Hành động khó hiểu của Dung Phỉ khiến Không khí trên bàn ăn nháy mắt trở nên đông cứng.
Ánh mắt của ba người trong nhà đồng loạt nhắm thẳng vào Dung Phỉ.
Chén cơm đã được mẹ Dung đặt sẵn ở chỗ cô từ trước, thấy Thẩm Khiêm ngồi ngay ngắn, không định ăn, Dung Phỉ do dự một lát rồi kéo chén về phía mình.
Cầm đũa lên, vừa định gấp rau, ba Dung đã mở miệng: “Ghế của con bị sao thế, sao phải ra ngoài xách thêm ghế vào?”
“Chuyện đó, mấy ngày nay hình như con bị trĩ, ghế này ở giữa có cái lỗ, ngồi thoải mái hơn.” Dung Phỉ gãi đầu, cười ha ha, lấy một lý do cực kỳ sứt sẹo.
Nếu người nói là mẹ Dung, chắc chắn ba Dung đã sôi máu đập đũa, nhưng do là Dung Phỉ nên ông chỉ sầm mặt liếc nhìn vị trí của Thẩm Khiêm một cái rồi cúi đầu lầm bầm: “Suốt ngày lải nhải mấy thứ dị đoan, có muốn sống yên nữa không đây?”
Dung Phỉ chỉ đành xấu hổ cười xòa.
Mẹ Dung cũng ý thức được, mấp máy môi, không dám nhìn sang phía Thẩm Khiêm, lấy hết can đảm gấp cho Dung Phỉ một quả trứng: “Phỉ Phỉ, con ăn quả trứng này đi.”
“Cảm ơn mẹ.” Dung Phỉ nhận lấy, không cằn nhằn như mọi khi.
Chỉ có Dung Nguyệt nhìn chằm chằm vị trí của Thẩm Khiêm không chớp mắt, hết vuốt cằm lại mím môi, không biết đang suy nghĩ cái gì. Đến khi bị mẹ Dung gõ đầu, cô mới phục hồi lại tinh thần, nhưng không nói gì mà chỉ cúi đầu ăn cơm trong tâm trạng buồn bực.
Bầu không khí quỉ dị này khiến Dung Phỉ thấy cực kỳ căng thẳng, còn thêm một con quỷ cứ nhìn mình chằm chằm, thật biết phá hoại cảm xúc.
Ăn cơm xong, Dung Nguyệt phải theo bác tài đi giao hàng, mẹ Dung trông tiệm, ba Dung vẫn chưa khỏe hắn, việc rửa chén hiển nhiên rơi vào đầu Dung Phỉ.
Dung Phỉ dọn bát đũa xuống bếp, Thẩm Khiêm cũng bay theo vào.
Bất thình lình rơi vào vòng ôm lạnh như băng, tay Dung Phỉ run lên, thiếu chút làm rớt cái chén: “Anh theo xuống đây làm gì?”
“Giúp em rửa chén.” Thẩm Khiêm nói xong, cằm cọ cọ vào đỉnh đầu Dung Phỉ.
“Rửa chén?” Dung Phỉ vô cùng kinh ngạc: “Loại quỷ nam cổ đại như anh, không phải đều theo chủ trương quân tử tránh xa nhà bếp sao?” Ít nhất thì ba Dung tuân theo chủ nghĩa đại nam nhân đó.
Thẩm Khiêm lấy cái chén trong tay Dung Phỉ ra, kéo hai tay cô đặt dưới vòi nước, rửa sạch, sau đó kéo cô sang một bên, động tác rửa chén vô cùng thuần thục.
“Trước đây ăn không đủ no mặc không đủ ấm, đến ăn xin cũng từng làm, sao để ý được nhiều thế?” Hồi tưởng lại khoảng thời gian lúc còn nhỏ của mình, sắc mặt Thẩm Khiêm cực kỳ bình thản: “Sau này vào gánh hát, lúc mới theo sư phụ học nghề, đừng nói nấu cơm rửa chén, tất cả những thứ nặng nhọc bẩn thỉu anh đều phải làm, ngay cả đổ bô cho sư phụ cũng từng làm không ít, chăm chỉ một chút, sư phụ vui vẻ thì ngày được ra sân khấu cũng sớm hơn.”
Nghe Thẩm Khiêm kể lại chuyện cũ với dáng vẻ không chút để ý như thế, không hiểu sao đáy lòng Dung Phỉ lại dấy lên nỗi niềm thương cảm: “Ừm… mấy chuyện cũ không tốt đẹp đó, cứ để cho nó qua đi, làm người chỉ nên nhìn về phía trước, ấy quên, đương nhiên, quỷ là kết quả của người, đạo lý cũng tương tự thế thôi, cứ nhìn về phía trước.”
Dung Phỉ gãi đầu, cái gì mà quỷ là kết quả của người chứ, nghe cứ thấy quái quái, cũng giống với đề tài tranh luận suốt trăm ngàn năm qua: gà với trứng cái nào có trước.
Tốc độ làm việc của quỷ vô cùng mau lẹ, chẳng mấy chốc, cả những vết dầu mỡ trong bếp cũng được lau chùi sạch bóng, dù là góc khuất cũng không bỏ qua.
Dung Phỉ vui vẻ vuốt cằm, kỳ thực bóc lột một con quỷ cũng vui đấy chứ.
Dọn dẹp nhà bếp xong, Dung Phỉ đi thẳng ra cửa hàng. Mẹ Dung đang bận tối mặt tối mày, phải tiếp cùng lúc ba bốn người khách, hận không thể có thêm một cái miệng.
Thấy Dung Phỉ ra, bà vội nói: “Phỉ Phỉ, con vào kho lấy hai mươi cái ghế nhựa ra đây đi, loại có hoa văn trên mặt ấy.”
“Dạ” Dung Phỉ đáp lời, xoay người đi xuống kho.
Đương nhiên là ông xã quỷ Thẩm Khiêm vẫn dính chặt vào người cô như kẹo mạch nha. Nhưng do bên ngoài có nhiều người qua lại, cô không muốn mọi người xem mình là kẻ điên, đành phải chịu đựng, xem như không có chuyện gì mặc con quỷ kia chấm mút.
Vừa đến kho, Dung Phỉ liền giơ chân đạp anh: “Chưa tới mùa xuân, anh đừng động dục mọi lúc mọi nơi như thế có được không?”
Dù biết rõ Dung Phỉ không thể đá trúng mình nhưng Thẩm Khiêm vẫn phối hợp né sang bên, không nói gì mà chỉ nhìn cô, nở nụ cười đầy trìu mến.
Dung Phỉ trợn mắt, cảm khái trong lòng: Làm quỷ tiện thật, cười như vậy cũng không sợ bị cứng hàm.
Tôi tới để lấy đồ, không phải để mua vui cho quỷ! Dung Phỉ mặc kệ anh ta, chỉ lo làm việc của mình.
Trong kho có rất nhiều đồ, bàn ghế, tủ quần áo, đầu giường, thanh chắn,… cái gì cũng có. Ghế nhựa có hoa văn do đã nhập về từ tận tháng trước nên bị mấy thứ khác đẩy vào tận góc tường, cách một dãy bàn tròn, phải dời từng cái bàn một mới lấy ra được.
Nhưng, Dung Phỉ vừa giơ tay, dãy bàn tròn trước mặt đã đồng loạt dạt ra, tiếp đó, chồng ghế trong góc bay thẳng ra ngoài, đáp xuống bên chân cô, không nhiều không ít, vừa đúng hai mươi cái.
Dung Phỉ sợ ngây người, quay đầu nhìn Thẩm Khiêm, nhưng anh ta chỉ khoanh tay dựa vào tường, không thèm nhúc nhích lấy một cái.
“Chỉ hai mươi cái thôi sao? Bên ngoài cũng hết rồi, có cần lấy thêm một ít để sẵn không?” Thẩm Khiêm hỏi.
Dung Phỉ kéo cổ, hồi lâu sau mới tiêu hóa được chuyện này: “Lấy thêm mười cái đi, đỡ bán hết lại phải đi lấy nữa.”
Vừa dứt lời, ghế lại vùn vụt bay qua, xếp chồng lên nhau, đủ ba mươi cái.
“Bỗng nhiên tôi thấy anh thật đẹp trai.” Dung Phỉ nghẹn họng, hết nhìn chồng ghế lại nhìn sang Thẩm Khiêm, cắn môi cười nửa này, rốt cuộc cũng tâm phục khẩu phục đưa ngón cái lên.
Thẩm Khiêm vì một lời khen đơn giản của cô, cười đến híp cả mắt.
Khách còn chờ trong tiệm, Dung Phỉ không thể ở lâu, cúi người khiêng chồng ghế ra ngoài.
Thẩm Khiêm thành thật theo sát bên cạnh, không động tay động chân, cũng không giúp một tay, nhưng Dung Phỉ thấy ba mươi cái ghế trên vai mình nhẹ như bông, không nặng chút nào.
Không cần nói Dung Phỉ cũng biết đây đều là công lao của Thẩm Khiêm.
Trên đường ra tiệm, Dung Phỉ trùng hợp đụng mặt Vạn Cường vừa ra khỏi cửa hàng nhang đèn.
“Tiểu Phỉ khiêng ghế hả?” Vạn Cường thấy Dung Phỉ, vui vẻ nói: “Để tôi giúp cậu.” Nói xong, chưa kịp để người ta trả lời, cậu ta đã bước tới nhận lấy chồng ghế, xoay người đi ở đằng trước.
“Không…” Dung Phỉ còn chưa kịp nói ra chữ ‘cần’, đã thấy bên vai đang khiêng ghế của Vạn Cường khuỵu xuống, sức nặng đột nhiên xuất hiện khiến nó lệch hẳn sang một bên. Cô quay đầu nhìn lại, quả nhiên, đôi mắt thâm trầm của Thẩm Khiêm đang nhìn Vạn Cường chằm chằm.
Dung Phỉ câm nín, bỗng thấy thật là đau đầu, định đuổi theo lấy lại chồng ghế thì bị Thẩm Khiêm kéo tay.
“Cứ để cậu ta khiêng đi.” Thẩm Khiêm thả nhẹ mấy chữ, sau đó đan tay với Dung Phỉ.