Đường quốc lộ từ thôn Vệ Gia ra trấn Ngõa Thị không có phương tiện giao thông công cộng, giờ họp chợ còn thấy được mấy chiếc ba gác, đến chiều, đừng nói ba gác, đến một mống phương tiện cũng không thấy. Hai chị em tới bằng xe, khi về lại phải cuốc bộ, đoạn đường lại không hề ngắn, ít nhất cũng phải mất hơn một giờ, nói cách khác, về được tới nhà thì trời cũng đã tối đen.
Vì thời gian gấp rút, hai người cố nén cảm giác đau nhức, lê hai chân đi thật nhanh, đến khi không còn chút sức nào mới chịu giảm tốc độ.
“Chị à, quãng đường mình phải đi trong hôm nay còn nhiều hơn mấy tháng cộng lại nữa đó, mệt chết đi được.” Dung Nguyệt đi không nổi nữa, hai chân nhũn ra chỉ muốn ngồi bệt xuống đất: “Nếu biết lúc về phải hành xác như thế, lúc sáng nên lưu lại số của chú tài xế.”
“Nếu biết, nếu biết như thế chị đã ở nhà luôn rồi.” Dung Phỉ cũng bực, cố kéo em mình đi tiếp: “Đi nhanh đi, không thì tới khuya mới về tới nhà mất.”
“Chuyện này phải đổ cho Tăng đạo sĩ mới đúng, toàn hại người.” Tình cảnh thảm hại của hai người lúc này đều do Tăng đạo sĩ mang tới, chỉ nghĩ thôi Dung Nguyệt đã hận đến nghiến răng.
“Đừng nói thế.” Hiếm khi Dung Phỉ nói đỡ cho Tăng đạo sĩ: “Ông ấy cũng đâu biết chuyện sẽ thành ra thế này, chuyện đời khó đoán mà.”
Dung Nguyệt ngẫm nghĩ, quả thật giận chó đánh mèo là không đúng, bĩu môi, không nói thêm gì nữa.
Hai người đi thêm một đoạn, thật sự đi không nổi nữa mới ngồi nghỉ ở ven đường, đấm chân cho đỡ mỏi.
“Khát nước quá đi.” Dung Nguyệt rặt một vẻ thù sâu khổ lớn: “Cái nơi chim không đẻ trứng này, chẳng những không có xe mà đến tiệm tạp hóa cũng không có là sao chứ.” Hai người vật vã đến tận giờ, ngay cả cơm trưa cũng chưa được ăn, vừa đói vừa khát, lại còn căng thẳng nữa chứ.
Nghe Dung Nguyệt nhắc, Dung Phỉ cũng bắt đầu thấy đói, cô ôm bụng: “Cố chịu đi, lát nữa đến trấn mua cái gì đó ăn tạm rồi hãy gọi xe.”
Vừa dứt lời, phía sau bỗng vang lên tiếng động cơ, hai người giật nảy mình, đứng dậy nhìn ngó chung quanh, quả nhiên thấy được một chiếc xe bán tải đang chạy về phía này.
Hai người liếc nhau, vội chạy ra giữa đường ngoắc xe.
Xe bán tải dừng lại cạnh hai người, cửa sổ hạ xuống, có người ló đầu ra. Ra là người quen, chú út nhà họ Quản, Quản Đức Hoành.
“Chú út, là chú hả?” Thấy rõ người, cả Dung Phỉ và Dung Nguyệt đều sửng sốt.
Ba Dung là con của chồng trước, lúc bà nội tái giá thì mang theo tới nhà họ Quản. Người nhà họ Quản luôn đối xử không tốt với ba Dung, sau này ba Dung lập gia đình, chuyến tới trấn Ngưu Phật, quan hệ giữa hai nhà cũng nhạt dần, chỉ có ngày lễ tết mới tụ họp, bình thường gần như không liên lạc, hôm nay có thể tình cờ gặp được ở đây quả là có duyên.
“Phỉ Phỉ, Tiểu Nguyệt, sao hai cháu lại ở đây?” Quản Đức Hoành nhìn thấy hai chị em cũng sửng sốt.
“Tụi cháu tới thôn Vệ Gia, chú út, chú có thể đưa tụi cháu tới trấn trên được không?” Dù trong lòng cũng có vách ngăn với nhà họ Quản giống ba mẹ nhưng Dung Nguyệt vẫn mở miệng gọi chú út ngọt xớt.
“Lên xe đi.” Quản Đức Hoành gật đầu: “Chú cũng định tới lò gạch giao xe.”
Quản Đức Hoành là thợ mộc, lúc rảnh rỗi sẽ làm mấy thứ bằng gỗ như nồi, vá, máng cho lợn ăn… bán cho nhà họ Dung, bình thường thì làm việc ở lò gạch, hôm nay gặp được hai chị em ở đây cũng rất là ngạc nhiên.
“Ba mẹ cháu vẫn khỏe chứ?” Sau khi hai người lên xe, Quản Đức Hoành nổ máy, hỏi.
“Dạ, vẫn khỏe.” Dung Phỉ cười gật đầu, không nói nhiều.
Quản Đức Hoành biết tính Dung Phỉ, không mấy để tâm: “Trễ thế này rồi các cháu còn định về trấn Ngưu Phật sao? Hay tới nhà chú ở một đêm đi?”
“Không sao đâu ạ, ở trấn cũng dễ bắt xe.” Dung Nguyệt nói.
Quản Đức Hoành không chút bận tâm khi bị từ chối, đó cũng chỉ là lời mời lơi mà thôi.
Xe của lò gạch không được sạch sẽ cho lắm, trên ghế ngồi toàn là bụi, lúc ngồi lên có cảm giác cát dính vào mông, nhưng hai chị em vẫn lộ rõ vẻ hạnh phúc, chỉ cần không phải đi bộ là được.
Nhưng, cảm giác tuyệt vời này không kéo dài được lâu.
Lúc xe quẹo ngang khúc cua, một bé trai chừng ba tuổi đuổi theo quả bóng từ trong sân nhà mình chạy vọt ra.
May mà Quản Đức Hoành thắng lại kịp lúc.
Bé trai giật mình ngã ngửa xuống đất, bóng cao su bị xe cán nổ tan tành, bé trai nghe tiếng nổ, khóc thét lên, cả ba người đều bị dọa cho hồn vía lên mây, Quản Đức Hoành vội mở cửa xe nhảy xuống.
Dung Phỉ và Dung Nguyệt chớp chớp mắt, cũng lần lượt xuống xe.
Ngay khi Quản Đức Hoành đỡ cậu nhóc đứng dậy, trong đầu Dung Phỉ bỗng hiện lên hình ảnh cậu nhóc bị nghiền nát dưới bánh xe, máu me bê bết, đầu biến dạng. Cả người cô rung bắn lên.
Người nhà cậu bé nghe được động tĩnh, vội chạy ra, ôm chằm lấy cậu nhóc, sau khi chắc chắn đứa bé không bị thương mới ngừng chửi. Nhưng đứa trẻ bị hoảng sợ, không đền tiền là không được, cự cãi qua lại một hồi, bên đó nhận năm trăm tệ mới chịu bỏ qua.
Dù người nhà đứa trẻ này rất đáng ghét, nhưng trước khi đi, Dung Phỉ vẫn lên tiếng: “Có thể đưa cái áo khoác của cậu bé cho chúng tôi được không?”
Người nhà cậu bé đồng loạt nhìn Dung Phỉ với vẻ mặt không thể tin nổi, lát sau, mẹ cậu bé mở miệng: “Cô muốn lấy áo khoác của con tôi làm gì?”
“Chị không cần quan tâm.” Dung Phỉ nói: “Năm trăm tệ mua cái áo khoác này của con chị đáng quá rồi còn gì.” Bằng không, với năm trăm tệ này, không đủ để tổ chức đám tang đâu.
Người nhà của cậu bé đều khó chịu với câu nói này của Dung Phỉ, nhưng nghĩ cho cùng thì một cái áo khoác cũng không đáng báo nhiêu, đành cởi ra đưa cho cô.
Mãi đến lúc lên xe, Quản Đức Hoành và Dung Nguyệt đều không hiểu chuyện gì đang diễn ra, không biết Dung Phỉ lấy cái khoác đó để làm gì.
Dung Phỉ không giải thích, xe đi được một quãng thì cô kêu Quản Đức Hoành dừng lại: “Chú út, chú dừng xe lại một lát đi.”
“Chi vậy Phỉ Phỉ?” Tuy khó hiểu nhưng Quản Đức Hoành vẫn nghe lời thắng lại.
“Cháu muốn xuống một chút.” Dung Phỉ nói qua loa rồi cầm áo khoác của cậu nhóc, mở cửa xuống xe, đặt áo khoác ngay trước bánh xe rồi trở lại.
Hai người thấy nét mặt cô căng thẳng, đều ù ù cạc cạc.
“Chị, chị muốn làm gì thế?” Dung Nguyệt không nén nổi tò mò.
“Không có gì.” Dung Phỉ lắc đầu, nói với Quản Đức Hoành: “Chú út, đi được rồi.”
Quản Đức Hoành mờ mịt nhìn Dung Phỉ, thấy cô không muốn nói, cũng không hỏi nhiều.
Nhưng, xe vừa lăn bánh thì bỗng ‘phịch’ một tiếng, cả thân xe đều rung lắc.
Cứ như đã cán phải thứ gì đó.
Quản Đức Hoành hoảng sợ, muốn mở cửa đi xuống thì bị Dung Phỉ cản lại.
“Chú út đừng lo, cứ chạy tiếp đi ạ.”
Tuy Quản Đứng Hoành không rõ nhưng vẫn nghe lời đi tiếp.
Chốc lát, Dung Phỉ đưa mắt nhìn về phía sau. Quả nhiên, chỗ cái áo khoác bị cán qua có một làn khói đen đang lượn lờ.