Từ mấy ngày trước, Kiếm các Hồng Bảo đã xuất ra không ít thiệp mời, gửi đi khắp nơi, nếu không phải là quan to trong triều hay thương nhân, kẻ phú quý có máu mặt thì cũng là cao thủ giang hồ hùng cứ một phương. Từng cỗ kiệu tinh xảo, xa liễn lộng lẫy cứ nối tiếp nhau mà đi tới một tòa lâu thập phần tráng lệ.
Bách nương một thân hoa phục đỏ thẫm, tay áo ôm sát thon gọn, váy dài quét đất, trường bào thêu từng đám hồng vân uyển chuyển lay động đại diện cho thân phận trưởng lão kiếm các của nàng. Trên mặt lại đeo lên một tấm mặt nạ tinh xảo đúc từ vàng ròng, không nhìn rõ dung mạo, dẫn theo toàn bộ thuộc hạ ra ngoài đón tiếp khách nhân, người nào người nấy cũng vận võ phục đỏ thẫm quanh thân, khí thế có thể nói là bất phàm.
Hồng Bảo Kiếm các có tất cả năm tầng lầu, ở cổ đại thì đây chính là tòa kiến trúc cổ quái, kỳ bí nhất, dõi mắt toàn bộ Kinh thành cũng không có lầu các nào có thể bì kịp.
Lầu một là đại sảnh đón tiếp khách nhân, tiến sâu vào trong, xuyên qua một hoa viên tươi mát là nơi bày trí một đoàn khí cụ lợi hại mà Tử Chiêu cùng Dung Hoa hợp sức mà thành. Vì đây là ngày đầu tiên Hồng Bảo các mở cửa đón khách nên Bách nương tận tình chỉ dẫn cho mọi người cùng tham quan, chiêm ngưỡng. Sở dĩ Tử Chiêu sắp xếp để những khí cụ này ở lầu một vì chúng đều là những trang bị hạng nặng như chiến xa, đại bác,... khó lòng đưa lên các lầu trên, thậm chí còn có cả máy bắn đá liên hoàn. Cũng vì vậy mà tạo ra ấn tượng mạnh, ai nấy cũng là lần đầu tiên được tiếp xúc với những thứ tân tiến như vậy, không nhịn được kinh hãi.
Lên tới lầu hai, sảnh bên ngoài được bày bố các trận pháp biến ảo kì dị, khách nhân muốn tự do đi lại cũng phải có người của kiếm các dẫn đường, đi tới đâu liền giới thiệu đủ loại ám khí tới đó. Chính là tự mình trải nghiệm cảm giác bị ám khí tập kích là như thế nào. Đi hết một dãy hành lang là gặp một ngã rẽ, một phía là lối lên lầu ba, hướng còn lại là lối vào thư các, nơi lưu lại đủ loại bí tịch về cơ quan, trận pháp.
Lầu ba đương nhiên là nơi bày ra vô số loại binh khí, chỉ nhìn qua cũng thoáng rùng mình. Bất kể là vật gì, từ chủy thủ đến cung tên, bảo kiếm đến trường thương,... cũng đều là kì binh, chưa từng thấy ở bất cứ nơi nào, làm không ít kẻ dấy lên một trận tham lam, trong lòng đã bắt đầu toan tính.
Vừa đi hết ba tầng lầu thì Bách nương đã đưa mọi người trở xuống. Hai tầng phía trên cũng không thấy có lối lên, hỏi ra mới biết đó là nơi nghị sự của các trưởng lão cùng các chủ, không tiện để người ngoài tiến vào.
Vì hôm nay là ngày vui của Kiếm các nên Tử Chiêu quyết định xuất ra ba bảo khí, đem tặng cho ba người có cơ duyên. Điểu đặc biệt của nơi này chính là dù bất kể khách nhân là ai, địa vị có cao tới đâu, chỉ cần bước chân vào Hồng Bảo các thì đều trở thành ngang hàng, nhận đãi ngộ như nhau. Chính vì vậy mà người được ban tặng những món lợi khí ấy cũng là ngẫu nhiên.
Ban đầu những kẻ kém may mắn, không được chọn cũng không lấy gì làm ghen tức, chỉ cho rằng nơi này nhìn ngoài có chút khoa trương nhưng hẳn cũng không khác những nơi buôn bán binh khí bình thường là bao. Nhưng cho đến thời khắc ba món lợi khí kia được đem ra, là hai thanh bảo kiếm sắc bén cùng một bộ cờ bằng ngọc tinh xảo. Lưỡi kiếm như câu hồn người, vằn lên từng đường vân quỷ dị. Một thanh tản ra sát khí nồng đậm, một thanh phảng phất nhiệt khí sôi trào khiến toàn bộ khách nhân trong sảnh đều bị kinh hách một phen. Còn nói tới một bộ cờ kia, nhìn bề ngoài thập phần trân quý nhưng vẫn không biết có công dụng gì, chẳng lẽ kiếm các còn bày bán cả bàn cờ? Trên gương mặt mọi người cũng không tỏ ra chút hứng thứ nào với vật này mà chỉ tập trung tán thưởng hai thanh kiếm bên cạnh.
