Làn gió theo đó thổi vào, mang theo một cỗ tươi mát khiến cho nàng hé mắt, đầu óc cũng có chút thanh tỉnh. Liếc thấy trong tay Hồng Lang còn ôm theo một hộp gỗ nhỏ, nàng mở miệng, thanh âm truyền ra lại vương chút mệt mỏi không rõ ràng: "Mới sáng sớm đã không thấy bóng dáng muội, ra ngoài có chuyện gì sao?".
Hồng Lang híp mắt cười: "Còn chuyện gì quan trọng chứ, chẳng phải là nghe lời tỷ, chăm chăm chỉ chỉ đi đòi nợ sao? Tiện thể báo cho Trầm Viễn biết chúng ta muốn thu mua phủ đệ kia trừ nợ".
Mí mắt Tử Chiêu bất giác giật nhẹ: "Mới sáng sớm đã bị muội tới đòi nợ, tính không để cho ai đường sống sao? Lưu manh".
Chuyện này, Tử Chiêu cũng đã suy tính từ trước, nàng lừa Trầm Viễn gánh theo một khoản nợ lớn, sau đó lại để Hồng Lang tới đe dọa hắn, bắt hắn phải bán đi phủ đệ mà trước kia Yến Bạch sắp xếp cho nàng.
Mà Trầm Viễn thì lại không có cái gan bò đến chân chủ tử để mà cầu tình nhưng chỉ cần chuyện này đến tai Yến Bạch, mặc dù hắn hiện nay không còn quan tâm đến thế sự nhưng với tính cách của hắn, nhất định sẽ tức giận. Không sớm thì muộn cũng phải có động tĩnh. Đây là nàng cố tình kích động hắn.
Hồng Lang nghe được Tử Chiêu nói như vậy thì hết sức vui vẻ đáp: "Lưu manh như muội đâu có mấy người, tỷ xem chút bạc này nói nhiều không nhiều, nói ít không ít. Không biết tới bao giờ mới thu hết nợ a". Vừa nói, Hồng Lang vừa thật thà đem hết ngân phiếu từ trong hộp gỗ ra, trình lên cho Tử Chiêu xem.
Nàng nâng mắt nhìn số ngân phiếu trên bàn, nhìn một hồi cũng không cảm thấy có tư vị gì, liền phất tay, bảo Hồng Lang tùy ý cất đi là được rồi.
Cảm nhận được tâm trạng của người này không tốt, Hồng Lang đương nhiên biết là vì lý do gì, nàng chạy tới lắc nhẹ cánh tay của Tử Chiêu, miệng cong lên đùa giỡn: "Tỷ tỷ, hôm nay Lang nhi muốn ăn ngon, buổi trưa chúng ta tới Dữ Tụ lâu dùng bữa có được không? Lang nhi hiện tại đã là người giàu rồi, hôm nay sẽ mở hầu bao chiêu đãi tỷ".
Nghe được chất giọng nhỏ nhẹ như mật ngọt rót vào tai, Tử Chiêu cảm thấy không tin tưởng, cứ nghĩ chính mình vừa nghe nhầm. Trừng mắt nhìn người bên cạnh quả thật đang bày ra bộ dáng tiểu cô nương làm nũng, cùng gương mặt rõ ràng quanh năm luôn dữ tợn, nay lại dãn ra, nở nụ cười nhìn nàng thì lại có chút rùng mình: "Ngươi điên cái gì? Ăn cơm thì ăn cơm, cũng không cần phải dọa người như vậy".
Nhìn Tử Chiêu lười biếng gạt tay mình ra, Hồng Lang khúc khích cười, bắt đầu nghĩ xem trưa nay nên gọi món gì, đằng nào cũng đã lâu không tới Dữ Tụ lâu ăn cơm, nhất định phải thịnh soạn một chút.
Tới trưa, tửu lâu lại càng trở nên đông đúc, Hồng Lang trước nay đều ưa náo nhiệt nên nhất quyết kéo Tử Chiêu ngồi vào một bàn ở dưới lầu, không chịu lên nhã gian dùng bữa.
Một bàn đồ ăn rất nhanh được dọn ra, nàng cũng không kiêng kỵ, nhấc đũa khua khoắng từ đĩa này qua đĩa khác, báo hại Tử Chiêu phải cố gắng né xa nàng một chút. Chậm rãi đẩy một chén nước tới trước mặt Hồng Lang, chỉ sợ tiểu quỷ này ăn nhanh quá chẳng may bị sặc thì chính là phun hết lên người nàng.
