• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nghe được câu trả lời của Tử Chiêu, cùng với ánh mắt sáng rực của nàng, cả căn phòng vẫn yên lặng không một tiếng động.

Phải mất một lúc, người đầu tiên có phản ứng là Mục Từ. Ông cười lớn, chỉ tay về phía Tử Chiêu gật gù: “Ta biết ngay, ngươi nhất định không có chủ ý gì là bình thường cả”. Sau đó, quay sang nói với Mục Diệp Khang: “Ngươi xem, nữ nhi của ngươi năm nay mới gần 6 tuổi đã muốn đi luyện binh khí rồi kìa. Đúng là yêu thích đến nghiện rồi. Ha ha…”

Mục lão gia không đáp lại Mục Từ, chỉ chậm rãi hỏi Tử Chiêu: “Chiêu nhi, nói xem, vì cớ gì con lại có suy nghĩ đó?”

Nàng hít một hơi, kiên định trả lời: “ Phụ thân, khối kim loại đó thực chất là một mảnh thiên thạch từ trên trời đâm xuống. Cũng may chỉ là mảnh nhỏ, không gây tổn hại gì đáng kể nhưng cũng vì nó mà Chiêu nhi mới bị rơi xuống vách núi. Sau, lại chỉ có mình Chiêu nhi tìm được. Có thể nói vật này với Chiêu nhi có duyên. Nhưng nó cũng chỉ là một khối kim loại, nếu không được tôi luyện thì cũng chỉ là một thứ vô giá trị”.

Dừng lại một lúc, như nghĩ ra điều gì, nàng lại bắt đầu say sưa nói: ” Cơ nghiệp của Mục gia ta chẳng phải cũng đi lên từ việc mài giũa những khối ngọc thô trở thành thứ bảo vật vô cùng trân quý đó sao? Chiêu nhi cũng là người Mục gia, Chiêu nhi cũng muốn dùng chính đôi tay mình để tạo nên những thứ độc nhất vô nhị, những thứ mà chỉ có mình Chiêu nhi mới làm ra được. Chiêu nhi tin bản thân mình làm được. Phụ thân, người hiểu Chiêu nhi đúng không?”

Mặc dù thấy nàng phản ứng lại có chút hơi thái quá, nhưng nhìn vào ánh mắt sáng rực đầy tin tưởng cùng kỳ vọng ấy, đến cả người trước đó còn cười như Mục Từ cũng phải trở nên nghiêm túc lại.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng Mục lão gia mới lại cười hiền, lên tiếng: “Chuyện này cũng không có gì là không được. Bất quá, Chiêu nhi, con vẫn còn nhỏ, mấy chuyện như hun đúc, rèn giũa đó cũng chưa thể biết rõ được. Con có thể kiếm một thợ rèn, muốn thế nào thì cứ nói cho hắn biết là được”.

Không cần suy nghĩ, nàng đứng dậy, lập tức trả lời: “Phụ thân, Chiêu nhi nói muốn tự tay làm, Chiêu nhi có phương pháp rèn ra một thanh kiếm tốt nhất. Giờ Chiêu nhi chỉ cần kiếm một thợ rèn tốt là được rồi”. Dừng lại suy nghĩ, nàng lại nói: “Không, phải là người tốt nhất. Thực hiện theo phương pháp này phải thập phần tỉ mỉ. Phải là người có tính nhẫn nại mới được”.

Nói rồi nàng lại hướng ánh mắt chờ mong về phía Mục Diệp Khang. Ông cũng chỉ biết thở dài rồi dặn nàng cứ tính toán cho kỹ trước rồi từ từ nói tiếp.

Chuyện này những tưởng là kết thúc ở đây, lại thấy Mục Từ ra vẻ đăm chiêu rồi nói: “Thợ rèn tốt cũng không phải là khó tìm. Chẳng phải trong Trường Sinh doanh có đội rèn của tên Cát Kỳ đó sao. Hắn ta cũng nổi tiếng là yêu kiếm như mạng. Phương diện này có thể nói ngoài hắn ra, không kẻ nào tốt hơn”.

