Trong lúc mơ màng, cô nghe có tiếng khua chiêng gõ trống ầm ĩ bên tai, như thể xung quanh có rất nhiều người, nhưng trước mắt lại tối đen như mực, giơ tay không thấy năm ngón, không thể nhìn thấy gì cả.
“Tiểu ni cô năm nay vừa hai tám, đương tuổi xuân xanh lại phải xuống tóc, ta chỉ là phận nữ nhi, nào phải đấng mày râu, sao phải lưng thắt dây vàng, vai khoác lụa thẳng, nhìn phu thê nhà người thảnh thơi khoái nhạc, gấm vóc lụa là, không khỏi lòng như lửa đốt, nô phải xé áo cà sa…”
Tiếng hát chợt cất lên khiến Dung Phỉ kinh ngạc ngẩn ra. Giọng hát này quen quá, cô nhìn lại, màn đêm trước mặt bỗng sáng lên.
Trước mắt là một sân khấu kịch ngoài trời, trên sân khấu có một bóng người thước tha đang trình diễn, mỗi cái nhăn mày hay tươi cười, đôi mắt phượng phong tình khẽ nhếch lên khiến cả sân khấu như bừng sáng.
Dung Phỉ đứng ở vị trí ngay chính giữ sân khấu, những hàng ghế dài phía sau có rất đông người ngồi. Tất cả họ đều mặc trang phục thời dân quốc.
Đa số nữ giới đều mặc sườn xám sọc caro đặc biệt thịnh hành của thời đó, tay cầm túi tiền thêu hoa; nam mặc trường sam, tóc rẽ ngôi giữa. Cũng có những cô gái chải kiểu đầu thiếu phụ, bên ngoài lớp sườn xám sặc sỡ là chiếc khăn choàng lông thú kiêu sa, tay cầm xắc, chân mang giày cao gót, trang điểm lộng lẫy; cả những thiếu gia con nhà giàu mặc âu phục, thắt caravat.
Ánh mắt tò mò của Dung Phỉ lướt một vòng quanh tất thảy mọi người, sau đó, kinh ngạc dừng lại ở mấy người ngồi ở hàng ghế đầu.
Nam mặc quân trang phẳng phiu, mày rậm mắt sâu, khuôn mặt lạnh lùng lộ vẻ nham hiểm. Phía bên tay phải anh ta là cô gái mặc áo khoác lông màu hồng nhạt, bên trong là một bộ sườn xám trắng chấm hoa, tóc uốn lọn, tay mang túi xách thêu hình hoa sen, bộ dạng xinh đẹp, đáng yêu, khóe miệng hơi cong, ánh mắt đắm chìm vào đào kép đang biểu diễn trên sâu khấu.
Bên phía còn lại của cô cái cũng là một sĩ quan, trung niên bụng phệ, vẻ mặt tươi cười, lướt qua cô gái nói chuyện với vị sĩ quan bên kia. Cạnh ông ta là thanh niên trẻ tuổi mặc trường sam xám, khuôn mặt anh tuấn nhưng hai mắt đục ngầu, cúi đầu khom lưng như đang hùa theo lời nói của vị sĩ quan trung niên, thỉnh thoảng lại lơ đãng liếc sang cô gái, trong mắt hiện rõ ham muốn tục tĩu trần trụi.
Gần như ngay khi nhìn thấy những người đó, đáy lòng Dung Phỉ liền trào dâng một cảm xúc mãnh liệt, đặc biệt là khi khuôn mặt của cô gái kia lại có vài phần giống cô, khiến cô càng thêm kinh ngạc. Không gian ồn ào náo nhiệt hòa lẫn giữa tiếng hát du dương trên sân khấu và tiếng hò reo ủng hộ dưới khán đài, ấy thế mà, dù đứng từ khá xa, cô vẫn có thể nghe rõ tiếng vị sĩ quan trung niên kia gọi ‘Tiểu Phỉ’.
Tiểu Phỉ…
Thẩm Khiêm cũng hay gọi mình như thế.
Nghĩ tới đây, Dung Phỉ vừa kinh ngạc lại vừa rung động, vội dời tầm mắt sang phía sân khấu. Người nọ mặt mày như tranh, lúm đồng tiền như hoa, dù đang hóa trang thành thanh y* thước tha, nhưng dung mạo này lại quen thuộc tới mức như đã ăn sâu vào cốt tủy: Đây không phải Thẩm Khiêm sao?!
*Một loại hình kịch của Trung Quốc. Từ ‘thanh y’ dùng để gọi những vai diễn mặc trang phục màu xanh, những vai này thường là những nhân vật ngay thẳng, nghiêm túc, chính trực, hầu hết là những người vợ, người mẹ tốt, hoặc những trinh tiết liệt nữ. (Trích nguồn Baidu)
Dung Phỉ bất giác đi về phía sân khấu.
Nhưng vừa đi được hai bước, cô bỗng sững người.
Bởi vì, cô xuyên qua người một ông chú vừa đứng dậy. Ngay lúc ấy, cô mới bàng hoàng nhận ra, mình không hề bước đi, mà đang bay! Cả những khán giả bên dưới, đều không phải người thật mà chỉ là những bóng hình hư ảo.
Nhìn lại sân khấu kịch, ngoại trừ Thẩm Khiêm vẫn đang chuyên tâm biểu diễn, tất cả những thứ khác đều hóa thành làn khói mơ hồ, mọi thứ ở đây giống ảo cảnh do ai đó cố ý tạo ra.
Dung Phỉ kinh hãi, xoay người muốn chạy, nhưng trước mắt bỗng tối sầm, chân bước hụt vào khoảng không, cả người bỗng chốc rơi thẳng vào hố sâu không đáy.
“A!”
Dung Phỉ bật dậy, nhìn ngó chung quanh, phát hiện mình đang ở trên giường ngủ nhà mình, vội đưa tay gạt lớp mồ hôi lạnh trên mặt đi.
May thật, chỉ là mơ thôi.
Cô vỗ ngực trấn an mình, vừa quay đầu lại bị Thẩm Khiêm ngồi bên mép giường dọa cho nhảy dựng lên.
“Sao anh không lên tiếng, làm tôi sợ phát khiếp!” Dung Phỉ nằm mơ bị dọa một thì cái mặt trắng bệch âm trầm của Thẩm Khiêm dọa tới mười, tim muốn thòng cả ra ngoài.
“Trong lòng em không có quỷ thì có gì phải sợ.” Thẩm Khiêm nhăn mặt đáp lại Dung Phỉ một câu rồi đứng dậy bay tới góc tường.
Dung Phỉ: “…” Trong lòng không có quỷ, nhưng bên người thì có một con!
Dung Phỉ còn đang ca thán trong lòng thì cửa phòng bị đẩy ra.
Dung Nguyệt bưng một chén nhỏ đi tới.
“Chị dậy rồi hả?” Dung Nguyệt vừa nói vừa đi tới bên giường, đưa chén cho cô: “Em thấy sắc mặt chị không tốt, đây là nước bùa Tăng đạo sĩ cho chị, chị mau uống hết đi!”
Dung Phỉ vừa nhận chén, mặt lập tức nhăn lại: “Ôi, uống cái này có khi nào bị tiêu chảy không?” Lá bùa đốt thành tro pha với nước lạnh, chỉ nhìn thôi đã thấy không ổn rồi.
“Thân thể chị thế nào chị còn không rõ sao? Đừng vẽ chuyện nữa, mau uống hết đi.” Tuy Dung Nguyệt cũng cảm thấy thứ này uống vào sẽ có chuyện, nhưng ai biểu chị cô cứ gặp phải mấy chuyện xui xẻo cơ chứ, không uống không được. Nhìn cái mặt của chị ấy coi, như bị yêu quái hút hết dương khí vậy.
Dung Phỉ cắn môi, vừa định uống lại buông xuống: “Sao chị còn thấy mấy vụn gỗ nổi lềnh bềnh trên mặt nước nữa vậy?” Uống cái này vào, có khi nào mắc nghẹn chết không?
“Đó là vụn gỗ núi, chị không thấy nét mặt tiếc của của Tăng đạo sĩ đâu, đừng kì kèo nữa, mau uống đi rồi ra ăn trưa.” Dung Nguyệt thúc giục.
“Chị ngủ nửa ngày rồi?” Dung Phỉ kinh ngạc.
“Đúng đó.” Dung Nguyệt bĩu môi: “Kêu chị dậy ăn sáng, chị lại ngủ như lợn chết, không có chút phản ứng nào.”
Lại có thể ngủ tận nửa ngày.
Dung Phỉ mệt mỏi ngáp một cái, chẳng khác gì lúc chưa ngủ cả.
Cô không kì kèo nữa, bưng chén lên ực đại một hơi, dù đã cắn chặt răng thì đống vụn gỗ kia vẫn ùa vào đầy miệng,
Dung Nguyệt nhận lại chén không, để lại một câu ‘ra mau đi’ rồi xoay người ra ngoài, không hề nhìn thấy Thẩm Khiêm đang đứng trong góc. Đương nhiên, chuyện ‘vinh quang’ thế này, cũng chỉ mình Dung Phỉ với thể chất ‘xui tận mạng’ là có được vinh hạnh.
Dung Phỉ bước xuống giường, vừa xỏ dép, chợt nghĩ tới chuyện gì đó, nôn nóng nhìn Thẩm Khiêm trong góc: “Lá bùa đó, có ảnh hưởng gì tới anh không?”
Được cô quan tâm, tâm hồn bị tổn thương của Thẩm Khiêm nháy mắt được chữa lành, cười tủm tỉm bay lại trước giường, sau đó giơ tay xoa đầu cô đầy cưng chiều.
“Em biết quan tâm anh, tốt thật.” Dù quan tâm hơi muộn.
“Xem ra là không sao hết.” Xác định không có ảnh hưởng gì tới Thẩm Khiêm, tâm trạng Dung Phỉ thoải mái hơn hẳn: “Hình như tôi mơ thấy anh.” Lúc vừa tỉnh dậy Dung Phỉ vẫn còn nhớ rất rõ, nhưng bị Dung Nguyệt quần một hồi cô đã quên gần hết: “Anh đóng giả nữ đẹp khỏi chê luôn.” Nói xong, cô mở cửa đi ra ngoài, hiển nhiên đã bắt nhầm trọng điểm.
Khóe miệng Thẩm Khiêm co rút, lướt nhẹ theo sau. Bài vị bị Dung Phỉ ném bừa lên giường lúc trước đang nằm trơi trọi cạnh gối đầu.