Không còn cách nào khác, cuối cùng mọi người đành làm theo đề nghị của Dung Phỉ, xuống tay từ chỗ tứ hợp viện. Dung Phỉ không thể ra ngoài, ba Dung sau khi bệnh nặng, khí sắc mãi vẫn không khá lên được, lại còn hay bị khó thở, Dung Nguyệt phải gánh vác việc chăm sóc ba Dung và cửa tiệm, thế nên chuyện này chủ yếu giao cho mẹ Dung và thím Thường.
Nhưng tiến hành suốt hai ngày vẫn chưa thu được kết quả gì. Do mẹ Dung không thể làm gì một con quỷ được, chứ nếu là người, người mẹ vợ tương lai là bà đây đã đá bay cái thằng đó rồi, dày vò người khác như thế, cút được bao xa thì cút, chút tiền đó bà cũng không ham!
Mới hai ngày ngắn ngủi, mẹ Dung đã bị dày vò đến mức gầy xọp xuống, người đầy bụi bặm, sắc mặt tối tăm, hai mắt trũng sâu, dáng vẻ như vừa bị ngược đãi.
Dung Nguyệt bưng một ly sữa đậu phộng vừa nấu đưa cho mẹ Dung đang ngồi phịch trên sô pha than thở: “Vẫn chưa có chút tiến triển nào sao?” Thấy mẹ Dung mệt mỏi uống sữa, Dung Nguyệt tự giác vòng ra phía sau, mát xa hai bên Thái Dương cho bà: “Mẹ đừng nôn nóng quá, chuyện này có gấp cũng không được.” Từ khi Dung Phỉ bắt đầu gặp mấy chuyện kỳ lạ, tình cảnh của cả gia đình đều trở nên vô cùng bi thảm, đừng nói ba Dung mẹ Dung, ngay cả người trước nay đều lạc quan yêu đời như Dung Nguyệt cũng lộ vẻ u sầu, ít nói hơn hẳn.
“Mẹ không nôn nóng sao được?” Mẹ Dung uống hai ngụm rồi đặt ly xuống bàn trà, mày nhăn chặt: “Ngày kết hôn thì sắp tới, nhưng chuyện này… thật sự không biết phải làm thế nào.” Mấu chốt là bọn họ không có đường khác để lựa chọn, muốn hay không muốn đều phải làm!
“Không phải vẫn còn hai ngày sao?” Động tác mát xa của Dung Nguyệt dừng lại một chút: “Không thì ngay mai con đi tìm cùng mọi người, thêm người thêm mắt, biết đâu sẽ tìm được?”
“Không được!” Mẹ Dung từ chối ngay tắp lự: “Chị con đã như thế rồi, nơi đó rất quái dị, nếu con lại…”
“Không sao đâu mẹ.” Dung Nguyệt cười cười: “Mẹ quên chuyện lúc trước con cùng Trương Nhị Nha đi trộm cam nhà bác Chu, kết quả bị phát hiện, sợ về nhà bị đánh nên trốn trong nghĩa địa mèo cả đêm sao? Còn ôm tấm bia ngủ rất ngon, nếu không phải hôm sau con bị roi trúc của ba đánh tỉnh, không biết còn ngủ đến lúc nào nữa kìa, có chuyện gì xảy ra đâu?”
“Tóm lại chuyện này cứ để mẹ với thím Thường làm là được, một đứa nhóc như con chen chân vào làm gì?” Thái độ của mẹ Dung vô cùng kiên quyết.
“Mẹ, năm sau con đã mười tám rồi.” Dung Nguyệt bĩu môi. Cái gì mà đứa nhóc chứ, cô sắp trưởng thành rồi!
“Dù con có lớn hơn nữa thì cũng không lớn bằng mẹ được!” Mẹ Dung liếc mắt nhìn dáng vẻ căm giận bất bình của Dung Nguyệt, vẻ mỏi mệt đã giảm đi không ít, lại ngó sang phòng Dung Phỉ: “Chị con ở suốt trong phòng hả?”
“Dạ.” Giọng của Dung Nguyệt vẫn còn buồn bực.
Mẹ Dung đứng dậy: “Để mẹ đi xem nó.”
Bà đi đến, gõ cửa phòng Dung Phỉ, không có tiếng trả lời, đẩy cửa nhưng nó không hề nhúc nhích. Sắc mặt mẹ Dung cứng ngắc trong nháy mắt, thậm chí cả người còn bắt đầu đổ mồ hôi, tuy sống lưng cứng ngắc nhưng hai bên mép lại giật giật không ngừng.
“Ngoại trừ lúc đưa cơm, còn lại đều là như thế, chị ở trong phòng, cảm giác cứ như bị ngăn cách với bên ngoài vậy.” Dung Nguyệt đi đến cạnh mẹ Dung, liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt, sau hai ngày tôi luyện, tâm tình của cô đã từ sợ hãi đổi thành tập mãi thành quen.
Mẹ Dung nhìn chằm chằm cửa phòng hồi lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, xoay người rời đi.
Nhưng lúc này, tình cảnh của Dung Phỉ trong phòng cũng vô cùng quỷ dị, lại có chút ướt át, nóng lạnh đan xen, như đang lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng?