Thấy có người hưởng ứng, Tử Chiêu mừng thầm, nghiêng đầu hỏi: “Gia gia, Cát Kỳ là người nào vậy?”

“Hắn là một phó tướng trong Trường Sinh doanh. Kể ra cũng là người thẳng thắn, cương trực. Cũng như ngươi, rất yêu thích bình khí nhưng hắn chỉ đặc biệt quan tâm đến kiếm. Tới mức còn lập hẳn một đội trong doanh để rèn kiếm. Những thanh kiếm của Trường Sinh doanh rèn ra đều là bảo kiếm lợi hại”.

Tử Chiêu cũng nảy sinh chút hứng thú: “ Vậy Trường Sinh doanh ở nơi nào, Chiêu nhi cũng muốn đi”.

Nghe vậy, Mục Diệp Khang hơi nhíu mày phản đối: “Chiêu nhi, đó là nơi luyện binh, không phải chỗ dành cho tiểu hài tử như con. Hơn nữa lại ở gần kinh thành, chúng ta không có nhiều thời gian để đi tới đó. Con tốt nhất nên gác ý định đó lại thì hơn”.

Tử Chiêu sốt ruột, đang muốn mở miệng nài nỉ thì chỉ thấy Mục Diệp Khang đã đứng dậy, xua tay nói: “ Chuyện này không bàn lại nữa. Cứ như vậy đi”. Thấy thái độ mất kiên nhẫn của ông, Tử Chiêu cũng không dám nói thêm gì, đành ngậm miệng ngồi một chỗ.

Thấy nữ nhi không vui, Mục phu nhân tiến lại, ôm lấy nàng dỗ dành: “Chiêu nhi ngoan, phụ thân thời gian này cũng bận lo nghĩ nhiều chuyện nên tinh thần không được tốt. Chuyện này chúng ta cứ để sau hẵng nói được không?”. Tử Chiêu gật đầu, nhẹ nhàng mở nụ cười với nàng.

Kỳ thực, không phải Tử Chiêu không vui, mà nàng chỉ đang nghĩ cách làm thế nào để thuyết phục được phụ thân cho phép nàng tới kinh thành. Ở tuổi nàng, muốn tự ý đi đâu cũng khó chứ đừng nói là đi một nơi xa như vậy. Hơn nữa, nàng vừa mới ở bên ngoài những hơn một tháng, giờ lại muốn ra ngoài ra ngoài quả thật khó như lên trời.

Những lúc thế này, Tử Chiêu rất muốn thời gian trôi qua thật nhanh. Chỉ khi nàng không còn là đứa bé nữa thì cũng có thể tự quyết định lấy.

Biết thời gian này không thích hợp nên đành gác lại những dự định ban đầu.

Mấy ngày sau đó, nàng chỉ chuyên tâm trở thành một tiểu thư ngoan ngoãn ở trong phủ.

Thấy mấy nam nhân trong phủ đều bận rộn nên nàng cũng ngại làm phiền. Tiếp tục đem mấy món binh khí ra chăm chút, đằng nào cũng lâu ngày rồi không động tới nên thật có chút nhớ.

Nhưng càng làm, nàng lại càng nghĩ tới khối kim loại kia. Trong lòng vẫn có cảm giác bứt rứt không yên nhưng lại không làm gì được. Thấy cứ như vậy mãi cũng không ổn, Tử Chiêu quyết định ra ngoài đi dạo.

Quan sát khắp trong phủ, thấy thị vệ đi tuần ngày càng nhiều. Thi thoảng còn bắt gặp vài người mặc y phục màu xám cứ đến rồi lại đi. Điều này nhắc Tử Chiêu nhớ tới chuyện xảy ra ở thành Đồng Quan.

Nàng vốn dĩ không hiểu biết gì về các thế lực ở thời điểm này nên cũng không mấy quan tâm. Nhưng hiện tại, mắt thấy Mục phủ như trở thành đầu não thu thập thông tin đồng thời ra mệnh lệnh. Tử Chiêu lại liên tưởng đến mấy bộ phim nàng từng xem về đề tài chiến tranh, chạy đua vũ trang,... Rồi lại tưởng tượng cảnh phụ thân như một cán bộ cấp cao, ngồi trong phòng làm việc, đọc hết báo cáo này tới báo cáo nọ rồi đứng bật dậy, đập bàn đập ghế phẫn nộ. Thầm nghĩ có chút không quen mắt, cảm giác như không muốn quan tâm cũng không được.

