Mới đi qua nơi đó chưa được bao lâu thì lại gặp phải hai người trước mặt này, không biết là có liên quan tới đám người chết kia hay không. Liệu không phải là gặp đúng đại ma đầu giết người không ghê tay đấy chứ?
Ý nghĩ chợt thoáng qua khiến cho Viêm Lịch khẽ rùng mình, hắn định thần nhìn lại mới nhận ra tình cảnh hai người kia cũng có chút chật vật. Không khách khí mà thở phào một hơi.
Mọi biểu tình trên gương mặt của hắn đều bị Hồng Lang thu vào trong mắt. Nàng vẫn bất động một chỗ, âm thầm đánh giá. Kẻ này tuy tướng tá cao lớn, ban đầu thấy hắn ra vẻ trầm tư, sau cùng thì có bao nhiêu suy nghĩ ở trong đầu dường như đều biểu hiện hết ra ngoài. Khiến cho Hồng Lang có chút bán tín bán nghi: "Hắn không phải là một tên ngốc đó chứ?".
Y phục trên người Viêm Lịch đối với nàng mà nói thì cũng không mấy xa lạ, chính là y phục môn nhân của Đường Môn. Hồng Lang cùng Tử Chiêu trước đây cũng từng tới nơi đó nháo một trận. Đối với bọn họ, cái tên Lãnh Thiên Diệt có khi đã trở thành kẻ thù không đội trời chung.
Khi vừa nhìn thấy y phục trên người hắn, Hồng Lang quả thật có chút lo sợ. Nhưng hiện tại, người trước mắt lại có mấy phần ngờ nghệch, dường như cũng không nhận ra nàng cùng Tử Chiêu. Tinh thần cảnh giác cũng nhờ vậy mà dần buông lỏng.
Viêm Lịch qua một hồi tự trấn an, lực chú ý bắt đầu rơi trên người Tử Chiêu. Nhìn làn da của nàng đã chuyển sang xanh tím, hốc mắt trũng sâu, khóe miệng còn vương tơ máu, tình trạng quả thật rất nghiêm trọng.
Lại thấy thiếu niên còn lại cũng đang dùng ánh mắt tìm tòi hướng về phía hắn. Nhãn thần không có chút đề phòng hay cảnh giác nào mà chỉ đơn thuần là hiếu kỳ. Viêm Lịch âm thầm an tâm, sau đó mở miệng thành thật nói: "Vị công tử này trúng độc rất nặng. Theo ta thấy thì không còn nhiều thời gian đâu".
Hồng Lang vốn còn đang tự mình quẩn quanh với suy nghĩ trong đầu thì bất ngờ nghe được lời này. Trong lòng không khỏi sợ hãi tột độ, đánh liều nói với Viêm Lịch: "Nhìn y phục trên người tiểu ca xem ra là tới từ Đường Môn. Ta mạn phép cầu xin tiểu ca giúp công tử nhà ta giải độc".
Trong mắt Viêm Lịch như ánh lên tia sáng khác thường. Hắn chăm chú nhìn Tử Chiêu một hồi cuối cùng hưng phấn thốt lên một tiếng: "Được", khiến cho tâm can như bị treo ngược của Hồng Lang thoáng chốc đã thả lỏng.
Nếu nhắc tới cái tên Viêm Lịch, toàn bộ Đường Môn không người nào là không biết. Đệ tử chính tông phân đường thứ nhất của Đường Môn, địa vị này không nhỏ. Nhưng điều khiến cho người ta nhớ tới hắn lại không phải bởi cái danh xưng ấy mà lại là tính tình quái gở.
Đệ tử Đường Môn ít khi hành tẩu giang hồ nhưng nếu là Viêm Lịch thì cả năm hắn cũng chỉ ở Đường Môn chưa tới ba tháng. Cũng chính vì lẽ đó mà thời điểm Tử Chiêu đại náo Đường Môn một trận, hắn cũng không có mặt mà mãi cho tới khi trở về mới được nghe kể lại. Bởi vậy mới không nhận ra thân phận Lãnh Thiên Diệt của nàng.