Hai người cứ như vậy dùng bữa, bất chợt động tác gắp thức ăn của Hồng Lang hơi chậm lại, sau đó làm như không có chuyện gì, lại tiếp tục ăn như cũ. Chỉ là thêm vào đó, ánh mắt dần trở nên sắc bén, chú ý động tĩnh xung quanh. Tử Chiêu cũng cùng lúc cảm giác như có ai đó đang chăm chú nhìn về phía này, nhưng khi cẩn thận xem xét một vòng xung quanh thì lại không phát hiện ra điều gì.
Lúc này, trong một nhã gian ở lầu hai, nam nhân lười biếng đưa chén trà lên nhấp một ngụm nhỏ, ánh mắt như phủ sương vẫn dán lên hai thân ảnh đanh dùng bữa dưới lầu. Ánh mắt của hắn đặc biệt dừng trên người thiếu niên mang một vết sẹo dài cắt ngang khuôn mặt, khí chất thanh lãnh tản ra quanh thân, từng nhất cử nhất động đều tao nhã vô song khiến cho hắn nhìn qua liền bị thu hút nhưng lại không thể nói ra là bị thu hút ở điểm gì.
Bên chân là Trầm Viễn đang run rẩy quỳ gối, nhìn qua bộ dạng có điểm chật vật, đủ biết rằng kẻ này mấy ngày qua bị trừng phạt không nhẹ.
Thanh âm nam tử lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu hắn vang lên: "Ngươi nói dưới kia là kẻ ra giá muốn mua phủ đệ của ta?".
"Thưa điện hạ, chính là bọn chúng. Thuộc hạ không biết hắn lấy được tin tức từ đâu mà tra ra toàn bộ sản nghiệp của chúng ta sau đó đe dọa nô tài, ép nô tài phải bán phủ đệ cho chúng".
Lời vừa dứt, chỉ nghe thấy một tiếng "Rắc!". Xương bả vai của Trầm Viễn trong một khắc vừa rồi đã bị bóp vụn, chính thức trở thành một phế nhân. Hắn đau đớn thấu trời nhưng vẫn liều mạng cắn chặt răng chịu đựng, hai bên thái dương nổi đầy gân xanh, hốc mắt không nhịn được đỏ rực lên. Mọi thanh âm kêu gào như bị chặn lại ở cuống họng, không dám bật ra.
Yến Bạch đặt chén trà trên tay xuống, cũng không buồn liếc Trầm Viễn lấy một cái, thản nhiên mở miệng: "Ngươi dùng từ sai rồi, sản nghiệp này là của ta, không phải của chúng ta".
Tử Chiêu cùng Hồng Lang vừa dùng bữa xong cũng không muốn nán lại nữa, liền đứng dậy tiến lên gian phòng cao nhất của tửu lâu, nơi mà thường ngày nàng vẫn xem xét tin tức, không cho phép bất kỳ khách nhân nào tới gần.
Nhưng vừa mới bước lên đầu hành lang của tầng lầu cao nhất, Tử Chiêu đã thấy trước cửa nhã gian có người đứng ngoài chờ sai bảo, điều đó có nghĩa là đang có người bên trong.
Khóe miệng nàng bất giác cong lên, ngoài nàng cùng lâu chủ của Dữ Tụ lâu này ra thì còn có ai có thể bước vào căn phòng đó chứ.
Tử Chiêu đứng trước cửa nhã gian, cánh môi treo lên một đường cong rất nhỏ nhưng nhìn thoáng qua ánh mắt trong veo, hiển lộ vài tia sáng cũng đủ thấy tâm tình đã tốt lên rất nhiều.
Nàng đứng chờ cho tiểu nhị gõ cửa bẩm báo thì mới tiến vào nhưng từ trong phòng lại bất ngờ truyền ra một thanh âm nữ tử vô cùng thanh lệ uyển chuyển: "Dữ Ngọc!".
Tử Chiêu lập tức theo phản xạ đưa tay ngăn tiểu nhị lại, không để hắn tiến lên gõ cửa nữa. Nhưng hành động vừa rồi không hiểu sao lại có chút khẩn trương, Tử Chiêu hơi ngẩn người rồi quay lại cười, nói nhỏ với tiểu nhị: "Thì ra sự phụ là đang tiếp khách, ta cũng không có việc gì gấp, ngươi cũng không cần bẩm báo nữa". Sau đó, nàng từ tốn quay lưng rời đi.
