• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nửa đêm, sau khi chắc chắn mọi người trong nhà đều đã ngủ, Dung Phỉ mới lén lút chuồn ra từ cửa sau. Vừa ra khỏi cửa, người cô đã run lên cầm cập. Gió đêm mùa đông rét căm căm, dù đã mặc áo bông dày cộm vẫn lạnh như ở trần.

Thẩm Khiêm đau lòng, muốn giúp cô ấm lên, tiếc là người mình cũng lạnh không thua gì gió đêm.

“Đêm hôm khuya khoắc lại đi kéo người khác ra khỏi ổ chăn, thể nào chúng ta cũng bị ăn mắng.” Miệng thì càu nhàu nhưng chân lại thoăn thoắt tiến thẳng tới cửa tiệm mai táng.

May thay, tiệm mai táng vẫn còn sáng đèn, người chưa ngủ, sẽ không bị ăn mắng.

Cô giơ tay định gõ thì phát hiện cửa chỉ khép hờ. Cô đẩy cửa bước vào.

“Ôi, nhóc Phỉ nửa đêm không ngủ chạy tới tiệm của bác làm gì thế?” Tăng đạo sĩ đang làm nhà giấy, thấy Dung Phỉ tới, ông vội buông việc trên tay xuống.

“Người muốn tìm bác không phải cháu.” Dung Phỉ đi thẳng vào vấn đề: “Bác Tằng mau cất mấy thứ kia đi, Thẩm Khiêm đang ở ngoài.”

Tăng đạo sĩ hiểu ngay là tên quỷ kia có việc tìm mình. Ông đứng dậy đi đến trước tủ, dán lá bùa lên, phong ấn những thứ cần phong lại.

Ông vừa làm xong, Thẩm Khiêm đã bay là là từ cửa vào. Không đợi chủ nhân tiếp đón, anh đã kéo Dung Phỉ ngồi xuống một bên của băng ghế.

“Đêm hôm khuya khoắc vội vã tới tìm tôi như thế, có chuyện gì hả?” Bàn chuyện quan trọng, việc trong tay cũng phải gác lại. Tăng đạo sĩ ôm túi giữ ấm ngồi xuống cái ghế đối diện hai người.

“Tôi đã gặp Trương Bình.” Thẩm Khiêm không quanh co vòng vèo, đi thẳng vào trọng tâm: “Nhưng tôi hoài nghi, Trương Bình này không phải là Trương Bình.”

“Ý là sao?” Tăng đạo sĩ nhíu mi.

“Từ tướng mạo, Trương Bình là kẻ thật thà, nhưng ánh mắt lại âm hiểm, tàn độc, giống như trong cơ thể đang chứa đựng một linh hồn không cách nào dung hợp được. Thật thà và độc ác vốn là hai thái cực trái ngược không thể cùng tồn tại, lại bị ghép chung vào nhau một cách rất quỷ dị.” Thẩm Khiêm hơi híp mắt, miêu tả chi tiết cảm nhận của anh về Trương Bình.

“Chuyện này không lạ, tri nhân tri diện bất tri tâm mà.” Tăng đạo sĩ không đồng ý lắm.

“Tôi dám khẳng định trong cơ thể Trương Bình là một linh hồn khác.” Thẩm Khiêm cười lạnh. Tên Lương Cảnh Thần đó dù có hóa thành tro anh cũng nhận ra được, huống chi chỉ đổi mỗi lớp da.

“Tôi vẫn chưa hiểu cậu muốn nói cái gì.” Tăng đạo sĩ ù ù cạc cạc, nói xong lại quay sang hỏi Dung Phỉ: “Nhóc Phỉ, cháu có hiểu không?”

“Cháu nghĩ, ý của Thẩm Khiêm là Trương Bình không phải Trương Bình, là linh hồn của người khác nhập vào, sống lại.” Dung Phỉ cũng mơ mơ hồ hồ, nhưng hiện giờ mấy loại tiểu thuyết trọng sinh, xuyên không đang phổ biến nên cô hiểu được chút chút.