Nghĩ vậy, nàng lẳng lặng đi về phía thư phòng. Bên ngoài cửa, còn có thị vệ canh gác.

Tử Chiêu biết người này, là một trong những thuộc hạ thân tín của phụ thân nên cũng lên tiếng gọi: “Mộc ca ca hôm nay lại đứng đây một mình sao? Các ca ca khác của huynh đâu rồi?”

Nam tử được gọi là Mộc ca ca thấy người đến là Tử Chiêu nên cũng cười nói: “Bọn họ đều có việc nên được ra ngoài chơi hết rồi. Chỉ có ta phải đứng ở đây thôi. Tiểu tổ tông sớm nay đã có nhã hứng tới đây là có chuyện gì sao?”

“Cũng không có gì, chỉ là mấy hôm nay thấy mọi người cứ bận rộn suốt nên ta muốn tới ngó một chút nếu không sẽ nhớ họ đến chết mất” – Tử Chiêu chu môi nói.

Người trước mặt phì cười khi thấy bộ dáng cố tỏ ra ủy khuất của nàng: “Ha ha, coi kìa, còn bộ dạng tiểu thư gì đâu chứ. Người đứng đợi một lát để ta vào bẩm báo với lão gia”. Nói xong hắn quay người gõ cửa rồi bước vào phòng.

Nói đến nam tử này, hắn cùng những huynh đệ khác tổng cộng có 5 người, họ đều được lấy tên theo ngũ hành là Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, xếp theo thứ tự từ lớn tới nhỏ. Kim ca ca là người lớn tuổi nhất, sau đó cứ lần lượt cho tới Thổ ca ca là người nhỏ tuổi nhất.

Trước đây, mỗi người đều dẫn đầu một nhóm thị vệ trong phủ. Khi Tử Chiêu cùng Tử Hàm còn hay trốn ra ngoài chơi, cũng là bọn họ ra ngoài kiếm về nên đã không xa lạ gì. Sau này khi phụ thân bắt đầu ra ngoài nhiều thì 5 người này trở về phục mệnh bên cạnh ông.

Chỉ lát sau, thấy hắn trở ra nói phụ thân để nàng vào. Tử Chiêu tinh nghịch cười rồi một đường tiến thẳng vào trong.

Thấy trong phòng chỉ có phụ thân, Tử Hàm cùng Yến Lân, chưa kịp hành lễ đã nghe thấy tiếng Yến Lân nói: “ Nha đầu không phải lại tới gây sự đòi đánh cờ với ta đấy chứ?”

Nàng híp mắt cười, hành lễ với mọi người trong phòng rồi đáp: “A Lân ca ca, sao lúc nào huynh cũng nghĩ muội chỉ biết đi gây sự vậy? Rõ ràng huynh rất để bụng chuyện hôm đó thua ta. Ta tới là vì nhớ phụ thân, nhớ ca ca ta chứ nào có tâm trí nghĩ đến huynh đâu”.

Nói rồi nàng chạy lại phía Mục Diệp Khang đang ngồi, ra vẻ khoe khoang: “Phụ thân lần trước là Chiêu nhi đánh cờ thắng cả A Lân ca đó”.

“Nha đầu ngốc, là người ta nhường con mà còn đắc ý. Làm sao có chuyện con thắng được” – Mục Diệp Khang yêu chiều xoa đầu Tử Chiêu.

Yến Lân ngồi bên cạnh xua tay nói: “Không dám không dám, Mục bá, khi đó quả thật là Chiêu nhi thắng ta. Kì nghệ xuất chúng, được biết là do Mục bá chỉ dạy. Yến Lân khâm phục, chỉ mong được chỉ giáo”.

Mục lão gia hơi ngạc nhiên nói: “Lại có cả chuyện này? Ta thực có dạy dỗ một chút nhưng chỉ là để giải khuây, không có gì là cao siêu. Trước nay Tử Chiêu cũng chỉ biết chút ít. Làm sao có thể thắng được”.