Hồng Lang vẫn theo sát phía sau, hướng ánh mắt kỳ quái nhìn vào nhã gian kia nhưng cũng không nói gì. Bóng dáng hai người nhanh chóng biến mất khỏi hành lang.
Mới bước chân ra khỏi tửu lâu, một cỗ xe ngựa vừa vặn đi tới ngay trước mặt Tử Chiêu. Phu xe từ trên nhảy xuống, đưa mắt nhìn hai người Tử Chiêu, đánh giá một lượt rồi mới cúi đầu, chắp tay nói: "Làm phiền hai vị công tử, chủ tử ta có lời mời". Nói rồi hắn đưa tay vén rèm xe, làm động tác mời, ý bảo hai người Tử Chiêu lên xe, đi theo hắn.
Nhìn một loạt hành động cùng tác phong của người này, Tử Chiêu đoán đây cũng không phải hạng phu xe tầm thường, nhưng cũng không vì vậy mà tình nguyện lên xe.
Hồng Lang nhìn biển hiện không mấy để tâm trên gương mặt nàng thì rất nhanh hiểu ý, tiến lên một bước nói với gã phu xe kia: "Chủ tử nhà ngươi là người phương nào, tìm gặp công tử nhà ta có chuyện gì? Trước không nói lý, công tử nhà ta lại không rảnh, thứ cho không thể phụng bồi. Ngươi chuyển lời tới chủ tử nhà ngươi, biết trước biết sau, công tử ta sẽ đồng ý tới gặp người".
Gã phu xe nghe vậy thì chỉ nhíu mày, theo như được phân phó, không dám tùy tiện gây khó dễ hai người Tử Chiêu, cứ như vậy để họ rời đi.
Mặc dù bề ngoài, hắn không có chút biểu hiện gì nhưng trong lòng đã sớm tức giận, Tam hoàng tử là người thế nào, há lại để cho mấy tên tiểu tử ra oai. Nghĩ vậy, gã phu xe không nhìn được, thấp giọng lầm bầm: "Rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt".
Nào ngờ, lời vừa dứt lại nghe được thanh âm giễu cợt truyền đến: "Muốn mời công tử nhà ta còn khó, huống chi là phạt. Đúng là không biết tự lượng sức".
Tên kia giật mình cả kinh, rõ ràng người đã đi xa, đường phố lại ồn ào như vậy, không có khả năng bọn họ nghe được lời hắn tự mình lẩm bẩm trong miệng chứ đừng nói là lên tiếng đáp lại. Ban ngày ban mặt, chẳng lẽ gặp quỷ. Hắn vẫn bán tín bán nghi nhìn theo hướng Tử Chiêu cùng Hồng Lang vừa rời đi mãi cho tới lúc khuất dạng.
Lại qua thêm một ngày, ánh trăng đổ xuống tiểu viện mang theo một cỗ mát mẻ, thanh tĩnh. Tử Chiêu ngả người xuống sập tre, trên bàn đặt sẵn hai chén trà nhỏ, hương trà thoang thoảng lan trong không khí. Một làn gió mơn man thổi qua làm từng dải lụa rủ xuống từ trên cây khẽ lay động, bao lấy thân ảnh thiếu niên đang nhắm mắt dưỡng thần dưới tán cây kia. Như hư như ảo.
Tiếng bước chân trầm ổn bất chợt vang lên trong đêm, đi đến cuối con ngõ nhỏ thì dừng lại. Nam tử nhấc tay gõ lên ván cửa, thanh âm "cộp cộp" vang lên khiến người nào đó phải nhíu mày. Rốt cuộc người tới lại không phải người mình nghĩ đến.
Hồng Lang từ trong tiểu viện bước ra, thấy bóng dáng Tử Chiêu vẫn yên vị một chỗ trên sập tre, lại cảm nhận khí tức người đang đứng ngoài cửa không có lấy một tia quen thuộc nhưng cũng không nghĩ ngợi nhiều, nàng vươn tay mở cửa ra.
Một thân hoa phục cao quý bức người, dáng người thon dài lại toát lên vẻ tùy ý, diện mục như hồ ly lại có chút mị hoặc, khóe miệng cười như có như không, nhìn qua cũng chẳng biết là vui hay buồn. Nhãn thần nhàn nhạt rơi trên người Hồng Lang, không biểu hiện ra chút cảm xúc nào.
Đối chọi lại ánh mắt đó của hắn là ánh mắt không mang theo lấy một chút thiện ý vô cùng quen thuộc của Hồng Lang: "Đêm hôm khuya khoắt, vị này tới đây là tìm ai?".
"Tới tìm công tử nhà ngươi".
Hồng Lang nghiêng đầu ngó tới người đang nằm trong sân kia, vẫn không có chút động tĩnh, sau đó rất nhanh liền đáp lại: "Công tử đã sớm đi nghỉ. Ngươi vẫn là khi khác quay lại đi".
Nói rồi nàng nhanh tay đóng sập cửa vào, nhưng cửa còn chưa kịp khép lại thì đã bị người kia đẩy ngược trở vào. Khí lực của Hồng Lang đương nhiên không thể bì được với nam nhân trưởng thành. Nàng không vì đó mà tức giận nhưng lại không chịu để người kia cứ như vậy mà đi vào nên cũng tung mình lên đánh về phía hắn một chưởng. Nào ngờ người đó tránh được, hơn nữa còn từ tốn mà né sang một bên, Hồng Lang theo đà phi thẳng ra ngoài cửa. Vừa lúc định thân lại, đứng vững trên mặt đất thì từ sau lưng nghe "Sập" một tiếng đóng cửa. Cứ như vậy, người bị đuổi ra ngoài lại chính là nàng.
Hồng Lang tự biết bản thân có đánh cũng không lại, bất quá người này là ai nàng cũng biết, coi như bỏ qua cho hắn lần này. Sau này gặp lại rồi nghĩ cách tính sổ cũng không muộn.
Hai cánh mũi vì mới vận động một chút mà đã thở phập phồng dần dần cũng an tĩnh lại, Hồng Lang thẳng lưng, bày ra một tư thái hết sức ngạo nghễ, từng bước rời đi: "Đêm nay bổn đại gia tới Tú Lệ phường chơi, không thèm so đo với ngươi".
Người vừa đi, cả con ngõ lại rơi vào tĩnh lặng, chỉ có tiếng côn trùng kêu, tiếng gió thổi làm cho cây lá rung lên xào xạc.
Yến Bạch quét mắt nhìn một lượt khắp sân viện, toàn bộ lực chú ý lại lập tức rơi trên thân ảnh thoáng ẩn thoáng hiện sau những dải lụa trắng đang tung bay theo gió. Hương trà an thần vẫn thoang thoảng trong không khí càng khiến cho cảnh tượng thập phần an tĩnh, thư thái.
Qua một hồi lâu cũng không thấy người kia có động tĩnh gì, Yến Bạch thản nhiên tiến lại gần, nhấc tay hất tung những dải lụa kia lên, để lộ ra thân ảnh thiếu niên lười biếng, trước sau như một, mi mắt vẫn nhắm nghiền.
Người này trong lúc Hồng Lang cùng Yến Bạch còn đang tranh chấp, cư nhiên lại có thể ngủ, không phải là quá tùy tiện sao.
Lại nói, Tử Chiêu vốn không nghĩ người tới là Yến Bạch, cảm thấy cũng không có việc gì, mà ông trời lại rất chiều lòng người, thổi tới gió mát cho nàng, thành công kéo thần trí của Tử Chiêu chìm dần xuống.
Nhìn rèm mi thiếu niên phủ xuống, tiếng hít thở khe khẽ đều đều, đích thị là đã đi vào giấc mộng đẹp. Yến Bạch lại có chút không xác định, kẻ này thật sự là người hủy đi cả sòng bạc của hắn, còn dám tới siết nợ, ép Trầm Viễn phải bán phủ đệ kia đây sao? Thật sự một chút tương đồng cũng không có.
Bất quá, hắn cũng tra ra được, trên giang hồ, cái người còn đang say giấc kia được gọi một tiếng Lãnh công tử, còn có thêm một cái danh phận là nghĩa đệ của Mục Tử Hàm, chỉ cần nhìn qua vết sẹo kia thì không có gì nhầm lẫn. Cũng chính vì mối quan hệ đó mà đêm nay hắn mới cố ý tới đây để xác nhận một chuyện. Nào ngờ, chuyện còn chưa hỏi rõ lại nhìn thấy một màn trước mắt, thật khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười.
Nhìn xuống bàn trà bên cạnh còn rõ ràng để lên hai chiếc chén nhỏ, càng chứng tỏ tên này đã biết đêm nay hắn sẽ đến, vậy mà lại nằm đây ngủ. Rốt cuộc là ý tứ gì?
Nhưng Yến Bạch đã đoán lầm, vốn dĩ người mà Tử Chiêu đợi lại không phải hắn.
Ngẫm nghĩ một hồi, Yến Bạch lại càng cảm thấy mông lung khó hiểu. Cuối cùng, hắn quyết định rời đi, xoay người thẳng một đường ra cửa.
Tử Chiêu cứ như vậy đánh một giấc cho tới tận sáng hôm sau, mãi cho tới lúc Hồng Lang từ bên ngoài trở về mới hốt hoảng đánh thức người này dậy: "Đây là chuyện gì? Tỷ ngủ ngoài này cả một đêm, sao lại bất cẩn như vậy, nhỡ chẳng may nhiễm phong hàn thì biết làm thế nào?".
Nàng vừa tỉnh dậy, có chút ngẩn ngơ nhìn biểu hiện khẩn trương của Hồng Lang: "Đêm qua tại sao ta lại ngủ ở đây?" – vừa nói, Tử Chiêu lại vừa hắt hơi thêm mấy cái.
Người nào đó thấy vậy thì không khỏi nhíu mày, rút khăn tay trong ngực áo ra đưa cho Tử Chiêu: "Tỷ còn hỏi ta, chẳng phải đêm qua Tam hoàng tử tới tận cửa tìm tỷ sao?".
"Yến Bạch? Hắn tới tìm ta? Sao ta lại không gặp hắn?". Càng nói, hai mắt Tử Chiêu mở càng lớn, hoàn toàn quên mất chuyện tối qua.
Hồng Lang nghe được lời này thì trên trán không khỏi rơi xuống ba vạch hắc tuyến: "Đừng nói là từ lúc hắn tới, tỷ đã ngủ quên, chuyện gì cũng không biết".
"Ta thật sự không biết nha".
"Vậy rốt cuộc đêm qua tỷ mang trà ra vườn ngồi là đợi ai?".
"Sư phụ tới Kinh thành, xong việc hẳn là sẽ ghé qua chỗ này. Ta chính là đợi hắn" – người nào đó thành thành thật thật đáp lời.
"Hừ, sư phụ hắn không có tới. Tỷ đợi một lúc đã lăn ra ngủ, có thấy đã cảm lạnh rồi không? Biết vậy đêm qua ta lưu lại đây, cũng không để tỷ tùy tiện như vậy".
"Không tới thì không tới, ta chỉ bị cảm mạo một chút, uống bát canh nóng là được rồi". Thấy Hồng Lang vì chuyện này mà mặt nặng mày nhẹ, Tử Chiêu rất nhanh đã chuyển chủ đề: "Đêm qua có phải muội lại tới Tú Lệ phường không?".
"Phải, nơi đó đúng như tỷ nói, thu thập thông tin rất nhanh. Ngồi trên bàn tiệc rượu, có mỹ nữ hầu hạ bưng trà rót nước, quả thật muốn biết được tin tức gì cũng đều có thể nghe được".
Thần trí Tử Chiêu trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh, đứng dậy trở vào trong tiểu viện: "Được, ta đi rửa mặt, muội mang tin tức vào thư phòng đợi ta".
Hồng Lang đứng trong sân nhìn theo bóng lưng của nàng, trong lòng có chút khó hiểu: "Không hiểu vì sao tỷ tỷ dạo gần đây lại có chút khẩn trương? Hành sự đều không quản giờ giấc, cứ hễ nghĩ ra chuyện gì đều lập tức thực hiện, không biết lát nữa lại phát sinh thêm tình huống gì?".
Quả thật đúng như Hồng Lang suy tính, sau khi Tử Chiêu xem qua một loạt tin tức mà nàng đem về thì lập tức đứng dậy thay y phục ra ngoài, thẳng tới Tú Lệ phường.