Cả người Dung Phỉ vặn vẹo, áo quần xốc xếch nằm trên giường đơn trải ga cầu vòng, tóc ướt át, cả người ửng hồng, hai mắt nhắm chặt, nhăn mày cắn chặt môi dưới, miệng thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên nhỏ, vừa như đau đớn lại như đang hưởng thụ. Chốc chốc, hai chân lại cọ vào nhau, gót chân chà xát xuống ga giường, mấy đầu ngón chân trắng nõn hơi cuộn lại. Còn cái chăn màu đồng vốn được đắp trên người không biết từ lúc nào đã bị chủ nhân đạp thẳng tới mép giường.
Nhìn như bị bóng đè, nhưng nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện quanh người cô có một lớp sương mỏng bao phủ, nhốt chặt Dung Phỉ trong đó, mờ mờ ảo ảo, càng tăng thêm phần quyến rũ.
Bỗng nhiên, Dung Phỉ đang bị bóng đè cắn chặt môi dưới, ngay khi máu tươi thấm ướt vân môi, cô cũng mở mắt. Cảnh tượng trước mắt là một đám sương mù khiến cô sửng sờ, cả nửa ngày mới bình tĩnh lại được.
“Tên lưu manh Thẩm Khiêm kia, anh mau ra đây cho tôi!” Dung Phỉ nghiến răng nghiến lợi.
Vừa dứt lời, lớp sương mù lượn lờ trên người nháy mắt đã huyễn hóa thành hình người. Thẩm Khiêm đè lên Dung Phỉ, nở một nụ cười tà mị rồi xoay người nằm xuống cạnh cô, còn thuận thế đưa tay vòng qua, bá đạo kéo cả người cô vào lòng.
“Không phải tôi đang giúp em quen dần với cuộc sống hôn nhân sao?” Dung Phỉ còn chưa kịp nổi bão, Thẩm Khiêm đã mở miệng trước, nói ra những câu không chút xấu hổ: “Hơn nữa, chúng ta cũng chưa làm thật mà, không phải em chỉ nằm mơ thôi sao?”
Dung Phỉ đẩy hai lần không ra, quần áo còn chưa kịp chỉnh lại đã bị Thẩm Khiêm vén lên, tuy rằng thân thể anh ta khác với người thường nhưng vẫn khiến cô thấy xấu hổ.
“Anh mau thả ra.” Giãy không thoát, Dung Phỉ đành phải đưa ra mệnh lệnh.
“Không được” Thẩm Khiêm cười xấu xa, chẳng những không buông tay còn cố ý cọ mặt vào vành tai Dung Phỉ: “Em là vợ tôi.”
“Bát tự còn chưa viết cùng nhau đâu.” Không nói đến chuyện này còn đỡ, vừa nhắc đến là cơn tức của Dung Phỉ lại bùng lên, đã phải gả cho một con quỷ, còn giày vò người khác đến như vậy, chưa từng thấy đứa con rể nào bắt chẹt mẹ vợ mình đến mức đó cả!
“Sao lại không viết? Ngày cũng đã định xong rồi.” Thẩm Khiêm vừa nghe Dung Phỉ nói xong, sắc mặt liền trầm xuống.
“Chỉ cần không tìm thấy chỗ chôn cất của anh thì chuyện của chúng ta không cách nào thành được.” Không giãy ra được, Dung Phỉ liền dịch người sang bên, cố kéo giãn khoảng cách giữa hai người: “Anh nói xem anh có phải một con quỷ hồ đồ hay không, uổng công sống tới tận trăm năm, ngay cả chỗ mình bị chôn cũng không biết, cho dù anh có bị chôn sống dưới tuyết thì tốt xấu gì cũng phải biết chỗ mình bị chôn chứ?”
“Lúc đó tôi bị đánh tới hấp hối, nửa tỉnh nửa mê, ngoài biết bị chôn sống dưới tuyết thì không còn biết gì khác, từ khi thành quỷ, có được ý thức tới nay, tôi đều ở trong tứ hợp viện đó.” Nói đến chuyện này, sắc mặt Thẩm Khiêm bỗng chốc trở nên ảm đạm.
“Vậy anh chưa từng thử tìm nơi mình bị chôn sao?” Không rõ vì sao, nhìn bộ dạng ủ rũ của Thẩm Khiêm, lòng Dung Phỉ cũng nhói đau.
“Từng” Thẩm Khiêm thản nhiên nói: “Nhưng không cách nào cảm ứng được, lâu dần cũng quên luôn chuyện này.”
Hôm sau, cuối cùng mẹ Dung và thím Thường cũng có tin tức.
Nhờ sự chỉ dẫn của một ông lão nhặt ve chai, hai bà tìm được hài cốt của Thẩm Khiêm dưới một gốc cây hòe già, cách giếng cạn ở Bắc Uyển của tứ hợp viện chừng mười mét, bài vị thì được ông lão gói trong một tấm vải, bỏ trong bao đựng ve chai luôn mang theo bên người. Nhận được kết quả đó, tất cả mọi người đều kinh hoàng.