Lúc này Bách nương mới khẽ cười đi ra giữa sảnh, từ tốn cầm bộ cờ vung tay một cái. Các quân cơ vô tri vô giác như được thổi hồn, rơi xuống lại rất có trật tự, vô tình đã bày ra một trận đồ kì lạ. Bách nương quét mắt nhìn khắp đại sảnh, ai nấy cũng như lạc vào sương mù, không hiểu hành động này của nàng là có ý tứ gì, bất quá cũng cảm nhận được một cỗ nguy hiểm ẩn trong điệu cười kia.
Thỏa mãn với biểu hiện của đoàn người trước mặt, Bách nương vỗ vỗ tay ra hiệu. Vừa nhận được tín hiệu của nàng, chỉ một khắc sau, toàn sảnh vang lên tiếng mãnh thú gầm vang, không ít người thét lên kinh hãi, toan bỏ chạy thì nhác thấy một cái lồng sắt phủ vải đỏ được chuyển ra. Bên trong là tiếng mãnh thú gào lên không ngừng, chiếc lồng theo từng tiếng vang mà rung chuyển dữ dội như sắp bị phá ra đến nơi.
Bách nương đưa tay dịch chuyển trận pháp, mở ra một lối vào sau đó lập tức mở cửa lồng cho mãnh hổ trong lồng xông vào.
Toàn bộ đại sảnh lại gào lên khiếp sợ, trong lúc ngỡ như mãnh hổ sẽ lao về phía mình thì có một chuyện xảy ra lại khiến bọn họ kinh ngạc tới trợn mắt. Thế hổ hung dữ lao tới còn chưa kịp xông ra ngoài thì trận pháp đột ngột xoay chuyển, khóa nó lại bên trong, hễ cứ chạm vào vách trận lại bị một cỗ hỏa khí đốt cho cháy đen một mảng lông lớn. Con hổ càng bị đau càng hăng máu, giương vuốt tát về phía người đứng vây bên ngoài nhưng bất thành. Chốc lát sau, từ trong trận sinh ra hàng ngàn hàng vạn tia lôi điện liên tiếp đánh tới mãnh hổ, khiến nó chạy loạn. Từng tia sét sáng rực đánh xuống như vờn con hổ khiến nó kiệt sức. Vật lộn một hổi cuối cùng bị đánh chết, thân xác cháy đen không còn nhìn ra hình dạng.
Chứng kiến từ đầu đến cuối chuyện này, toàn đại sảnh rơi vào im lặng, đến cả một tiếng thở cũng không hề nghe thấy, trong mắt chỉ hiện lên khiếp sợ. Đến cả một loài mãnh thú to lớn còn bị giày xéo không thương tiếc, nói gì đến con người, rơi vào trận pháp này cũng không thể nào cầm cự được trong một cái chớp mắt.
Ai nấy đưa mắt nhìn Bách nương, nữ tử hồng y che mặt, cao ngạo đứng trên cao, lặng lẽ thu tất cả biểu hiện của bọn họ vào mắt, trong lòng khấp khởi vui mừng: "Màn ra mắt của các chủ thật sự hiệu quả. Xem ra mấy ngày sắp tới lại bận rộn đây".
Bất kể là ai nhìn thấy ba món lợi khí kia đều kinh ngạc muốn rớt hàm. Vật vừa vào tay chủ thì không khỏi tiếc nuối. Không ít người dẫm đạp lên nhau, chạy ra khách sảnh hỏi mua thì chỉ thấy người được gọi là Hồng chưởng quầy bình thản lắc đầu: "Khách quan, Hồng Bảo các chúng tôi luyện bất kể loại binh khí nào cũng chỉ làm ra một chiếc, không có chiếc thứ hai. Phiền khách quan lựa chọn những món khác".
Lời vừa dứt, đoàn người lại náo loạn tản ra tứ phía, Hồng Bảo kiếm các từ trên xuống dưới thập phần náo nhiệt, người ra người vào không ngớt.
Đến tận khi màn đêm buông xuống, vàng bạc ngân phiếu thu về đã chất đầy mười tám rương lớn. Tử Chiêu được Bách nương báo cho tin này thì suýt nữa chết sặc, vừa gập người ho khan vừa nghĩ ra cảnh nàng bơi trong đống tiền, mãi không bơi tới bờ.
Hai ngày sau, khắp nơi truyền tai nhau, bộ Tất Sát Kỳ - một trong ba bảo vật mà Hồng Bảo các đem tặng cho khách nhân trong ngày khai trương vừa bị cướp đoạt. Người được tặng là một nhân sĩ giang hồ không rõ danh tính, trên đường từ Kinh thành trở về lại bị một nhóm hắc y nhân chặn giết. Không những không giữ được bảo khí mà còn mất mạng. Người nào nghe được tin này cũng không khỏi cảm thán, tiếc thay cho hắn.
Nhưng chỉ mới sáng tinh mơ hôm sau lại nghe được một tin tức khiến lòng người rúng động. Đã tra ra được kẻ sai hắc y nhân tới giết người đoạt bảo chính là quý công tử phủ Cẩm Bình hầu, gia phụ nắm giữ chức quan không nhỏ trong triều, trong tay còn nắm giữ không ít binh mã. Cẩm Bình hầu chỉ sinh được duy nhất một người con trai nối dõi tông đường là công tử Cẩm Vạn Thanh nên rất mực bao che, chiều chuộng khiến hắn ỷ thế mà hống hách ngang ngược thành tính.
Vậy mà chỉ sau một đêm, toàn bộ phủ đệ của Cẩm Bình hầu như bị cuồng phong cuốn lấy, lầu các nát vụn, khắp nơi như bị đào xới tận ba tấc đất, đến cả cây cỏ cũng không tha, từng gốc cây đại thụ bị bật rễ đổ rạp lên cả nhà cửa. Riêng người trong phủ lại đều bình an vô sự, ngoài khiếp sợ ra thì không bị tổn thương lấy một cọng tóc.
Người làm ra chuyện này còn ngang nhiên để lại một tấm lụa đỏ thẫm thêu hồng vân bay lượn, phủ lên cửa lớn, nhìn qua có cảm giác như nơi này đã bị niêm phong. Khỏi nói thì ai cũng biết kẻ gây ra chuyện này là kẻ nào.
Cẩm Bình hầu căm phẫn, quan phục không chỉnh tề, dẫn toàn bộ thị vệ trong phủ chạy đến trước cửa Hồng Bảo các đòi đập phá, lớn tiếng quát tháo, nhất định phải khiến cho kiếm các này đền tội. Bất quá còn chưa kịp đập thứ gì đã bị một thân hồng y như quỷ ảnh lướt tới tát cho một cái. Nhìn lại thì chính là nữ tử che mặt được gọi là Bách nương kia, nàng còn không hề nể mặt, vung tay ra lệnh cho một đoàn thuộc hạ tiến ra đánh cho thị vệ hầu phủ không còn sức mà lết về. Dân chúng vây xung quang đều vỗ tay không ngừng, cuối cùng phủ Cẩm Bình hầu trước đây cậy quyền thế hiếp đáp bọn họ cũng có ngày hôm nay.
Lão già Cẩm Bình hầu thấy thuộc hạ đều bị đánh ngã thì hốt hoảng, gằn lên từng tiếng: "Các ngươi cứ chờ đấy" rồi chuồn đi mất rạng.
Lão ta vừa trở về thì lập tức lên kiệu tiến cung cáo trạng, phải tới trước mặt thánh thượng đòi lại công bằng. Nhưng nào ngờ, vừa mới bước vào nghị chính điện đã thấy bá quan văn võ tề tựu đông đủ như đang chờ sẵn. Cẩm Bình hầu còn đang tức giận ngập trời nên không mấy để tâm, một đường đến trước long ỷ quỳ xuống than khóc. Đợi khi ông ta thêm mắm thêm muối, kể lại toàn bộ đầu đuôi sự việc thì chỉ thấy Hoàng thượng cười một cái, Vạn An công công hiểu ý, mặt mày hớn hở cầm một sấp sổ sách lao tới đập tới tấp vào mặt Cẩm Bình hầu.
Bị đánh đau, còn đang không hiểu chuyện gì thì vừa nhìn xuống, ông ta mới phát hoảng. Tất cả đều là sổ sách ghi chép những khoản tiền bạc mà ông ta tham ô, bòn rút của triều đình. Những thứ này đều được giấu kỹ trong phủ, làm sao lại có thể rơi vào tay Hoàng thượng được. Chẳng lẽ đều do cùng một bọn người đêm qua phá hủy phủ đệ.