Khả năng dụng độc của Đường Môn vốn đã danh chấn thiên hạ, không chính không tà. Nhưng nếu là Viêm Lịch, hắn không những giỏi hạ độc mà còn giỏi chế độc. Quá nửa những loại kịch độc mấy năm gần đây của Đường Môn đều là một tay hắn chế ra. Bất quá, người này tuy là có tài nhưng tính tình lại đơn thuần, cũng có thể coi là ngờ nghệch, lại chỉ ham mê độc dược, một mình tự nghiên cứu, không chịu giao tiếp với ai, ngoài ra không còn gì khác. Nếu không phải vì tài năng chế độc của hắn, chỉ e là Đường Môn cũng không muốn có một môn nhân như vậy. Quanh năm suốt tháng đều ra ngoài tìm dược vật trân quý. Đến cả sư phụ hắn có đôi khi cũng quên mất diện mạo của tên đại đệ tử này.
Nói hắn hưng phấn đồng ý cứu Tử Chiêu thực chất cũng là có lý do. Bởi lẽ Viêm Lịch chỉ cần liếc mắt cũng biết Tử Chiêu trúng độc gì, mà độc này... chính là do hắn chế.
Nếu là kẻ khác, đương nhiên sẽ không cứu Tử Chiêu. Không có người nào nguyện ý đi giải chính độc của mình nhưng Viêm Lịch lại là ngoại lệ, đây cũng chính là điểm khác người ở hắn.
Phải biết, lúc chế độc, hắn cũng chưa từng nghĩ sẽ chế ra giải dược. Bất quá, tự nhiên lại có chuột bạch đưa tới tận miệng thì một kẻ ngờ nghệch như hắn cũng trở nên giảo hoạt. Hắn muốn thử xem, rốt cuộc độc dược hắn chế ra lợi hại tới đâu.
Nếu suy nghĩ này mà bị Hồng Lang phát hiện, chỉ e Đường Môn lại phải trải qua một trận phong ba.
Viêm Lịch xuống ngựa, nhẹ nàng đỡ Tử Chiêu dậy, rất nhanh liền đẩy vào miệng nàng một viên thuốc nhỏ. Khi ngước lên lại thấy gương mặt dữ tợn của Hồng Lang, nàng trợn mắt nhìn hắn, ý tứ là "ngươi vừa cho công tử ta ăn thứ gì?", khiến cho Viêm Lịch sợ hãi giật mình, miệng cũng lắp bắp kêu: "Trước,... trước phải bảo vệ tâm mạch của hắn. Sau đó chúng ta tới thành trấn phía trước, nơi này là đường núi a".
Hồng Lang hiểu ý, gật đầu một cái, tự mình kéo thân thể mềm nhũn của Tử Chiêu trở về.
Nhìn thấy Tử Chiêu được Hồng Lang bảo vệ chặt chẽ như vậy, Viêm Lịch cũng chỉ khẽ cười, giúp hai người bọn họ lên ngựa của hắn, còn hắn thì tình nguyện dắt ngựa.
Một đường đi chậm chạp như vậy, trong lòng Hồng Lang nóng như lửa đốt, liếc nhìn thần sắc Viêm Lịch lại chỉ thấy hắn bình thản như không. Nàng không nhịn được lên tiếng: "Vị tiểu ca này, ban nãy ngươi nói công tử nhà ta không còn nhiều thời gian. Hiện tại chúng ta đi với tốc độ như vậy thì công tử nhà ta phải tính sao?".
"Không gấp, không gấp. Nếu các người đã có duyên gặp được ta thì nhất định người này không thể chết".
Hồng Lang thoáng nhíu mày: "Ngươi là thần y sao? Ta chưa từng nghe nói Đường Môn có một vị thần y", nhưng tuyệt nhiên không nghe thấy người kia đáp lại.
Vừa nhắc tới xuất thân của hắn, Hồng Lang bất tri bất giác lại có chút đề phòng. Nàng sợ nếu như hắn đã nhận ra Lãnh Thiên Diệt nhưng lại cố tính làm như không biết. Mà thành trấn phía trước lại rất gần thánh địa của Đường Môn, cũng là nơi trước kia nàng cùng Tử Chiêu có xảy ra xích mích với đám người đó. Có khi nào hắn thấy tình trạng của các nàng không tốt mới tính kế hãm hại. Sau đó âm thầm gọi đồng đạo tới tính sổ hay không.
Càng nghĩ, Hồng Lang càng loạn, bàn tay vô thức khẽ chạm lên đoạn roi gắn đầy binh khí giắt bên hông. Trong một thoáng thật sự có suy nghĩ muốn tấn công Viêm Lịch.
Bất ngờ, người phía trước lại "A" lên một tiếng như thể hắn vừa phát hiện ra điều gì. Sau đó liền rảo bước, kéo theo ngựa đi như bay về phía trước.
Hồng Lang thấy hắn đột ngột tăng tốc liền hỏi: "Sao ngươi lại đi nhanh vậy? Có chuyện gì sao?".
Chỉ thấy Viêm Lịch quay đầu lại, hai tròng mắt sáng ngời như đứa trẻ vừa làm được việc tốt muốn phụ mẫu tán thưởng, ngây ngô đáp: "Ta chợt nghĩ ra vài dược liệu thích hợp để giải độc. Ta muốn thử".
Trên trán Hồng Lang chậm rãi rơi xuống ba vạch hắc tuyến. Khi nãy nàng nghe thấy từ gì? - "Thử". Vậy rốt cuộc là người này có thể giải độc cho Tử Chiêu hay không, Hồng Lang cũng không dám chắc.
Thiết nghĩ giờ phút này có gấp gáp cũng không thể giải quyết được gì, Hồng Lang liền an tĩnh lại. Yên lặng không nói tiếng nào, cố gắng ôm lấy Tử Chiêu, đảo mắt chú ý động tĩnh xung quanh.
- ----------------------------------------
Kim chưởng quầy đứng trước nhã gian chờ đợi, trong tay còn cầm theo một phong thư.
Lát sau, thị nữ từ trong phòng bước ra, cúi đầu hành lễ rồi làm động tác mời: "Kim chưởng quầy, tiểu thư cho gặp".
Ông ta khẽ gật đầu rồi tiến vào trong, chỉ thấy Kim Tịch Đường đang nhíu mày phân vân. Nghe thấy tiếng người tới cũng không buồn nhìn lên, chỉ mở miệng hỏi: "Kim thúc, ngươi nói xem, ta nên chọn sấp vải nào bây giờ?".
"Một bên trang nhã mềm mại, một bên rực rỡ sắc hoa. Ta thấy sấp nào cũng hợp với tiểu thư, cho người mang tới phường vải may vài bộ y phục chẳng phải là tốt rồi sao".
"Nói cũng đúng, đỡ mất công ta chọn lựa".
Nói rồi, Kim Tịch Đường phất tay để tỳ nữ mang toàn bộ vải vóc ra ngoài, sau đó mới nâng mắt nhìn tới người vừa lên tiếng: "Nha, thúc tới gặp ta có chuyện gì vậy?".
"Tiểu thư, đây là tin tức của người".
Kim Tịch Đường nhận lấy phong thư được mang tới, vừa mở ra đọc được vài chữ, lông mày chợt nhíu chặt rồi lại giãn ra, khóe miệng không khỏi cong lên: "Hừ, trúng độc rồi".
Trong lòng dường như có chút mãn nguyện, nhấc tay hơ lá thư trên ngọn nến cho tới khi cháy rụi tới không còn một mảnh. Ánh lửa chiếu lên gương mặt thanh tú của nàng càng khiến cho dung mạo thêm rạng rỡ như được phủ một tầng hào quang.
Thấy nàng ta cao hứng như vậy, Kim chưởng quầy lại có chút bất an: "Tiểu thư, người thật sự ra tay với Lãnh công tử?".
"Ồ, xem ra tin tức của ta thúc cũng đã đọc rồi. Ta chính là ra tay với hắn. Đã biết vậy sao còn hỏi". Kim Tịch Đường cũng không có ý che giấu mà thản nhiên đáp.
"Chuyện này chỉ e không ổn. Lãnh công tử là đồ đệ của lâu chủ. Theo lý mà nói, nếu tiểu thư có điều gì không vừa lòng, cũng chỉ cần nói một tiếng. Lâu chủ nhất định sẽ làm chủ cho người. Hà cớ phải làm như vậy. Nếu muốn trừng phạt thì cũng phải là lâu chủ trừng phạt mới đúng. Hơn nữa, vị công tử đó cũng không làm gì quá đáng".
Ánh mắt Kim Tịch Đường trầm xuống, mang theo tia sắc bén kì lạ: "Kim quản sự, vậy giờ ngươi là đang bênh vực cho người ngoài sao? Hay, hay lắm! Ngươi đổi thành họ Lãnh luôn cho ta". Nàng ta tức giận, vung tay đập xuống bàn. Lời lẽ nói ra cũng là muốn vạch rõ thân phận chủ tử trước mặt Kim chưởng quầy.
Thấy Kim Tịch Đường phẫn nộ quát một tiếng, ông ta cũng không biểu hiện ra chút cảm xúc nào, chỉ từ tốn nâng mắt nhìn người đối diện: "Không phải Kim mỗ bênh vực Lãnh công tử. Nhưng người này là người của lâu chủ. Tiểu thư làm vậy không phải là quá phận sao?".
"Kim quản sự, ta biết ngươi là bậc trưởng bối, đã quen đi giáo huấn người khác. Nhưng ngươi nên nhớ, Kim gia này do ta làm chủ. Dù là ai, chỉ cần mang họ Kim đều phải nghe lệnh của ta".
Nàng ta gằn lên từng tiếng, ánh mắt nóng rực như muốn thiêu cháy người trước mặt. Cuối cùng, Kim chưởng quầy chỉ thở dài một tiếng sau đó cáo lui rời đi.
Từng bước nặng trĩu vang lên trên hành lang dài, trong nháy mắt đã không còn chút động tĩnh. Kim chưởng quầy rất nhanh đã đi vào một thông dạo kéo dài tràn ngập hương thảo mộc, phảng phất khiến cho lòng người dễ chịu. Bất quá, lúc này người đang đi trong thông đạo ấy lại không cảm thấy thoải mái chút nào.
Đi qua một khúc ngoặt liền thấy phía trước là gian mật thất sáng sủa, từng trận hương thơm thảo mộc chính là phát ra từ đây. Kim chưởng quầy vừa đẩy cửa bước vào phòng thì hai đầu gối lập tức khụy xuống, nghe "Bốp" một tiếng.
Dữ Ngọc đang chăm chú đọc sách, thấy có động tĩnh lạ liền nâng mắt nhìn, khóe môi từ tốn nhấc lên một nụ cười: "Kim thúc lại sao vậy? Ta không nhận nổi đại lễ của ông nha".
"Kim mỗ là thay mặt tiểu thư tới bồi tội với lâu chủ?".
"Ông nói vậy là có ý gì? Trước nay chuyện của Tịch Đường ta không quản. Ta chỉ nhờ ông xem chút tình hình của Lãnh nhi rồi tới báo cho ta. Nếu không mang tới tin tức ta cần, vậy cũng không cần thiết phải tới nơi này. Những chuyện khác ta không quan tâm".
Kim chưởng quầy nghe vậy, môi khẽ mím, lập tức giập đầu trước mặt Dữ Ngọc. Vì ông ta hiểu rõ, Lãnh Thiên Diệt đối với lâu chủ mà nói là chiếm một vị trí nhất định. Lần này quả thật Kim Tịch Đường đã động phải người không nên động.
"Kim mỗ vô năng, không kịp thời ngăn cản tiểu thư làm càn, hại tới Lãnh công tử".
Nhìn biểu tình nghiêm trọng của ông ta, Dữ Ngọc buông sách trong tay xuống, hắn đứng dậy, đi tới trước mặt người đang quỳ rạp trên mặt đất, nhấc tay kéo Kim chưởng quầy dậy.
"Nói cho rõ".
"Tiểu thư vì chuyện lần trước bị dọa, suy nghĩ còn chưa thấu đáo đã phái sát thủ đi theo Lãnh công tử".
"Vài tên sát thủ của Kim gia cũng không làm gì được Lãnh nhi. Các ngươi làm chuyện vô ích rồi". Dữ Ngọc mặt không biến sắc, từ tốn đáp.
"Nhưng tiểu thư là hạ lệnh bằng mọi giá phải giết được người. Sát thủ phái đi cũng rất nhiều".
Dữ Ngọc vẫn thản nhiên gật gù: "Cũng còn xem bản lĩnh của bọn chúng tới đâu".
"Nhưng tiểu thư lần này dùng độc".
"Có Lang nhi đi cùng, hẳn là không có vấn đề".
"Nhưng tin tức mới nhất đưa tới báo Lãnh công tử trúng độc, không có thuốc giải. Mạng sống hiện tại đã như mành chỉ treo chuông,...".
Lời còn chưa dứt, đột nhiên cả người Kim chưởng quầy bị Dữ Ngọc hất ra, lảo đảo tựa người vào cánh cửa. Vừa ngẩng đầu nhìn lên chỉ thấy tàn ảnh xẹt qua, nháy mắt đã không thấy người đâu.
Ông ta đưa mắt nhìn vào thông đạo không một bóng người, trầm tư một hồi rồi thở hắt ra: "Tiểu thư đã quen được chiều chuộng, sinh ra tính tình ương ngạnh lại hiếu thắng. Lần này thật sự gây ra chuyện lớn rồi".
Kim Tịch Đường bước ra khỏi phòng, trong tay bưng theo một khay điểm tâm đẹp mắt. Vừa thấy bóng dáng Dữ Ngọc, khóe môi chúm chím cười nhưng lời còn chưa thoát ra khỏi miệng lại thấy hắn trừng mắt nhìn nàng rồi rất nhanh đi lướt qua, một đường rời khỏi Dữ Tụ lâu.
Khay gỗ trong tay rơi lạch cạch xuống đất, từng khối điểm tâm tinh xảo bị nữ tử tức giận mà đạp lên, nát vụn. Khoé mắt Kim Tịch Đường ngay tức khắc đã ầng ậng nước. Phải biết, từ nhỏ tới lớn, Dữ Ngọc cũng chưa từng dùng ánh mắt cảnh cáo đó nhìn nàng.
Hắn cảm thấy hít thở có chút không thông, vừa nhìn thấy Kim Tịch Đường thì máu nóng nổi lên, chỉ muốn tung một chưởng đánh chết nữ tử trước mặt. Bất quá, trong lòng Dữ Ngọc lúc này chỉ nghĩ tới tình hình của Tử Chiêu, không muốn chậm trễ nán lại nơi này.
Chỉ biết nam tử huyền y cưỡi ngựa chạy như bay, mặt đằng đằng sát khí suốt dọc đường đi khiến cho ai cảm nhận được khí tức của hắn cũng phải giật mình né tránh. Chỉ sợ chậm một bước là có thể bị vó ngựa đạp chết.
Trái tim hắn không hiểu tại sao lại như bị bóp chặt. Bất tri bất giác nhớ lại cảnh tượng của nhiều năm trước, nữ tử vận huyền y ngồi dưới mái hiên, nhãn thần phẳng lặng, không mang theo một chút cảm xúc nào rơi trên mặt hồ gợn sóng. Chỉ là một thoáng trầm tư này lại càng làm nổi bật lên khí chất băng sương thoát tục. Nhìn ngắm một lần đã khắc cốt ghi tâm.
Vừa ngước nhìn hắn, khóe miệng đã nâng lên nụ cười nhàn nhạt nhưng không giấu nổi ưu thương. Một đóa hoa lê bị gió thổi tới, nhẹ nhàng vương trên mái tóc tùy ý buông xõa của nàng. Hắn không vừa lòng, đưa tay gỡ xuống lại bị từng lọn tóc quấn lấy.
Vậy là Dữ Ngọc, lần đầu tiên biết thế nào là lúng túng kết tóc cho một nữ tử.
- -------------------------------
Ba người một ngựa vừa tiến vào thành trấn nhỏ, dường như đã quá quen thuộc nên rất nhanh Viêm Lịch đã thuê được một gian phòng.
Vóc người Hồng Lang vốn nhỏ hơn Tử Chiêu nhưng nhất quyết muốn tự mình ôm nàng lên lầu. Viêm Lịch thấy vậy thì vừa cười vừa nói: "Ngươi cố chấp như vậy là không tin tưởng ta?".
"Cũng,... cũng không hẳn". Hồng Lang có chút mất tự nhiên, vốn dĩ là đang nhờ vả người ta nhưng lại không tin tưởng. Có nói thế nào thì cũng sẽ khiến hắn phật lòng. Nhưng ngược lại, Viêm Lịch hình như không mấy để tâm. Hắn chỉ lắc đầu rồi giành lấy Tử Chiêu từ trong tay Hồng Lang.
Vừa ôm người lên mới chợt nhận ra thiếu niên trong lòng thật sự rất nhẹ: "Nha, công tử nhà ngươi có phải là bị bỏ đói tới mức ốm yếu không vậy?".
Nghe hắn nói nhảm, Hồng Lang cũng không nguyện ý trả lời.
Viêm Lịch đưa Tử Chiêu vào phòng, nhẹ nhàng đặt nàng xuống giường rồi xoay người trở ra, trước khi rời đi chỉ nói là ra ngoài kiếm dược liệu.
Hồng Lang nghe vậy, trong lòng lại âm thầm lo lắng: "Liệu không phải hắn đi gọi người của Đường Môn tới chứ?". Nàng không nhịn được, gấp gáp chạy xuống lầu xem xét tình hình. Hỏi tới hỏi lui chưởng quầy một hồi, cuối cùng cũng an tâm giao cho ông ta trọng trách truyền tin. Nàng thuê người mang một phong thư tới Hồng Bảo Kiếm các để báo lại tình hình của Tử Chiêu. Với tình trạng hiện tại, quả thật các nàng không tiện tự mình hành sự, tốt nhất vẫn nên gọi người tới.
Xong việc, Hồng Lang rất nhanh trở lại phòng trọ. Nhìn y phục trên người Tử Chiêu toàn là máu, qua một đêm đã khô lại, chuyển dần thành màu đen, nàng không khỏi thương tâm. Bần thần nhìn người trên giường một lúc, bàn tay vô thức nắm lấy đôi tay lạnh buốt của Tử Chiêu. Có xoa thế nào cũng không thể ấm lên một chút, cuối cùng nàng mệt mỏi thiếp đi lúc nào không biết.
Cho tới khi Hồng Lang lờ mờ tỉnh lại, hướng mắt nhìn ra cửa sổ chỉ thấy tối đen như mực, miệng vừa ngáp vừa lẩm bẩm: "Đã tối rồi sao?".
Đáp lại nàng là thanh âm trầm thấp của nam tử: "Ngươi đã ngủ liền một mạch hai ngày rồi".
Hồng Lang thất sắc, quay phắt lại thì thấy người vừa lên tiếng là Viêm Lịch. Hắn như vậy mà lại thản nhiên ôm một tô cơm, xúc từng muỗng lớn đưa vào miệng, vừa ăn vừa nói một tràng: "Hai nữ tử các người rốt cuộc làm chuyện gì mà suy kiệt tới mức thân thể cũng không còn chút sức lực như vậy. Ta không biết chăm sóc người bệnh, huống chi ta còn là nam nhân. Nếu không phải có sư muội của ta thì hai người các ngươi không biết bao giờ mới tỉnh lại đâu".
Hai chữ "nữ tử" thành công đánh cho Hồng Lang thanh tỉnh. Tròng mắt nheo lại, mang theo một cỗ nguy hiểm như dã thú nhìn chằm chằm Viêm Lịch. Đột nhiên, từ gian phòng bên trong truyền ra thanh âm khàn khàn: "Lang nhi, lại đây".
Nàng nhận ra đó là giọng nói của Tử Chiêu, bước chân có chút loạn tiến vào bên trong: "Tỷ tỷ, tỷ không có việc gì chứ?".
Nhưng người nàng tìm kiếm lại chưa thấy đâu mà thay vào đó chỉ thấy một nữ tử ngồi bên giường, trên môi nở nụ cười tà tứ. Nàng ta đứng dậy, tiến tới trước mặt Hồng Lang, từng bước đi uyển chuyển như mãng xà, nhất cử nhất động đều là mang theo mị lực khó cưỡng. Sóng mắt tà mị lưu chuyển, đánh giá nàng một hồi, cuối cùng cánh môi khẽ mở, phun ra một câu: "Ngươi khỏe rồi".
Hồng Lang khó hiểu nhìn lại, khứu giác nhạy bén cảm nhận hương cỏ cây man mát phảng phất quanh thân nữ tử này.
Nàng đưa mắt nhìn vào trong, xác nhận Tử Chiêu vẫn bình an vô sự mới nhẹ nhõm thở phào một hơi. Lực chú ý lại rơi trên người nữ tử trước mặt. Chỉ thấy, trên tay nàng ta từ lúc nào đã xuất hiện thêm một con rắn nhỏ, toàn thân đen bóng, khi chuyển động, từng lớp vẩy còn ánh lên một tầng linh quang. Nó ngẩng cao đầu, thi thoảng cái lưỡi thò ra rồi lại rụt vào, phát ra tiếng "xè xè". Nhìn qua đủ biết con rắn này chính là rắn độc, không những thế mà còn là kịch độc.
Hồng Lang không khỏi nheo mắt, nghi ngờ đánh giá nữ tử này.
Tử Chiêu một lần nữa lên tiếng, bất quá thanh âm lại yếu ớt, hướng Hồng Lang thều thào: "Lang nhi, chớ phi lễ. Nàng là Viêm Ngân".
Hai chữ Viêm Ngân này, nói quen cũng không quen mà nói lạ càng không lạ. Hồng Lang nhíu mày, lùi lại một bước cảnh giác nhìn nữ tử kia: "Thánh nữ Đường Môn cư nhiên lại xuất hiện ở đây?".
Viêm Ngân nhếch miệng cười, thản nhiên trở lại ngồi bên cạnh Tử Chiêu: "Thành trấn này không những gần với Đường Môn, hơn nữa còn là đích thân sư huynh ta mở lời vàng ý ngọc mời ta tới. Ta có gì mà không thể?".
Vừa nghe nàng ta nói vậy, Viêm Lịch cũng không nhịn được, thò đầu vào: "Cái nha đầu để bụng".
"Hừ, ai nói huynh biệt tăm biệt tích hơn nửa năm. Vừa mới xuất hiện thì chính là cầu người ta xuống núi cứu người?".
Hai huynh muội bọn họ chính là cãi qua cãi lại, hơn thua nhau mãi không chán. Cuối cùng, Viêm Lịch vẫn là người thua thiệt, ngậm miệng lủi ra ngoài.
Hồng Lang nãy giờ vẫn đứng giữa hai người này, nghe bọn họ ầm ĩ một hồi mà tai có chút ù, nàng lắc lắc đầu không hiểu rốt cuộc là chuyện gì. Vẫn là chậm chạp tiến tới bên cạnh Tử Chiêu. Bất quá vị trí gần nàng nhất lại bị Viêm Ngân chiếm đóng.
Nhìn nàng ta vén tay áo của Tử Chiêu lên, sau đó thả rắn nhỏ ra. Nó chậm rãi trườn một vòng, cuối cùng dừng lại, cắn phập vào cổ tay của Tử Chiêu. Hồng Lang giật mình định tiến lên hất con rắn ra nhưng lại bị Tử Chiêu xua tay ngăn cản.
Viêm Ngân trừng mắt: "Ta chính là đang cứu người. Ngươi tốt nhất an phận một chút. Nếu để linh xà của ta nổi giận thì hậu quả chính là nữ tử này phải chết".