“Nhập hồn sống lại?” Nếp nhăn trên trán của Tăng đạo sĩ hẹp đến mức có thể kẹp chết con ruồi, đầu đặc lại như tương.

“Tạm gác chuyện Trương Bình qua một bên đi, thật không dám giấu giếm, Thẩm mỗ đến thăm giữa đêm là muốn mời Tăng đạo sĩ cùng tôi đến thôn Vệ Gia.” Thẩm Khiêm nói.

“Đến thôn Vệ Gia?” Tăng đạo sĩ không rõ nguyên nhân.

“Đúng” Thẩm Khiêm gật đầu, nói tiếp: “Trương Bình là người thôn Vệ Gia, tôi nghĩ ở đó sẽ dễ tìm được hồn phách của hắn hơn.” Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là hồn phách của người này không bị kẻ khác hãm hại.

Mặc dù Tăng đạo sĩ chưa thể hiểu hết nhưng ông biết Thẩm Khiêm làm vậy là có cái lý của anh, chỉ có điều…

“Cậu muốn tìm hồn phách của Trương Bình thì tự xuống âm ty thôn Vệ Gia cũng được mà, kéo theo tôi làm gì?”

“Đạo trưởng cũng biết, không phải địa bàn của mình thì một bước cũng khó đi.” Thẩm Khiêm cười nho nhã, khóe miệng lộ nét giảo hoạt: “Thẩm mỗ dù thế nào thì cũng chỉ là một con quỷ, tới nơi khác sẽ gặp nhiều bất tiện, đạo trưởng thì khác.”

“Không đi” Tăng đạo sĩ từ chối cái rụp: “Mấy ngày tới tôi bận lắm, cậu thấy rồi đấy, đến giờ mà tôi còn đang phải tăng ca đây này.” Cái này là nói thật, ông vừa nhận làm đạo tràng cho nhà họ Mạnh, dù chết trẻ thì vẫn phải bái tế ít nhất ba ngày.

“Trực giác mách bảo cho tôi biết, chuyện của Trương Bình và chuyện cháu trai đạo trưởng bị hạ Hàng Đầu có liên quan với nhau. Lúc trước đạo trưởng vất vả đấu pháp với tên tiểu nhân kia như thế, đạo sĩ không muốn biết rõ tường tận sao?” Bị từ chối, Thẩm Khiêm cũng không gấp, vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm trên môi.

“Cậu biết cách đàm phán thật.” Tăng đạo sĩ híp mắt, lời này của Thẩm Khiêm đã chọc trúng điểm yếu của ông, quả thật ông muốn tìm hiểu rõ ngọn nguồn: “Cậu định lúc nào thì đi?”

“Tôi sẽ chờ đến khi đạo trưởng hết bận.” Thẩm Khiêm gõ nhẹ ngón tay lên đùi, ngẫm nghĩ.

“Vậy được” Tăng đạo sĩ gật đầu, mày vẫn nhíu chặt lại như cũ. Ông không hề muốn tới thôn Vệ Gia.

Dung Phỉ khá tò mò, sao dáng vẻ Tăng đạo sĩ trông lại miễn cưỡng như thế, chẳng lẽ trong chuyện này còn ẩn tình nào khác? Nhưng, để ông không có cơ hội đổi ý, cô đành phải nén sự tò mò của mình trong bụng.

“Quyết định vậy đi.” Thẩm Khiêm kéo Dung Phỉ đứng dậy, nói lời tạm biệt: “Khuya rồi, chúng tôi không phiền đạo trưởng nữa, đạo trưởng nghỉ ngơi sớm đi.”

Tăng đạo sĩ hậm hực gật đầu, đặt túi nước ấm sang bên, tiếp tục công việc dang dở.

Rời khỏi tiệm mai táng, không biết trời đổ mưa tự lúc nào. Tuy chỉ lất phất nhưng dầm mưa về nhà thể nào cũng bị cảm.

Dung Phỉ đang muốn quay lại tiệm mai táng của Tăng đạo sĩ lấy dù, tán dù giấy đỏ của Thẩm Khiêm đã giương cao trên đỉnh đầu.