Người vừa đến nơi thì lập tức tới gặp Tiểu Nhan, sau đó không biết là đóng cửa bàn bạc chuyện gì mà lúc cửa mở ra thì đã qua mất nửa ngày. Chỉ thấy, kể từ hôm đó, toàn bộ Tú Lệ phường từ trên xuống dưới bị đem ra chỉnh đốn một hồi, tin tức sau khi thu thập lại không như ngày trước, tất cả đều tập trung một chỗ mà được chia ra từng loại, có ghi sổ sách rõ ràng. Toàn bộ đội Bách hoa vốn toàn nữ tử không biết đã được điều đi đâu mà lại không thấy tăm hơi. Hiệu suất làm việc cũng không biết là thế nào lại tăng lên đáng kể, thậm chí đến cả những thông tin mà Dữ Tụ lâu không thu được thì Tú Lệ phường lại chỉ trong một đêm là đã lấy được toàn bộ.
Tử Chiêu ngồi trong thư phòng bận rộn mấy ngày đêm cùng Tiểu Nhan chỉnh lý tin tức, quán xuyến mọi việc, chỉ dẫn qua vài lần Tiểu Nhan đã nắm được rõ ràng, sau đó cứ như vậy mà hành sự.
Mấy tháng trôi qua, Tú Lệ phường từng bước vững vàng ổn định, Tử Chiêu lại buông tay, giao toàn bộ lại cho Tiểu Nhan quản lý.
Cùng lúc này, thông tin về bạch phiến cũng được đội Bách Hoa mang về. Nguyên lai là trước đó nàng điều bọn họ tập trung điều tra chuyện này, cũng là tạo cơ hội cho họ ra ngoài rèn giũa.
Tử Chiêu rất nhanh đọc qua một lượt thì lập tức nhíu mày. Tiểu Nhan cũng theo đó mà nhìn qua tin tức vừa được đem đến. Bên trong đại khái có ghi, sau một thời gian theo dõi nhất cử nhất động của tên lái buôn người ngoại tộc kia, cuối cùng cũng có kết quả.
Đội Bách Hoa vốn toàn là nữ nhân, bọn họ để một người tên Thư Ca tiếp cận gã, nữ nhân này dáng người nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn sáng long lanh, khóe miệng chúm chím, cười lên lộ ra hai má lúm vô cùng đáng yêu. Nàng lại tinh thông âm luật nên rất được lòng hắn ta, qua một thời gian thì được gã lái buôn đó nạp về làm thiếp. Một khi đã xâm nhập được vào phủ đệ của hắn thì chút tin tức lấy được nhất định cũng đáng giá hơn rất nhiều.
Cũng từ đó mà tra ra, kỳ thực, gã lái buôn kia lại chỉ là cái vỏ bọc, ngoài việc ra mặt buôn bán trà thì cái gì cũng không biết. Đứng sau lưng kẻ này còn có một người khác.
Cứ định kỳ mỗi tháng một lần, rất nhiều rương hương liệu lớn nhỏ được chuyển vào trong phủ, Thư Ca lén lút kiểm tra một hồi thì toàn bộ đều là trà đã thành phẩm. Tên lái buôn chỉ có trách nhiệm tiếp nhận và đem số trà đó bán ra ngoài còn toàn bộ sổ sách đều được một tên quản gia trong phủ nắm giữ. Vậy nên nếu muốn điều tra thêm thì nhất định phải điều tra từ chỗ hắn.
Thư Ca tuy trẻ tuổi nhưng vốn xuất thân từ thanh lâu nên rất khôn khéo, chỉ trong thời gian ngắn đã nắm rõ được hành tung của kẻ này. Đợi tới lúc hắn có công chuyện cần xuất phủ, nàng một mặt báo cho người của đội Bách Hoa theo dõi sát sao, một mặt để vài tay sai tiến vào phòng của hắn tìm xem có chút manh mối nào không.
Qua mấy lần như vậy, rốt cuộc cũng có một lần thu về được một bức mật thư còn đang đốt dở trong chậu than. Tuy thư đã bị cháy xém một mảng nhưng vẫn còn lưu lại đủ thông tin, chỉ cần xem xét cẩn thận một hồi đều có thể luận ra được.
Trong thư liệt kê ra danh sách những nơi cần chuyển thêm trà tới, trong số đó đa phần là phủ đệ của quan viên, phú thương, còn riêng trong cung lại chỉ chuyển tới duy nhất một nơi. Cái tên này thật khiến cho Tử Chiêu giật mình.
"Liên Trì cung".