Tử Hàm một bên cười trêu trọc: “ Chiêu nhi, có phải lúc đó muội đánh bừa lại thành ăn may mới thắng được A Lân phải không?”

“Hừ nếu muội may mắn như vậy, nhất định sẽ tranh thủ đi đánh bạc. Đúng, phải đi hốt bạc mới tốt” – Tử Chiêu hăng hái quả quyết.

Cả gian phòng từ đầu đến giờ đều chìm trong bầu không khí nặng nề, thoáng chốc đã trở nên thoải mái hơn nhiều.

Thấy tâm tư bọn họ đã thả lỏng hơn, Tử Chiêu mới giả vờ bâng quơ hỏi: “A Lân ca ca, sao huynh ra ngoài chơi lâu như vậy cũng không thấy về nhà một lần”.

Tử Hàm trợn mắt: “Nha đầu mới tí tuổi đầu, muội là đang ra vẻ đuổi khách phải không?”

“Muội không có, muội chỉ là thắc mắc thôi” – nàng bĩu môi phản bác.

Chỉ thấy Yến Lân cười rồi bình thản đáp: “Không phải là không về mà ta cũng đang có chuyện muốn làm. Xong chuyện là có thể về rồi”.

Tử Chiêu lại tỏ ra háo hức, tò mò hỏi tiếp: “Vậy ở nhà ca ca có huynh muội gì không? Sao huynh ra ngoài chơi lại đi một mình? Ngày trước ra ngoài chơi đều là ta cùng Tử Hàm ca ca cùng đi. Chơi như vậy rất vui đó”.

Cảm thấy Tử Chiêu chỉ đơn thuần là hiếu kỳ nên hôm nay mới hỏi nhiều như vậy, Yến Lân cũng thật tình đáp: “Ta có rất nhiều huynh đệ, mỗi người đều có việc cần làm nên mới không đi cùng nhau”.

“Ồ, thì ra họ cũng cần phải làm việc. Vậy huynh cứ đi suốt như vậy không sợ huynh đệ của huynh ở nhà sẽ tranh thủ tình cảm với phụ mẫu huynh sao? Nếu là ta, ta sẽ ở nhà trông chừng, sẽ không cho Tử Hàm đến làm nũng với phụ thân. Chỉ cần huynh ấy tới cướp phụ thân đi chơi ta liền cầm đao rượt mấy vòng đó”.

Nghe vậy, trong phòng lại vang lên mấy tiếng cười. Yến Lân định trả lời nhưng lại thấy có gì đó không đúng. Ngước mắt lên nhìn, chỉ thấy Tử Chiêu miệng cười nhưng ánh mắt lại không có chút ý cười nào.

Hắn thoáng giật mình, toan hỏi lại nàng nói vậy là có ý gì thì lại nghe Tử Chiêu mở miệng: “Thật uổng cho huynh, kì nghệ cũng tính là cao minh nhưng chỉ là đánh cờ trên giấy mà thôi”. Nói xong câu này, không khí trong phòng như giảm xuống mấy phần.

Mục Diệp Khang cùng Tử Hàm hơi hốt hoảng, quay lại nhìn Tử Chiêu lại thấy nàng nghiêm túc, khác hẳn ban nãy.

Bộ dạng này làm họ nhớ tới cái đêm nàng đặt tên cho Hồng Trung. Sau ngày đó, Mục lão gia vẫn có chút khó hiểu nhưng vì bận chuyện chính sự nên cũng quên đi. Nay lại thấy Tử Chiêu có biểu hiện như vậy, ông lại có chút bất an.

Nàng thở dài một tiếng, không muốn tiếp tục vòng vo: “Chuyện khác ta không rõ nhưng thử nghĩ mà xem. Hoàng thượng có bao nhiêu người con trai. Tự cổ chí kim, máu mủ ruột già dẫm đạp lên nhau mà tranh giành là lẽ dĩ nhiên.