“Đi thôi” Thẩm Khiêm khoát vai Dung Phỉ, che trọn cô dưới tán dù.

“Cái dù…” Dung Phỉ nhìn tán dù mờ ảo trên đầu với vẻ hoài nghi: “Cái dù này của anh xài được không đó?”

“Lần trước em lạc đường, trời mưa, không phải cây dù này đã che mưa cho em sao?” Thẩm Khiêm bật cười: “Nhìn dáng vẻ ngơ ngác không hiểu vì sao dưới chân có nước mà người mình không ướt của em, anh muốn hôn em ghê luôn.”

“Biến đi, suốt ngày chỉ biết giở trò lưu manh.” Dung Phỉ trợn mắt. Chuyện này đến giờ cô vẫn còn nhớ, chỉ là lúc đó dù thấy lạ cũng không dám nghĩ sâu xa.

Đã biết cây dù này xài được, Dung Phỉ không lăn tăn nữa, cùng Thẩm Khiêm về nhà.

Hai người vừa đi tới dưới mái hiên thì thấy được một bóng trắng trong làn mưa bụi.

Dung Phỉ dừng bước, bấu chặt tay Thẩm Khiêm.

Thẩm Khiêm nhíu mày nhìn bóng trắng, vỗ vai trấn an Dung Phỉ.

Bóng trắng bay tới trước mặt hai người, cách vài bước thì dừng lại, tóc dài tung bay, là một cô gái.

“Anh đẹp trai, đánh mạt chược ba thiếu một, tham gia không?” Giọng nói trầm trầm vang lên, là hỏi Thẩm Khiêm.

Dung Phỉ đang ôm tâm lý sợ sệt, thiếu chút bật ngửa. Khiếp thiệt, ra là một con quỷ cờ bạc!

“Không có hứng” Thẩm Khiêm hờ hững nhìn nữ quỷ, ném lại ba chữ lạnh như băng rồi nắm tay Dung Phỉ đi tiếp.

Mãi đến lúc về tới nhà, Dung Phỉ mới hồi phục lại tinh thần. Nghĩ đến thứ mình vừa gặp được bên ngoài, cô không biết phải phản ứng thế nào cho phải.

Sợ thì cũng có, may nhờ có Thẩm Khiêm ở đó, chứ nếu chỉ có mình mình, chưa biết chừng nữ quỷ đó đã hỏi thăm mình rồi? Tưởng tượng tới cảnh đó cũng khiến da gà cô hơi dựng lên.

“Sợ hả?” Thấy Dung Phỉ thẩn thờ ngồi sát mép giường, Thẩm Khiêm vội ngồi xuống cạnh cô, vỗ lưng an ủi.

“Sợ” Dung Phỉ gật đầu: “Lại hơi bàng hoàng.”

Thẩm Khiêm bật cười: “Kỳ thật nữ quỷ đó không xấu, mỗi tội là nghiện cờ bạc quá. Em không biết đâu, cô ta vì đánh bài ăn, cười quá lớn nên mới chết đó.”

“Hả?” Khóe môi Dung Phỉ co giật: “Sao anh biết?”

“Chuyện này xảy qua ở quán trà nhà họ Trương, chỉ do lúc đó em còn quá nhỏ nên không biết thôi.” Thẩm Khiêm nhún vai, nhớ lại tình cảnh quỷ cờ bạc chết, chẳng khác gì một chuyện hài: “Lúc đó cô ta bốc được tự nhất sắc, ăn được hoa*, bật cười nắc nẻ như được mùa, ai dè mới cười được hai tiếng thì đi luôn.”

“…” Dung Phỉ cân nín. Cười chết? Ha ha…

Thấy sắc mặt Dung Phỉ đã tốt hơn, Thẩm Khiêm xoa mặt cô: “Khuya rồi, ngủ thôi?”

“Ừ” Đúng là khuya thật, Dung Phỉ gật đầu, vừa chui vào ổ chăn, bỗng thấy Thẩm Khiêm bay tới bàn trang điểm: “Anh làm gì thế?”

“Anh ngắm máy hát, ban ngày vui quá nên chưa nhìn kỹ.” Ngón tay thon dài của Thẩm Khiêm vuốt nhẹ lên loa kèn, dịu dàng như đang vuốt ve người yêu.

Nhìn dáng vẻ yêu thích không rời tay của Thầm Khiêm, Dung Phỉ hé môi cười, ôm chăn đứng lên: “Thẩm Khiêm, hay anh hát một đoạn cho em nghe đi?”

Thẩm Khiêm ngẩn ra, quay đầu nhìn cô: “Em muốn nghe tuồng nào?”

Dung Phỉ ngẫm nghĩ cẩn thận: “Ừ… hát tuồng Tiểu ni cô vừa tròn hai tám đi.”

“Được” Thẩm Khiêm mỉm cười, sóng mắt mềm mại như nước: “Tiểu Phỉ, em nhắm mắt lại đã.”

“Hả?” Dung Phỉ bối rối. Sao anh hát mà mình phải nhắm mắt?

“Ngoan, nhắm mắt lại đi.” Cách một khoảng, giọng Thẩm Khiêm vẫn như văng vẳng bên tai, quẩn quanh không dứt.

Có lẽ bị âm thanh say lòng người ấy mê hoặc, Dung Phỉ mỉm cười nhắm mắt.

Nhắm mắt lại, hai tai trở nên cực kỳ nhạy cảm. Cô cảm nhận được tiếng gió đập vào màng tai, không đau nhưng rất rõ ràng. Cô đang thắc mắc sao trong phòng đột nhiên lại nổi gió thì chợt có tiếng chiêng trống vang lên.

Má ơi, tiếng động lớn như thế, muốn nghe chửi hả?

Cô vội mở mắt. Đập vào mắt là nguyên một cái sân khấu hí kịch rực rỡ sắc màu khiến Dung Phỉ há hốc mồm.

Đây là…

Nếu không phải còn đang ôm chăn ngồi trên giường, Dung Phỉ tưởng mình vừa xuyên không.

Căn phòng không lớn, sao có thể nhét vừa cả cái sân khấu to như này được? Dung Phỉ có cảm giác như đang lạc vào một chiều không gian khác, nhưng nó không hề ảnh hưởng đến việc thưởng thức cái đẹp của cô.

Chiêng trống nổi lên, Thẩm Khiêm mặc trang phục đào hát bước chậm lên đài, dáng vẻ thước tha. Anh không hát Tiểu ni cô mà hát Lương Sơn Bá và Chúc Anh Đài.

Đoạn trích đượcc chọn là phần cao trào khi kết thúc — viếng mộ hóa bướm.

“Ơi hỡi Lương huynh ơi!” Thẩm Khiêm cất tiếng, Dung Phỉ đã bị ám ảnh bởi tiếng ca giằng xé đầy tuyệt vọng đó. Cô nín thở nghe tiếp: “Không gặp được Lương huynh lại gặp mộ phần, chỉ biết kêu trời kêu đất mà khóc thương. Anh Đài đã quyết sao có thể sửa, ta há lại kết đôi với Mã Văn Tài? Lương huynh ơi! Không thể cùng sinh nguyện cùng chết…”

Tuy sân khấu chỉ có một người nhưng Thẩm Khiêm vẫn có thể phát huy một cách trọn vẹn vai diễn của mình, giọng ca đi từ khởi thừa chuyển trục, không chỗ nào không hợp lý, run rẩy nức nở, nỗi bi thương tuyệt vọng toát lên một cách đầy tự nhiên khiến người xem phải quặn lòng..

Người trên đài đang diễn vai Chúc Anh Đài, Dung Phỉ đau lòng đến rơi nước mắt, nhưng cô không biết mình khóc vì ai, hình như là vì Thẩm Khiêm, lại như là vì chính mình, cũng có thể… vì cả hai người họ…

Dung Phỉ kinh ngạc nhìn chằm chằm sân khấu rực rỡ trước mắt, trong đầu hiện lên rất nhiều hình ảnh lung tung rối rắm, muốn bắt lại bắt không được, muốn nhìn cũng nhìn không rõ. Cô thấy đầu mình như bị dã thú cắn xé, trái tim lại như có dao nhọn ghim chặt. Đau! Đầu đau, lòng cũng đau, chỗ nào cũng đau!

“Huhu… Thẩm Khiêm, Thẩm Khiêm, hức hức…”

Không kiềm nén được nữa, Dung Phỉ bật khóc thành tiếng, vừa khóc vừa gọi tên Thẩm Khiêm.

Dung Phỉ được Thẩm Khiêm lay tỉnh. Xung quanh tối đen như mực, không còn sân khấu kịch, bóng dáng khiến mình tan nát cả cõi lòng cũng không còn, trước mắt chỉ còn gương mặt thân thuộc của Thẩm Khiêm.

“Em…” Dung Phỉ vẫn thút thít, nói không nên lời. Cô chưa thể thoát ra được cảm xúc đau đớn vừa nãy.

Thẩm Khiêm bế cô lên, ôm gọn vào lòng: “Không sao, không sao, chỉ là ác mộng thôi.” Giọng nói của anh rất nhẹ, rất khẽ, nếu để ý kỹ còn nghe ra được chút run rẩy: “Những thứ trong mơ đều là giả hết, ngoan, đừng khó chịu, đừng khó chịu.”

“Mơ sao?” Dung Phỉ đảo mắt nhìn quanh.

“Ừ, là mơ.” Thẩm Khiêm hôn khẽ lên đỉnh đầu Dung Phỉ, trong mắt toàn là xót xa.

“Ngực… đau quá…” Dung Phỉ hít sâu một hơi, tựa sát vào lòng Thẩm Khiêm, mắt rưng rưng.

Thẩm Khiêm không ngừng vỗ nhẹ lưng cho Dung Phỉ, mãi đến khi cảm xúc của cô ổn định lại, chìm vào giấc ngủ, anh mới nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, dém kỹ chăn, hôn lên trán cô, nói một tiếng “chúc ngủ ngon”.

Anh đứng dậy đi tới trước bàn trang điểm, đưa tay vuốt ve chiếc máy hát đã cũ, khóe môi khẽ cong lên, rồi lại buông tiếng thở dài. Ký ức kiếp trước rất đau đớn, không nhớ lại được cũng tốt, dù sao kiếp này Tiểu Phỉ cũng đã yêu mình. Anh đưa cô vào mộng cảnh chỉ để cô có thể thưởng thức một màn biểu diễn hoàn mỹ, không ngờ…

“Lương Cảnh Thần!” Thẩm Khiêm nghiến răng nghiến lợi thốt ra từng chữ. Nhớ lại bộ dáng khóc đến quặn thắt tim gan của cô, anh chỉ hận không thể lóc thịt rút xương tên khốn đó!

Quay đầu nhìn Dung Phỉ đang say ngủ phía sau, chân mày Thẩm Khiêm cau lại. Sau này không nên hát hí khúc trước mặt Tiểu Phỉ nữa, nằm mơ còn đỡ, tỉnh lại sẽ quên, nhưng lúc tỉnh… Cảnh tượng vừa nãy thật khiến lòng người rung sợ.

“Thẩm Khiêm… hức… Thẩm Khiêm…”

Thẩm Khiêm đang thất thần, nghe Dung Phỉ nói mớ vội quay lại nhìn cô. Hai tay cô đang quơ vẫy lung tung, chốc chốc nhíu mày, chốc chốc lại bẹp miệng, trong miệng còn bất mãn lầm bầm.

Đây là đang tìm mình hả?

Cả cõi lòng Thẩm Khiêm bỗng chốc mềm hẳn đi. Anh cười cười, bước qua.

Vừa nằm lên giường, Dung Phỉ đã sáp tới, cả tay cả chân bấu chặt lấy người Thẩm Khiêm, không chút ghét bỏ cái lạnh trên người anh. Cô chui tọt vào lòng anh, chôn đầu vào hõm vai, hài lòng phát ra mấy tiếng rầm rì khe khẽ.

“Ngủ đi, bé cưng.” Cúi đầu đặt một nụ hôn lên đỉnh đầu Dung Phỉ, Thẩm Khiêm khép mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK