Tử Chiêu ngồi xếp bằng trong kiệu, hai mắt nhắm nghiền, an tĩnh dưỡng thần. Hạ nhân bên ngoài toàn là những gương mặt xa lạ. Lần này tiến cung, nàng cũng không đặc biệt chỉ định kẻ tâm phúc nào mà để đám hạ nhân trong phủ tự sắp xếp người đi theo. Nhất cử nhất động của nàng, nếu đã có người muốn xem, nàng tùy thời đều có thể diễn kịch cho bọn họ thêm náo nhiệt đi.
Hôm nay nhìn Tử Chiêu chủ động tiến cung, bên ngoài không ít người đồn đoán, nàng tới hẳn là muốn yết kiến Hoàng thượng, ra mặt đòi lại công đạo cho bản thân. Nhưng lại không ai ngờ, nơi đầu tiên Tử Chiêu hướng đến, không phải ngự thư phòng, không phải điện Duyên Khánh, lại càng không phải Đông cung mà là tẩm điện của quận chúa Triệu Quốc, Triệu Lạc Vân.
Bên ngoài của điện truyền vào một chút động tĩnh, thân ảnh nam nhân cao lớn tiến vào.
Trước đó đã hay tin Mục tiểu thư tới thăm muội muội nên hiển nhiên Triệu Anh không bất ngờ với sự hiện diện của nàng.
Bóng dáng nữ tử cúi đầu chăm chú nhìn xuống thân ảnh gầy yếu của Lạc Vân đang mê man trên giường. Nàng ta lại vừa trải qua một trận đau đớn thấu tận tâm can, khó khăn lắm mới có thể mệt nhọc thiếp đi.
Tử Chiêu thấy có người tới, ngẩng đầu lên liền chạm mặt Triệu Anh. Nàng lại không có nhiều ấn tượng với người này, chỉ đơn giản gật đầu với hắn một cái sau đó lại tiếp tục nhìn xuống Lạc Vân.
Triệu Anh xem qua biểu hiện của nàng, thấy thế nào cũng có phần không đúng. Hắn thân là hoàng tử một nước, còn nàng lại chỉ là một tiểu thư tướng phủ. Sao lại có chuyện thấy hắn mà không hành lễ. Nhưng nói gì thì trước đó cũng là hắn nghĩ oan cho nàng nên lúc này càng không tiện nói lời trái phải.
Chỉ thuận tiện thưởng thức dáng vẻ nữ tử điềm đạm, thần sắc tĩnh lặng như làn thu thủy trước mắt này, không hiểu vì sao trong lòng cảm thấy vơi đi một phần lo lắng suốt mấy ngày qua.
Một hồi đôi bên không có ai mở miệng, Tử Chiêu thật muốn đỡ trán, đành nhếch môi, hướng hắn nói vài lời: "Phải tận mắt nhìn thấy thân muội chật vật tới gầy đi một vòng, hẳn là Triệu hoàng tử trong lòng cũng khổ sở không ít. Ta nghe ngự y nói thời gian gần đây đau đớn của tỷ tỷ có thuyên giảm. Hẳn là sẽ sớm tìm ra cách chữa trị".
"Đa tạ tiểu thư quan tâm. Bổn hoàng tử cũng mong là như vậy... Chuyện lần này, ta thật có chỗ không phải với tiểu thư. Không biết nên tạ tội thế nào?".
Tử Chiêu nhìn hắn một lát rồi mới từ tốn, mỉm cười đáp lại: "Triệu hoàng tử không cần khách sáo. So ra thì người chịu thiệt nhiều nhất vẫn là huynh muội hai người, còn ta... cũng chưa có mất miếng thịt nào".
Nữ tử ánh mắt trong trẻo nhìn hắn cười một cái, vậy mà có thể làm cho Triệu Anh âm thầm hốt hoảng, trái tim dường như vừa trật mất một nhịp.
Chỉ vừa mới định thần lại, chẳng ngờ bên ngoài đã có người kéo tới. Thái giám ôm theo một cây phất trần, rất nhanh tiến vào điện. Hắn vừa nhìn thấy Tử Chiêu thì lập tức hành lễ: "Nô tài tham kiến Mục tiểu thư, xem hôm nay tiết trời không được tốt, Hoàng thượng biết người vừa nhập cung liền sai nô tài tới triệu tiểu thư qua ngự thư phòng bồi Hoàng thượng một ván cờ".
Tử Chiêu đưa mắt nhìn người đang quỳ gối, trên gương mặt lúc này cũng không có bao nhiêu nhiệt tình, như thể không nghe thấy mấy lời vừa rồi, chậm chạp không đáp.
Triệu Anh cũng từng nghe qua về nàng nhưng đây vẫn là lần đầu hắn tận mắt chứng kiến sự ngang ngược của Mục tiểu thư là như thế nào. Ánh mắt không nhịn được mang theo dò xét quét qua nàng một lượt. Thật không nghĩ nữ tử này lại có thể ngang nhiên không coi ý chỉ của Hoàng thượng ra gì, quả nhiên là được thiên vị thành tính.
Lát sau, lại thêm một thân ảnh tiến vào, nhìn qua cung trang cũng có thể đoán ra là người từ nơi nào chạy tới: "Tham kiến Mục tiểu thư, hay tin tiểu thư đã nhập cung, Hoàng hậu nương nương có lời, mời người tới hàn huyên tâm sự. Cũng một thời gian rồi Hoàng hậu không nhìn thấy tiểu thư, trong lòng rất nhớ nhung".
Tử Chiêu không khỏi âm thầm cười lạnh: "Sớm không tới, muộn không tới. Sao đúng lúc bổn tiểu thư vừa tiến cung liền thay nhau tuyên triệu. Bổn tiểu thư chỉ có một, cũng không thể phân thân đi theo bọn họ".
Trong lòng nghĩ vậy nhưng ngoài mặt chỉ yếu ớt cười, như thể vô cùng bất đắc dĩ nhìn xuống cung nhân đang quỳ bên dưới: "Thật ngại quá, mấy ngày nay ta vẫn không được khoẻ, chỉ muốn tới nhìn Lạc Vân một chút nên mới tuỳ tiện tiến cung. Như vậy đi, các ngươi trở lại nói qua với Hoàng bá bá cùng Hoàng hậu nương nương, chừng nào khoẻ lại, ta sẽ tự mình tới vấn an bọn họ".
Cung nhân hai mặt nhìn nhau, thấy vị tiểu thư này đã nói ra lý do như vậy thì cũng không còn lời nào để nói, chỉ đơn giản hỏi thăm sức khỏe của nàng rồi đồng loạt lui ra.
Trước mắt Triệu Anh lúc này rõ ràng chỉ là một vị thiêm kim bình thường, vậy mà hai lời tuyển triệu của đế hậu vừa rồi lại cứ như vậy mà từ chối. Nhìn biểu hiện của đám cung nhân dường như là chỉ tới để hỏi ý, còn chuyện nàng có đáp ứng hay không, chính là không cưỡng ép. Rõ ràng chuyện này với bọn họ không có gì là bất kính.
Triệu Anh không nhịn được mở miệng: "Mục tiểu thư làm như vậy không sợ đắc tội với Hoàng thượng và Hoàng hậu hay sao? Ta tuy là người ngoài nhưng thời gian qua cũng có thể nhìn ra, mặc dù tiểu thư hưởng không ít hoàng ân, bất quá quan viên lại không đồng tỉnh. Chỉ cần một chút sơ sẩy, rất dễ bị người ta đem ra gán tội, buông lời ly gián trước mặt thánh thượng".
Tử Chiêu ra vẻ ngẩn người nhìn lại Triệu Anh, sau đó bật cười thành tiếng: "Đại Minh chúng ta đúng là để Triệu hoàng tử chê cười rồi. Trải qua chút chuyện vừa rồi đã khiến cho hoàng tử có cái nhìn như vậy, Tử Chiêu thật lấy làm hổ thẹn thay cho văn võ bá quan".
Nghe một tiếng cười thanh thúy đáp lại, hắn không khỏi nhíu mày: "Mục tiểu thư... vậy mà không chút nào lo lắng?".
"Sẽ không. Ta tuy không lớn lên trong cung cấm nhưng từ nhỏ đã từng lưu lại ở nơi này một thời gian, nếu để nói về đế hậu, giữa chúng ta chính là không xa lạ. Ly gián? Chỉ sợ, sau chuyện vừa rồi, cũng không có kẻ nào dám đứng ra ly gián chúng ta. Triệu hoàng tử là người thông minh, hiển nhiên cũng có thể nhìn ra được điều này".
Hắn yên lặng không đáp, trong mắt hằn lên hình bóng nữ tử cơ trí lại vô cùng kỳ lạ này. Nàng không chút nào giống với đám thiêm kim tiểu thư hắn từng gặp qua. Đối với Triệu Anh, bất cứ kẻ nào tiếp cận hắn đều là có mục đích, kẻ nào cũng chỉ biết lấy lòng, tươi cười giả dối. Chỉ riêng nữ tử này, nói chuyện cùng hắn không câu nệ, vài lời nói ra cũng không mang ẩn ý gì, đủ khiến cho hắn có một phần tín nhiệm.
Tử Chiêu chỉ trò chuyện cùng Triệu Anh thêm vài câu, sau đó có ý muốn xuất cung. Hắn thấy vậy, lập tức tiến lên, hướng nàng cùng rời đi: "Thân thể tiểu thư vốn không khỏe còn lặn lội tiến cung thăm thân muội, để ta thay Lạc Vân đưa ngươi trở về".
"Triệu hoàng tử không cần khách khí, vẫn nên lưu lại chăm sóc Lạc Vân tỷ tỷ thì hơn. Ta với nàng, thật ra cũng không thân thiết. Chỉ vì chuyện của ta mà liên lụy tới người ngoài, trong lòng cảm thấy áy náy nên mới muốn tới đây". Tử Chiêu không ngại nói cho hắn biết suy nghĩ trong lòng. Ngược lại, chỉ khiến Triệu Anh tươi cười đáp lại, dường như là rất thưởng thức tính cách của nàng: "Nếu nói là khách khí chẳng phải tiểu thư cũng rất xa lạ khách khí với ta hay sao? Không cần gọi ta một tiếng Triệu hoàng tử, trực tiếp gọi Triệu Anh là được rồi".
"Triệu hoàng tử nói đùa. Đường đường là hoàng tử một nước, sao có thể để người khác tùy tiện gọi tên húy như vậy". Tử Chiêu thuận tình xua tay, tuy là nói vậy nhưng nhìn qua biểu hiên của nàng, dường như chuyện này cũng không có gì đáng bận tâm. Nếu là người khác, nhất định là thụ sủng nhược kinh.
"Nếu ngươi còn gọi thêm một tiếng Triệu hoàng tử, vậy thì từ nay cũng không cần ghé qua tẩm điện này nữa". Triệu Anh đi trước, cư nhiên tự mình hình dung ra biểu cảm của Tử Chiêu lúc này có đến bao nhiêu thất thần. Bất quá, nữ tử ở phía sau chậm rãi bước, trên gương mặt tuyệt sắc, một chút biểu tình cũng không có: "Đã vậy, ta cung kính không bằng tuân lệnh".
Hai thân ảnh sóng vai bước đi trên thềm đá trắng, Tử Chiêu nói muốn tản bộ nên không ngồi kiệu, thuận tiện có thể trò chuyện cùng Triệu Anh.
Gió đông thổi qua một khoảng không rộng lớn, càng khiến cho cái lạnh dễ dàng len lỏi vào từng tấc da thịt. Tử Chiêu vẫn giống như lần đầu tiên hắn nhìn thấy nàng tiến vào đại điện, một thân váy dài đơn giản, áo choàng lông khoác hờ, nhìn không ra chỗ nào ấm áp.
"Tử Chiêu, ngươi không lạnh sao? Từ lúc tới đây, ta nhìn mọi người xung quanh không phải là áo gấm thì cũng là áo bông, tầng tầng lớp lớp. Chỉ có mình ngươi, trên người không được bao nhiêu cái áo. Như vậy làm sao mà không ngã bệnh".
Nàng không vội đáp lời, vừa đi, vừa chậm rãi hít vào một hơi, như thể muốn hút hết khí lạnh căng tràn lồng ngực. Hồi sau mới tự mình vén mành bước lên kiệu: "Triệu Anh, ta lớn lên ở Bạch Thành, nơi đó khí hậu ôn hòa, quanh năm ấm áp, căn bản không có mùa đông. Hiện tại, chịu lạnh một chút, tâm cũng lạnh, sẽ không còn nhớ nhà nữa".
Chuyện của Mục gia, Triệu Anh cũng nghe không ít, lại nhìn bóng kiệu xa dần, chẳng biết trong lòng có tư vị gì. Hắn nghĩ tới muội muội Lạc Vân, một thân một mình ở trong hoàng cung đại quốc, khổ cực vượt qua bao nhiêu sóng gió nhưng có lẽ vẫn chẳng là gì so với những chuyện mà Mục gia phải trải qua, chẳng là gì so với nỗi cô đơn của Mục Tử Chiêu ngày hôm nay. Hắn tuy là người nóng nảy, nhưng cũng không phải là khúc gỗ, những chuyện đau lòng này, hắn đều có thể hiểu.
Cỗ kiệu của Tử Chiêu rời đi chưa được bao lâu, phía trước lại truyền tới thanh âm không nhỏ: "Tỷ tỷ".
Vừa nghe qua đủ biết là người nào, lần này nàng tươi cười bước xuống, dường như người vừa tỏ ra phiền muộn một khắc trước đó với Tử Chiêu lúc này chẳng có chút nào liên quan. Nhìn thấy thiếu niên khí sắc thanh thuần đang nhoẻn miệng cười, Tử Chiêu cũng hào hứng tiến lên: "Tiểu Kỳ, từ lúc trở lai Kinh thành, tới giờ mới có thể gặp được ngươi".
"Tại ta không tốt, mấy ngày nay đều bị Hình bộ thượng thư giữ lại, nhất thời không thể tới chỗ tỷ".
"Có chỗ nào không tốt? Nếu không có ngươi, ta đến cái mạng cũng chẳng còn chứ đừng nói tới chuyện minh oan".
Hai người đã lâu không gặp, Tử Chiêu nán lại trong cung, vui vẻ tản bộ sau đó lại tới Liên Trì cung dùng bữa cùng Yến Kỳ và Liên phi, nhân tiện hỏi thăm sự tình ngày trước vì sao Liên phi lại có liên quan tới bạch phiến.
Chuyện này rất nhanh truyền đi khắp nơi trong cung cấm, vài người hay tin, đương nhiên cảm thấy hiếu kỳ. Không phải nàng rất được đế hậu cưng chiều hay sao? Đáng lý ra phải là người biết trước biết sau, thân cận cùng đế hậu mới phải. Nói gì thì cũng là vương hậu một nước, vậy mà lại bị một nha đầu kiếm cớ từ chối triệu kiến. Đây là không muốn cho bọn họ mặt mũi?
Nhưng là, chuyện này Tử Chiêu tự mình hiểu rõ, nàng đây không phải là làm xằng làm bậy mà hoàn toàn có ý đồ.
Xem tin tức từ Hồng Vân sơn báo lại, Mục gia quân vẫn ở nguyên Thanh Quan không hề nhúc nhích dưới sự trông coi của Cát Kỳ, triều đình cũng không mảy may nghi ngờ chuyện gì. Sau lần đánh cờ cùng Hoàng thượng tại ngự thư phòng, Tử Chiêu tuy không tỏ ra thù địch nhưng vẫn khiến người ta cảm nhận được hận ý của nàng. Hiện tại mọi chuyện chỉ vừa được tẩy trắng, Hoàng thượng cũng chưa có động thái nào. Đây rõ ràng là muốn xem Tử Chiêu sẽ hành xử ra sao, bởi lẽ, trong mắt triều đình, một ý tứ của nàng, hoàn toàn có thể tác động đến Mục gia quân.
Còn chuyện bị cắt đứt với Mục gia quân thì chỉ có mình nàng biết. Hoàng thượng vẫn là đang cân nhắc, xem nàng có phải một quân cờ hữu dụng hay không?
Nếu như nàng mang theo địch ý, ắt sẽ sớm bị loại bỏ. Nhưng Tử Chiêu lại hoàn toàn có thể đem sự cảnh giác này của Hoàng thượng hóa thành hư vô.
Chẳng phải nàng là nữ tử sao? Chẳng phải từ nhỏ nàng vẫn luôn gần gũi với đế hậu sao? Thay vì chống đối hay vội vã lấy lòng. Tử Chiêu lại dùng phương thức đơn thuần nhất, chính là giận dỗi.
Nàng từ nhỏ tới lớn cũng chưa từng e sợ người ngồi trên long ỷ kia, mỗi một bước đi đều chăm chỉ kêu một tiếng: "Hoàng bá bá", không khỏi khiến cho lòng dạ của bậc quân vương sớm trở thành quả hồng mềm. Nói cho cùng, Hoàng thượng so với phụ thân nàng cũng không khác biệt là bao.
Qua vài năm trưởng thành, tuy đã có phần xa cách nhưng Tử Chiêu tin tưởng chỉ cần nàng có biểu hiện thích hợp, liền có thể khiến cho Hoàng thượng không còn quá cảnh giác chuyện trọng binh Mục gia đều đang ở trong tay nàng.
Lần này, lợi dụng việc Hoàng thượng không tin tưởng, xử oan cho nàng, khiến cho Tử Chiêu suýt mất mạng. Nữ tử bình thường gặp phải chuyện như vậy đương nhiên sẽ tỏ ra ấm ức. Ngoài mặt tỏ ý không hờn không giận từ chối tuyên triệu, sau lại vì người khác mà thoải mái lưu lại trong cung, thậm chí còn chạy tới Liên Trì cung chơi tới nửa ngày. Cư nhiên không để cho đế hậu còn mặt mũi.
Người ngoài nhìn vào có thể nói nàng to gan, dám kháng chỉ. Nhưng nếu là Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, rất nhanh có thể hiểu, đây là biểu hiện giống như nữ hài tử đang giận mà thôi.
Tử Chiêu lần đầu tự khiến cho người ta xem nhẹ bản thân. Nàng dù có làm ra chuyện gì, nói cho cùng vẫn chỉ là một thiếu nữ, còn có thể sâu xa cái gì? Tận dụng thân phận này, khiến mọi chuyện hóa ra đơn giản hơn rất nhiều.
Hoàng thượng nhọc tâm suy nghĩ, sau cùng cũng chỉ biết thở dài. Địa vị đế vương, thật không tránh khỏi quá đa nghi.
Nhưng Tử Chiêu cũng hiểu rõ, chỉ một chút biểu hiện đơn giản không thể hoàn toàn khiến tâm đề phòng của Hoàng thượng buông xuống. Mọi chuyện, vẫn cần phải kiên nhẫn lâu dài mới thành sự. Chờ chuyện này lắng xuống, Mục tiểu thư ở Kinh thành cũng phải trở thành người đơn giản, dễ nắm bắt một chút mới không khiến người ta quá phòng bị.
Nàng như cũ trở lại tướng phủ, những ngày qua nhận không ít tin tức, bất quá không có cái nào thật sự hữu dụng. Tử Chiêu đã cho người bí mật điều tra sự việc của Hồng Lang cùng Mục gia quân, nhưng vẫn không thể tra ra cái gì. Trong lòng vô cùng bất an, nếu mọi chuyện vẫn tiếp diễn như vậy, nàng chỉ có thể nghĩ cách đích thân tới Thanh Quan một chuyến. Hiện tại, dùng thân phận thật ở lại Kinh thành, nhất cử nhất động đều có người nhìn tới, hành sự bất tiện. Nếu thật sự muốn rời đi tất nhiên không dễ, vẫn cần thời gian chuẩn bị kỹ lưỡng.
- ------------------------
Sau trận náo động mấy ngày qua, chỉ cần Mục tiểu thư không có mệnh hệ gì, hiển nhiên cả Kinh thành cũng không có gì thay đổi, như cũ phồn hoa tấp nập.
Trên đường cái, nữ tử mang theo hành trang tương đối kỳ lạ, nhìn qua cũng biết là người từ xa mới tới. Nàng ta chạy đông chạy tây hỏi thăm vị trí của tướng phủ, may mắn cũng được người ta chỉ dẫn tận tình mới có thể tới nơi. Nhưng thủ vệ canh gác bên ngoài cư nhiên chặn người ở cửa phủ, càng không có ý định vào trong bẩm báo.
Nữ tử sắc mặt trở nên khó coi, lớn tiếng mắng nhiếc khiến cho không ít người qua lại chú ý tới nơi này: "Ta đã nói có quen biết cùng tiểu thư của các ngươi, chẳng phải là nên vào trong bẩm báo một tiếng hay sao?".
Thủ vệ trước cửa phủ nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh dàn hàng không đáp, coi như nữ tử này chỉ là không khí. Đám đông xung quanh không khỏi liên tưởng những người này như mấy pho tượng, càng không hiểu vì sao phủ đệ lại giới nghiêm chặt chẽ như vậy.
"Các ngươi đây là không để ta vào trong gặp A Hỏa, có phải nàng ta đã xảy ra chuyện gì rồi hay không?". Lời vừa cất lên, nữ tử cũng không nhẫn nhịn thêm nữa, lập tức ra tay với đám thủ vệ ngang ngược trước mặt.
"To gan". Thanh âm hơi trầm quát lên. Phía sau không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cỗ kiệu lớn, còn người vừa lên tiếng là một trong những thuộc hạ tháp tùng bên cạnh. Bách tính xung quanh vừa thấy cỗ kiệu này liền biết người bên trong có thân phận gì nên lập tức hành lễ rồi dần dần tản đi.
Nữ tử thấy phản ứng này liền biết người tới nhất định có thân phận đặc thù nên cũng lập tức buông tay, nhíu mày đứng sang một bên quan sát.
Yến Lân từ trong kiệu bước ra, mày kiếm mắt lạnh chiếu trên nữ tử kỳ lạ kia lại có mấy phần hiếu kỳ: "Ngươi khi nãy vừa nhắc tới một người tên A Hoả, ngươi là từ Đường Môn tới?".
Nữ tử cả kinh nhìn ngó xung quanh xem có người nào hay không. Cũng may vừa nãy đám đông đã tản đi hết, nàng ta rất nhanh bước tới trước mặt Yến Lân, hướng hắn nói nhỏ: "Nếu ngươi đã đoán được ta từ đâu tới thì hẳn cũng là người thân cận với A Hoả. Ta không ngại nói cho ngươi biết, là ta lén trốn xuống núi, thân phận của ta, tuyệt đối không được để người ngoài biết được. Bằng không cả ta cùng A Hoả sẽ có chuyện. Ngươi có hiểu không?".
Nàng ta cứ như vậy, ở bên cạnh Yến Lân, cẩn mật trao đổi sự tình. Phải nói cảnh tượng này không khỏi khiến cho đám hộ vệ dè chừng. Trước chưa nói tới thân phận Thái tử điện hạ có cỡ nào cao quý, há có thể để người khác dễ dàng tiếp cận. Chỉ riêng khí tức lạnh lẽo âm trầm, trời sinh phong thái vương giả đủ khiến người ta e dè, kiêng kỵ. Vậy mà nữ tử này, một chút sợ hãi cũng không có, trực tiếp tiến lại gần. Không biết là có mắt như mù hay gan to tày trời.
Biểu cảm trên gương mặt đám thân vệ xung quanh không cần nói cũng biết có bao nhiêu vặn vẹo. Ngược lại, Yến Lân tâm tình có phần buông lỏng, hắn chỉ yên lặng đánh giá nữ tử này một chút rồi cũng mang theo người tiến vào phủ đệ.
Tử Chiêu bộ dạng chán chường, chống cằm ngồi dưới mái hiên.
"Tiểu thư, Thái tử điện hạ tới". Nô tỳ tiến tới bên cạnh, cúi đầu bẩm báo nhưng hồi lâu cũng không thấy nàng có phản ứng gì. Ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy ánh mắt nữ tử thanh lệ nhìn về một hướng, dường như tâm tình đã thả trôi tới nơi nào.
Dù gì Thái tử cũng không phải là người mà bọn thuộc hạ trong phủ có thể tùy tiện tiếp đón. Tuy không rõ tiểu thư đang nghĩ cái gì, vẫn nên bẩm báo rõ ràng thì hơn. Nữ tỳ đang định mở miệng, bất chợt phía sau truyền tới tiếng bước chân không nhỏ, vội vã hướng tới phía này.
Thân ảnh nữ tử lạ mặt cùng y phục có phần khác thường, thần sắc ngưng trọng, hai bước cũng nhập làm một chạy tới, không khỏi khiến người ta giật mình cảnh giác.
Nữ tỳ rất nhanh xoay người che chắn cho chủ tử: "Ngươi là kẻ nào?".
Người đang chạy tới tuy thấy vậy nhưng cũng không có ý dừng lại, mở miệng gọi một tiếng: "A Hỏa" rồi lách mình qua người nữ tỳ kia, trực tiếp ôm lấy Tử Chiêu.
"A Hỏa ngươi thật sự không có chuyện gì?".
Tử Chiêu trợn mắt kinh ngạc, ngoan ngoãn để người ta ôm: "Ngươi? Sao ngươi lại tới được đây?".
"Còn không phải vì lo cho ngươi sao?". Mai Cơ ra điều giận dỗi, hướng Tử Chiêu xem xét một vòng. Xác nhận nàng không có vấn đề gì mới thoải mái đứng lên, không câu nệ mà đánh giá nữ tỳ khi nãy một chút rồi mới đưa mắt tìm Yến Lân: "Đa tạ ngươi giúp ta vào phủ, bằng không cũng không biết khi nào mới có thể nhìn thấy A Hỏa".
Tử Chiêu đưa mắt nhìn hai người này, không hiểu làm cách nào lại có quen biết: "Viêm Cơ, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?".
"Ngươi còn nói sao? Phủ đệ có một chút như vậy mà lại không ít thuộc hạ canh cửa nha. Hại ta muốn tiến vào còn bị ngăn cản. Nếu không có nam nhân này giúp đỡ, nói không chừng thẳng tới nửa đêm mới có thể trèo tường vào tìm ngươi".
"Là ta không muốn tiếp ngoại nhân nên mới lệnh cho đám người bọn họ canh giữ ở cửa. Nếu không phải người từ trong cung sẽ không cần bẩm báo. Cái ta muốn hỏi, chính là vì sao ngươi lại xuất hiện ở Kinh thành. Theo ta biết, Đường Môn nhân xưa nay xuất sơn không dễ".
"Vậy thì ngươi nên biết thêm một điều nữa, Đường Môn nhân xuất sơn vốn đã không dễ dàng nhưng chỉ cần là chuyện của ngươi, Đường Môn nhân tuyệt đối, tuyệt đối không được xuống núi". Mai Cơ đảo mắt, vô cùng đắc ý nói.
"Sao lại liên quan tới ta?". Nghe qua chuyện này có gì đó không mấy tốt đẹp nhưng biểu cảm tươi cười trên gương mặt Mai Cơ lại khiến cho Tử Chiêu như người đi lạc, càng thêm khó hiểu.
"Ngươi cũng biết, tên tuổi Lãnh Thiên Diệt trên giang hồ, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ nhưng cũng là nhân vật đủ nhấc lên gió tanh mưa máu. Chuyện hắn bị phục kích chết thảm, các đại môn phái càng không thể không biết. Cũng vì vậy mà Đường Môn chúng ta mới nhìn ra chuyện này đều có liên quan tới ngươi. Bất quá, nếu ngươi chỉ là một A Hỏa bình thường, đám tiểu bối chúng ta đều có quen biết nên rất nhiều người nguyện ý xuống núi vì ngươi làm chút chuyện. Nhưng cái tên A Hỏa này vốn dĩ không phải của ngươi. Đường đường là tiểu thư tướng phủ, địa vị, danh phận không nhỏ. Đường Môn là thế nào, ngươi không phải không biết, phàm là chuyện liên quan tới triều đình thì tuyệt đối không nhúng tay, chứ chưa kể thân phận của ngươi. Các vị trưởng lão càng kiêng kỵ, cấm chúng ta không được xuống núi giúp người có quan hệ với triều đình". Mai Cơ càng nói, trên gương mặt càng ửng hồng, thần sắc trở nên sâu xa khó lường.
Tử Chiêu nghe nàng ta thao thao bất tuyệt một hồi, rốt cuộc cũng chưa nghe được câu trả lời thích đáng. Hai mắt chớp chớp một hồi, không nhịn được mở miệng: "Vậy, ngươi làm thế nào lại tới tìm ta?".
"Nha đầu này, thường ngày thấy ngươi thông minh, sao vừa ra khỏi Đường Môn liền hoá ngốc. Khi đó ta nghe nói nếu không giải độc được cho cái quận chúa gì đó, ngươi liền bị đem ra xử trảm. Ta cũng là gấp quá, vội vàng xách tay nải trốn tới Kinh thành. Trên đường còn bị sư huynh sư thúc đuổi đánh, có bao nhiêu bản lĩnh đều xuất ra hết rồi, khó khăn lắm mới thoát được. Không nghĩ gần chạy được tới nơi lại nghe tin ngươi đã bình an vô sự. Lúc đó thật muốn nhảy sông, nhưng đã cất công tới tận đây, vẫn là muốn tới nhìn ngươi một cái mới có thể an tâm về chịu tội".
Tử Chiêu đột nhiên yên lặng, ánh mắt trân trân nhìn vào Mai Cơ, hồi lâu cũng không thấy rời đi.
Gương mặt vốn ửng hồng của nàng ta vì một ánh nhìn này mà đã sớm hóa đỏ, ngượng ngùng nhấc tay ho khan một tiếng: "Thế nào, thấy bản cô nương quá tốt bụng nên cảm động phải không?".
"Ngươi... Viêm Cơ, ngươi làm trái môn quy rất có thể sẽ bị trục xuất khỏi sư môn. Ngươi đã lường trước tới việc này chưa?".
"Ta bí mật tới thăm ngươi, chỉ cần không động tay động chân vào chuyện gì thì hẳn cũng không tới nỗi nghiêm trọng. Không ngắn không dài, dù gì ngươi cũng đã ở Đường Môn ba năm, mọi người đều biết A Hỏa là dạng người thế nào. Tuy nói các sư thúc cùng sư huynh đều ngăn cản ta xuống núi nhưng trước mặt các vị trưởng lão hẳn cũng nguyện ý bao che giúp ta. Ngươi không cần nghĩ nhiều". Mai Cơ hiểu Tử Chiêu đang suy nghĩ cái gì, nàng ta nhẹ nhàng bỏ chuyện hệ trọng như vậy ra sau đầu, tươi cười đáp lại.
"Nhưng nếu... nếu vì ta mà ngươi bị xử phạt, không chỉ có ngươi, còn cả các sư thúc cùng sư huynh trên núi. Lúc đó,... lúc đó ta phải làm sao? Ngươi vì ta mà chịu nhiều gian khổ như vậy, ta không nỡ nhìn ngươi bị sư môn đuổi đi". Tử Chiêu hai mắt phiếm hồng, đưa tay xoa lên gương mặt có phần lấm lem của Mai Cơ, rõ ràng là một nữ tử xinh đẹp, vậy mà còn có thể để bản thân thành cái bộ dạng này.
Đột nhiên lại thấy Tử Chiêu ngẩng đầu, ánh mắt không chút cố kỵ hướng thẳng người phía sau, hắn từ đầu tới cuối chưa từng lên tiếng.
Toàn bộ cảnh tượng này, đều được Yến Lân yên lặng thu vào trong mắt. Trong lòng vốn đã có tính toán nên đối diện với ánh mắt tràn ngập khó xử của Tử Chiêu, hắn hoàn toàn hiểu được nàng đang nghĩ cái gì.
Bạc môi khẽ nhếch, trời sinh thần sắc lạnh lẽo tưởng như không cách nào tan chảy lúc này lại nở một nụ cười, đủ khiến cho người đối diện thần hồn điên đảo: "Muội yên tâm, thân phận của người này, tuyệt đối sẽ không truyền ra ngoài. Đổi lại,... ta còn có một yêu cầu".