, cảnh tượng khiến người ta sợ hãi đột nhiên xuất hiện.
Rõ ràng là một bức tường, nhưng mắt Dung Phỉ lại có thể nhìn xuyên qua nó, thấy rõ tình hình bên ngoài.
Chỉ liếc một cái thôi Dung Phỉ đã thấy không ổn, cảnh tượng chúng quỷ đoàn tụ ngoài kia quá là hãi hùng, tay chân cô bủn rủn, hụt chân trượt thẳng xuống dưới giường.
Mấy con quỷ này phần lớn đều mặc trường sam và sườn xám hoa* thịnh hành thời dân quốc, có con còn mặt trang phục biểu diễn, nói chuyện cười đùa, bay qua bay lại quanh Thẩm Khiêm mặc đồ chú rể, tiếng nói cười sang sảng.
(Nguồn: Google)
Dung Phỉ đánh ực một tiếng, cảm giác cổ họng bị nghẹn lại.
Đúng lúc này, Dung Phỉ nhìn thấy một nữ quỷ mặc sườn xám hoa, tóc tai bù xù, giòi bọ bu lúc nhúc nháy mắt đã xuyên tường bay vào phòng, hai hốc mắt trống rỗng đang rỉ máu tìm tòi xung quanh, sau đó cố định trên mặt cô.
Tiếng tim đập bình bình vang lên giữa căn phòng yên tĩnh càng thêm chói tai, Dung Phỉ nhìn nữ quỷ không chớp mắt, ngay cả hô hấp cũng ngừng lại.
Khoảnh khắc cô nghĩ nữ quỷ sẽ lao tới thì Thẩm Khiêm đột ngột túm tóc nữ quỷ vung lên, ném thẳng cô ta ra ngoài. Lúc đầu của nữ quỷ xuyên qua vách tường, Dung Phi nghe rõ một tiếng “cộp”, mặt tường móp méo giây lát sau đó lại bằng phẳng như cũ.
Cảnh tượng này quả thật là khiêu chiến cực hạn của con người, Dung Phỉ nghẹn họng, trợn mắt bất tỉnh.
Cửa phòng đang đóng chặt bỗng bị gió thổi tung ra, sau đó lại đóng “phịch” lại.
Bóng dáng Thẩm Khiên đột nhiên xuất hiện, nở một nụ cười đầy trìu mến và cưng chiều, đi về phía Dung Phỉ. Thẩm Khiêm ôm Dung Phỉ lên giường, nôn nóng cởi quần áo trên người cả hai xuống, sau đó đè cả người lên trên.
Ngay khi da thịt chạm vào nhau, cảm nhận được sự ấm áp thiếu vắng đã lâu, Thẩm Khiêm ngây ngất, hít sâu một hơi đầy mãn nguyện.
“Uống rượu hợp cẩn xong, hai ta chính thức thành vợ chồng.” Cố nén xúc động muốn vuốt ve lại, Thẩm Khiêm duỗi tay trái ra, bình rượu vốn đặt trên bàn thờ chạy tới trên tay anh, anh không cần đến ly, trực tiếp cắn vòi, ngửa đầu hớp một hớp lớn, ngậm trong miệng rồi cúi người hôn lên môi Dung Phỉ, tay kia thì bóp má, chẳng mấy chốc đã đẩy được rượu trong miệng tới bên cô, dù quỷ chỉ ăn thông qua cách ngửi mùi, nhưng hành động này có ý nghĩ trọng đại, anh muốn tự mình trải nghiệm.
Trong mơ màng, Dung Phải cảm nhận có thứ chất lỏng vừa lạnh vừa cay chạy xuống cổ họng, cô nuốt theo bản năng, tiếp đó lại có luồng khí còn lạnh hơn cả kem bao lấy đầu lưỡi cô. Đủ các hành động quấn quít chơi đùa, chẳng mấy chốc, hai má cô đã bị tê cứng vì lạnh, ngay cả não cũng như phủ một lớp sương, buốt đến tận óc.
Nhưng luồng khí lạnh kia vẫn chưa chịu bỏ qua, không chỉ chơi đùa trong miệng mà còn chạy thẳng vào tận sâu trong cổ họng.
“Ưm ưm…” Dung Phỉ rên rỉ đầy khốn khổ, sự tra tấn từ việc không thở được khiến cô khó chịu chảy cả nước mắt.
Ngay khi Dung Phỉ nghĩ mình sẽ chết ngạt vì bóng đè, luồng khí chui tọt xuống cổ họng kia chợt rụt lại, vờn quýt quanh hai cánh môi rồi biến mất.
Thẩm Khiêm sầu não nhìn chằm chằm Dung Phỉ đang khó chịu đến cả chảy nước mắt bên dưới, mặt đen hơn cả đáy nồi. Anh không hiểu, mấy lần trước phản ứng của Dung Phỉ với việc đụng chạm và hôn môi của anh rất tốt, sao hôm nay lại thành ra như vậy?
Không có người đàn ông nào bị vợ chê kỹ thuật của mình tệ mà không canh cánh trong lòng, dù hiện giờ anh là một con quỷ!
Thẩm Khiêm nhíu mày nhìn ngắm Dung Phỉ hồi lâu, đột nhiên nảy ra ý tưởng, khóe miệng cong lên một cách kỳ dị, lát sau đã hóa thành làn sương trắng bao chặt cả người Dung Phỉ.
Cùng lúc đó, những con quỷ đứng ngoài cửa xếp thành lớp trong lớp ngooài ở góc tường, hai mắt sáng rỡ, lắng nghe đủ loại âm thanh không hề êm ái trong phòng, kích động gào rú.