Vào thời khắc này, Cẩm Bình hầu không suy nghĩ được gì, chỉ biết gào khóc kêu oan uổng nhưng cũng đã bị Hoàng thượng bỏ ngoài tai, trực tiếp định tội rồi lôi ra ngoài. Cuối cùng phủ Cẩm Bình hầu bị xóa sổ, gia quyến bị đưa đi lưu đày, toàn bộ tiền tài cùng binh quyền cũng trở về tay triều đình.
Sau ngày đó, mọi lời bàn tán đều nói về chuyện này, kẻ thì nói Cẩm Bình hầu đúng là bị quả báo, kẻ thức thời hơn thì nhìn ra sâu xa chuyện này là Hồng Bảo kiếm các không dễ chọc, thể lực đằng sau chính là không tầm thường.
Thấm thoát đã qua hơn một năm, khoảng thời gian đó Kiếm các Hồng Bảo cũng trải qua rất nhiều chuyện. Giữa đêm có thích khách tập kích toan cướp bảo vật, nhưng còn chưa kịp đặt chân đạp lên cửa lớn thì đã bị bạo khí bắn cho thịt nát xương tan, mùi máu tanh nồng bốc lên cả phố. Dân chúng xung quanh khiếp sợ mà dần dần cũng chuyển đi nơi khác, có điều bọn họ đều được Kiếm các tìm cho nơi ở mới ổn thỏa, hơn nữa còn được đích thân Bách nương cúi đầu tạ lỗi. Bách tính đều nhìn được tấm lòng thành này mà vô cùng cảm động, không những không oán trách mà còn vui vẻ rời đi. Sau này mọi người vẫn giữ mối giao hảo, có nhà nào làm được đồ gì ngon đều chịu khó đem đến cho anh em trong kiếm các tẩm bổ. Ngược lại, mọi người trong kiếm các thi thoảng cũng giúp đỡ bọn họ dựng nhà dựng cửa,...
Con phố ban đầu lúc mọi người mới chuyển đi có hơi vắng vẻ nhưng dần dà cũng có người chuyển tới, mở tiệm làm ăn buôn bán bình thường, chẳng mấy chốc mà lại trở nên tấp nập. Nhưng nếu điều tra kỹ càng còn có thể tra ra mấy người này đều có quan hệ sâu xa với Kiếm các, bất quá cũng không ai để tâm mà đi điều tra bọn họ.
Triều đình đã nhiều lần bí mật cử người tới, muốn gặp các chủ thương lượng vài chuyện nhưng đều bị từ chối, khi nhắc lại chuyện cũ thì chỉ giải thích đơn giản: "Vật mà các chủ đã chấp thuận ban tặng cho người khác mà còn bị cướp mất chính là không nể mặt Hồng Bảo Kiếm các chúng ta. Điều này khiến cho các chủ nổi giận, ra tay trừng phạt một chút nhưng lại trùng hợp tìm được sổ sách tham ô của Cẩm Bình hầu nên mới tiện tay đem trình lên thánh thượng, để ngài định đoạt chứ không có thâm ý gì khác". Lời vừa dứt cũng liền đuổi khách, vì vậy mà cho tới nay, ngoài Bách nương thần thần bí bí, thi thoảng mới xuất hiện ở Kiếm các ra thì không một ai biết đến hình dạng ba vị trưởng lão còn lại cùng các chủ Hồng Bảo các ra làm sao.
Chỉ biết bọn họ người nào người nấy đều là một thân y phục đỏ thẫm thêu hồng vân, dung mạo bị che giấu bởi một tấm mặt nạ đúc bằng vàng ròng thập phần trân quý. Võ công của những người này cũng thâm sâu khó lường, không biết bao nhiêu lần ra tay thôn tính vài ba thế lực lớn nhỏ mà vẫn không bị tổn hại chút nào, thậm chí còn thản nhiên nói kẻ nào có gan thì cứ lên thẳng Hồng Vân sơn mà nạp mạng. Từ đó, khắp cả giang hồ lẫn chốn quan trường lại xuất hiện thêm một cỗ thế lực thần bí đáng sợ, khiến người ta phải kiêng kỵ, không thể phạm vào.
----------------------------------------------
Hôm nay Yến Lân dẫn Tử Chiêu ra ngoài tản mát, nàng lại cố ý tỏ ra háo hức muốn tới Hồng Bảo các nhìn một chút, nghe nói ở nơi đó toàn là kỳ binh, món nào món nấy cũng đều có uy lực kinh người. Yến Lân thấy bộ dạng thích thú của nàng cũng không lấy gì làm lạ, thản nhiên đỡ Tử Chiêu lên kiệu.
Tử Chiêu giờ này đã ra dáng tiểu cô nương, mắt tròn linh động, tóc mềm đen óng phủ đến eo, cổ tay ngọc trắng muốt, mười ngón tay thon thả khẽ gõ nhịp nhàng lên thành kiệu, trong miệng còn ngâm nga giai điệu vui vẻ. Nhìn gần lại như mang theo một loại nhàn nhạt lười biếng, ánh mắt mơ màng như vừa tỉnh dậy từ trong giấc ngủ say, thập phần đáng yêu. Yến Lân bên cạnh vẫn duy trì bộ mặt lãnh đạm vạn năm không đổi nhưng đáy mắt lúc này lại nhu hòa hiếm thấy.
Vừa bước chân vào khách sảnh liền có người tận tình đón tiếp, dẫn hai người bọn họ đi một vòng. Tử Chiêu vốn cũng không có hứng thú gì với những đồ vật nơi đây, nàng đã ngày ngày tiếp xúc rồi nhưng vẫn phải diễn cho đạt một chút, vui vẻ chỉ hết thứ này tới thứ nọ. Cuối cùng Yến Lân lại vung ra không ít bạc lấy về cho nàng.
Tử Chiêu trong lòng chính là run lên vì sướng, không mất thứ gì lại còn kiếm được một đống bạc của tên quỷ mặt lạnh kia.
Yến Lân cho người chuyển binh khí vừa mua được về phủ của Tử Chiêu, rồi lại tiếp tục ngồi kiệu đi ra ngoại thành.
Hai người cứ như vậy, vui vẻ du ngoạn ngắm cảnh tới hơn nửa ngày. Trời đã đổ bóng, Yến Lân cùng Tử Chiêu ngồi thuyền, lênh đênh trên mặt nước phản chiếu ánh chiều tà mà trở nên đỏ rực.
Hôm nay Yến Lân đặc biệt không mang theo tùy tùng, cả một vùng sông nước lúc này lại chỉ có bóng hai người in trên mặt nước.
Lúc thuyền vừa cập bến thì mặt trời đã khuất dạng sau triền núi, màn đêm bất tri bất giác đã dần dần phủ xuống, bao phủ toàn bộ cánh rừng trước mặt làm cho cảnh sắc trở nên ảm đạm lại có phần heo hút. Ngước mắt lên nhìn trời đêm đen kịt, không hề thấy bóng trăng, thậm chí còn không nhìn thấy một đốm sao nào.
Trong màn đêm như nước sơn đặc quánh lại bất chợt lóe lên ánh sáng lập lòe vờn quanh, thu hút sự chú ý của hai người Yến Lân cùng Tử Chiêu, phá vỡ một mảng u tối đang tầng tầng bao phủ. Nương theo mỗi một điểm sáng lay động, mới phát hiện ra là một đàn đom đóm. Tử Chiêu nheo nheo mắt nhìn, chân như vô thức muốn tiến lại gần thì bàn tay lại bị người nào nắm lấy. Ngước đôi mắt trong veo nhìn lên, chỉ thấy ánh mắt Yến Lân cũng đang phản chiếu từng điểm sáng lập lòe, môi mỏng khẽ thì thào: "Ở cạnh ta".
Ánh sáng đom đóm tuy yếu ớt nhưng cũng đủ để nàng nhìn rõ thần sắc của hắn lúc này, gương mặt như tượng tạc lại thấp thoáng vẻ ân cần, chiều chuộng, mắt phượng xưa nay thủy chung lãnh đạm lại được điểm thêm vài tia sáng khác thường.
Gió quét qua một lượt khiến tóc dài tùy ý vương trên mặt, Yến Lân cũng đưa tay nhẹ nhàng gỡ xuống giúp Tử Chiêu. Làn da vốn bị gió làm cho mát lạnh nay lại đột ngột tiếp xúc với những đầu ngón tay ấm áp của Yến Lân khiến Tử Chiêu khẽ rùng mình một cái.
Đúng lúc này, cây lá lay động phát ra tiếng "sột soạt", từng đốm sáng cũng chập chờn, chiếu rọi rừng cây đối diện, soi ra lớp lớp quỷ ảnh, trong mơ hồ lộ ra một dòng khí lạnh.
Tử Chiêu bất giác cảm thấy rùng mình. Cảm nhận được biến chuyển dù nhỏ nhất của nàng, Yến Lân dứt khoát dang tay, ôm lấy người vào trong lòng. Bắn ánh mắt sắc như dao về phương hướng vừa phát ra tiếng động. Cuối cùng lại chờ được một thân ảnh quỷ dị, khập khiễng bước ra từ trong rừng tối.