Có kẻ nào là không muốn nắm hoàng quyền trong tay. Vì thứ quyền lực đó mà huynh đệ tương tàn. Huống chi người đang không ở kinh thành, chuyện một hoàng tử khác giết vua ép cung, tự ý đăng cơ là chuyện hoàn toàn có thể.

Chỉ vì một Thuần vương mà đã quên đi sự tồn tại của những hoàng tử khác.

Chẳng lẽ, chuyện như vậy ngài lại chưa từng nghĩ đến sao?

Thái tử điện hạ!”

Nàng vừa dứt lời, trong đầu ba nam nhân trước mặt như nổ một tiếng lớn. Cũng không có ai coi mấy điều nàng nói là đại nghịch bất đạo mà ngược lại, những lời vừa rồi lại trực tiếp vạch ra một lỗ hổng vô cùng lớn mà họ đã vô tình bỏ qua.

Sắc mặt những người trong phòng đều không tốt. Mục Diệp Khang trầm trọng nói: “Tử Chiêu, là ai dạy con nói những lời này?”

Nàng lắc đầu: “Không có ai dạy, tất cả đều là suy nghĩ của Chiêu nhi”.

Mục Diệp Khang quan sát thật kĩ sắc mặt Tử Chiêu, nhằm tìm kiếm một tia dao động. Nhưng chỉ thấy một đôi mắt sâu xa, kiên định cùng khảng khái.

Đây thật sự là lần đầu tiên ông nhìn thấy ánh mắt này của nàng. Có chút không tin tưởng, ông gặng hỏi: “Chiêu nhi, con mới chỉ là một đứa nhỏ 6 tuổi. Không thể nào có những suy nghĩ như vậy được. Càng không thể biết Yến Lân chính là thái tử. Con nên nói thật cho phụ thân biết. Là ai dạy con nói những lời đó?”

Nàng nhíu mi, không biết nên biểu đạt thế nào. Dù gì thì một đứa bé 6 tuổi cũng không thể nào nói năng như vậy được.

Còn đang suy nghĩ xem nên giải thích thế nào, lại nghe có tiếng nói từ bên ngoài vọng vào: “Ngươi nên tin đi, đó đều là suy luận của một mình nha đầu này. Còn việc Chiêu nhi biết Yến Lân là thái tử thì cũng là do nàng đoán được. Mặc dù lý do có chút không đúng nhưng cũng là ta nói cho nàng biết”.

Quay lại nhìn, thấy người tiến vào là Mục Từ. Ông vừa bước đi, vừa liếc nhìn Mục Diệp Khang nói: “Ngươi, tốt nhất cũng nên biết là nữ nhi của mình có chút thông minh hơn người đi. Hơn nữa, chuyện Chiêu nhi nói cũng không phải không có khả năng”.

Thấy Mục Từ gỡ rối cho mình, Tử Chiêu thở phào một hơi. Tranh thủ lúc này nàng lại nhìn Yến Lân nói: “ Vậy thái tử, chẳng phải việc cấp bách bây giờ là hồi kinh sao?”

Yến Lân cũng phải công nhận, khẽ gật đầu, sắc mặt có chút lo lắng. Thấy vậy, tự nhiên trong đầu Tử Chiêu có một suy nghĩ: “Thật không biết hắn là lo cho phụ hoàng nhà hắn bị người ta hại hay là đang lo cái vị trí kia bị người khác cướp mất đây? Haizzz… Cứ cho là cả hai đi”.

Thấy cả phòng vẫn yên lặng, Tử Chiêu hơi sốt ruột: “Vậy giờ có phải là nên bắt tay chuẩn bị hồi kinh rồi không?”

Mục Từ lắc đầu nói: “Hiện tại có chút bất tiện. Phía Thuần Vương vẫn chưa giải quyết xong. Chúng ta vẫn đang giao tranh với quân của hắn bên bờ Bích Hoài. Suốt mấy tháng qua, chưa bên nào chiếm được thế thượng phong. Giờ lại rời khỏi đây, chỉ e không theo sát được tình hình”.

Ông thản nhiên nói chuyện chính sự, mặc cho việc Tử Chiêu vẫn đang ở đây. Điều này khiến những người còn lại trong phòng cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không lên tiếng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK