Lợi dụng thời khắc này, nàng phi thân đứng trên một bục gỗ, dõng dạc thét lớn: “ Đại Minh ta lãnh thổ ngút ngàn. Có thể dễ dàng cúi đầu xưng thần trước các nước chư hầu không?”
Trước câu hỏi của Tử Chiêu, cả quân doanh trở nên sôi sục, ngay cả trong lòng những tướng sĩ kéo đến để xem náo nhiệt cũng trào lên một cảm xúc rạo rực khó tả. Toàn bộ tướng sĩ đều đồng thanh hô lớn: “Không thể!”.
Tử Chiêu hơi bất ngờ vì trong những tiếng hô vang có cả giọng của Cát Kỳ đang đứng phía sau. Quay đầu lại nhìn chỉ thấy trong ánh mắt hắn giờ đây như chứa đựng một ngọn lửa chỉ trực chờ bùng cháy.
Nàng mỉm cười quay lại nhìn vào gương mặt của từng người: “Các huynh chính là những tráng sĩ kiên cường nhất Đại Minh. Nam nhân Đại Minh có thể dễ dàng quỳ gối không?”
“Không thể!”.
“Đúng, nam nhân Đại Minh ta không thể quỳ gối trước bất kỳ thứ cường quyền ngoại bang nào. Để được như vậy thứ chúng ta cần chính là khác biệt. Chúng ta phải khác biệt về sức mạnh, ý chí và cả trái tim.
Nam nhân Đại Minh phải mạnh mẽ nhất.
Nam nhân Đại Minh phải có ý chí sắt đá kiên cường nhất.
Nam nhân Đại Minh đều có trái tim ấm áp nhất.
Lê dân bá tánh ngoài kia chính là người thân của các người.
Đại Minh chính là nhà của các người.
Các người chính là đôi cánh che chở khắp lãnh thổ Đại Minh.
Có đúng không?”.
“Đúng”.
Nói đến đây, Tử Chiêu chợt nhớ tới Hồng Tang, nàng có chút nghẹn ngào nói tiếp: “Trong số các người có ai đã từng nhà tan cửa nát, đã từng phải chia lìa với người thân, đã phải rời xa nơi chôn nhau cắt rốn của mình chỉ vì sự tàn phá của bọn phản loạn chưa?”
Toàn bộ quân sĩ có người im lặng cúi đầu, có người trẻ tuổi hơn thì cắn răng, hốc mắt đỏ hồng,…
“Đất nước có chiến loạn, phiên vương ngấm ngầm cấu kết với ngoại bang hòng phá hủy Đại Minh chúng ta. Bọn chúng muốn phá nhà các ngươi, giết cha mẹ, nhi tử của các ngươi, làm nhục nương tử của các ngươi, giày xéo đất đai của các ngươi. Các ngươi có chịu để yên cho bọn chúng làm vậy không?”
“Không thể”. Đáp lại Tử Chiêu chính là những ánh mắt rực lửa, tiếng gầm vang vọng khắp cả vùng trời.
“Được. Chiến sĩ Đại Minh chúng ta nhất định không cúi đầu khuất phục trước bất cứ kẻ nào. Chúng ta phải tiến lên, giành lại non sông, giành lại những tháng ngày an bình thịnh vượng, nhà nhà ấm no, người người có cơm ăn áo mặc. Nhất định,… trả lại hết những gì chúng đã gây ra cho chúng ta.
Hỡi những chiến sĩ Đại Minh, hãy ngẩng cao đầu lên cho ta, cùng sóng vai chiến đấu, vì Đại Minh sớm ngày khôi phục, vì tự do dân tộc.
Tất cả vì Đại Minh”.
Toàn quân doanh cùng đồng thanh đáp lời: “Tất cả vì Đại Minh ~ Tất cả vì Đại Minh!”.
Lúc này Tử Chiêu mới thở ra một hơi, nãy giờ gào thét làm nàng khát khô cả cổ, gật đầu nói: “Các huynh đệ gắng sức luyện tập, giữ gìn thân thể, chúng ta phải chà đạp bọn phản loạn ấy”.
Phía dưới có vài tướng sĩ hào sảng đáp lại: “ Khả Khả tiểu đệ hôm nay khiến chúng ta được mở rộng tầm mắt. Tại hạ hết sức khâm phục”, “Đúng, không ngờ tiểu đệ còn nhỏ lại có bản lĩnh lớn tới vậy”, “Từ nay chúng ta là huynh đệ tốt”.
Bên dưới, một đoàn người nhất loạt vỗ tay làm cho không khí trong quân trở nên náo nhiệt hẳn lên.
Cát Kỳ quan sát Tử Chiêu, thấy nàng đã có vẻ thấm mệt, liền ra lệnh cho quân sĩ tản ra, trở về vị trí của mình. Hắn xoay người, đưa tay làm động tác mời. Cả bốn người trở lại trong trướng.
Vừa vào trướng, Tiểu Nhan nhanh tay rót cho Tử Chiêu một chén nước, còn cẩn thận dặn nàng uống từ từ.
Tử Chiêu vừa uống cạn một chén nước lại muốn uống thêm chén nữa, báo hại Tiểu Nhan phải rót nước cho nàng liên tục.
Nàng ta không khỏi chép miệng: “Khi nãy ta thấy muội gào lớn lắm cơ mà. Sao giờ lại như một lão nhân sắp đứt hơi vậy?”
“Tỷ không thấy lúc đó có rất nhiều người sao? Ta thấp bé như vậy, không gào lên nhất định họ cũng chẳng thèm để ý đến ta”.
“Tiểu Khả muội,… À, đệ đệ. Nhũng lời ban nãy là muội nghe được ở đâu vậy?” – Cát Kỳ nghi hoặc hỏi.
“Huynh nhất định là nghĩ đệ nhỏ tuổi nên không thể nghĩ được ra những điều như vậy phải không? Huynh nên tin tưởng đệ chính là rất thông minh. Có phải mới vừa rồi đệ rất oai phong phải không? Cảm giác cũng không tệ nha, Ha ha ha…”.
Thấy bộ dạng Tử Chiêu lại trở nên trẻ con như vậy, Yến Lân khẽ cười, nhưng trong lòng hắn vẫn thắc mắc một chuyện, liền lên tiếng hướng tới Tử Chiêu hỏi: “Chiêu nhi, khi nãy không phải tự nhiên mà muội làm loạn lên như vậy?”
“Phải, muội không rảnh để làm mấy chuyện vô nghĩa. Huynh là người cầm quân, có vài đạo lý chẳng lẽ huynh không hiểu. Trên một bàn cờ, nếu những quân cờ của huynh không thể dùng. Vậy thì không còn gọi là đánh cờ nữa. Bởi vì huynh đã thua ngay từ đầu rồi”.
“Muội thấy họ không thể dùng? Đó đều là những binh sĩ được Đại Minh ta dốc lòng rèn giũa hết sức cẩn thận”.
“Nếu đem ra so với tư binh Mục gia thì huynh thấy sao?”
Cát Kỳ nghe vậy liền nhíu mày: “Quả thật Mục gia quân là cánh quân tinh nhuệ nhất của chúng ta lúc này nhưng không thể đem so sánh họ được. Đại quân triều đình có số lượng rất lớn, trên trăm vạn quân, còn Mục gia quân chỉ chiếm tới hơn 1 vạn quân. Để luyện binh như vậy không phải ngày một ngày hai mà thành”.
Tử Chiêu nghe vậy chỉ nhìn chằm chằm vào Yến Lân, nàng đứng dậy vừa đi tới trước thư án vừa nói với Cát Kỳ: “Đệ không bảo huynh phải tôi luyện cho từng người một, đúng là không còn nhiều thời gian. Mấu chốt hiện giờ là chúng ta cần một đội quân có tổ chức. Quân đội nhất định phải có chế độ nghiêm ngặt của quân đội, quân nhân phải có tố chất cần có của quân nhân, chứ không phải một đội quân ô hợp bạ đâu đánh đấy”. Giọng điệu của nàng vô cùng sắc bén, xen lẫn vài tia giận dữ khiến những người trong phòng không khỏi giật mình.
Bước tới thư án, Tử Chiêu vươn tay trải một tờ giấy lên mặt bàn. Tay nàng cầm bút lông, vừa định hạ bút thì hơi ngừng lại, thiết nghĩ viết bút lông phải rất tỉ mỉ, không thể viết nhanh được. Nàng liền đảo bút, dùng đầu còn lại chấm vào nghiên mực, bắt đầu viết.
Những người có mặt trong trướng đối với tư thế cầm bút kỳ quái của Tử Chiêu không khỏi kinh ngạc tự hỏi, cầm bút như vậy cũng có thể viết sao?
Chỉ thấy tốc độ viết của Tử Chiêu thật sự rất nhanh, trong khi người khác còn đang nghiên cứu tư thế cầm bút kia thì nàng cũng đã viết kín một mặt giấy.
Chưa tới một khắc, Tử Chiêu dừng bút, ngẩng đầu lên, sống lưng thẳng tắp, đôi mắt sáng quắc không lấy một tia dao động. Vừa đưa sấp giấy tới trước mặt Yến Lân, Tử Chiêu lập tức quay người bỏ đi, không nói một lời.
Ba người còn lại đều có chung cảm giác như nàng đang giận, Tiểu Nhan thấy vậy cũng không nói lời nào chỉ gật đầu với Yến Lân rồi theo sau Tử Chiêu đi ra ngoài.
Trên trán Yến Lân không khỏi nổi lên 3 vạch hắc tuyến, có lẽ đây là lần đầu tiên hắn thấy Tử Chiêu giận như vậy. Ánh mắt dừng lại ở nét chữ trên sấp giấy của nàng, đôi mắt trước nay không để lộ ra quá nhiều cảm xúc thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc.
Dù tư thế cầm bút của nàng có chút kỳ quái nhưng nét bút lại vô vùng đồng nhất, từng nét từng nét tú lệ bay bổng nhưng lại như ẩn chứa linh khí hơn người. Yến Lân là người luyện chữ, cũng từng nhìn qua vô số chữ viết nhưng chưa thấy nét chữ nào có thần như vậy.
Nhưng điều khiến hắn phải kinh ngạc không dừng ở nét chữ mà là những gì Tử Chiêu vừa viết ra.
Trên mặt giấy, nàng viết ra một loạt những phương thức cầm quân, luyện binh vô cùng mới lại. Tuy mới chỉ đọc lướt qua cộng thêm có vài từ ngữ kì lạ nhưng Yến Lân vẫn hiểu được đại khái ý tứ của Tử Chiêu.
Hắn đưa sấp giấy cho Cát Kỳ, bảo hắn cùng đọc. Ban đầu Cát Kỳ còn mù mờ không hiểu nhưng cũng chỉ mới đọc lướt qua, hắn không khỏi trợn mắt há mồm. Cảm giác như sấp giấy trong tay nặng tựa ngàn cân.
Hắn ngẩng đầu lên nói với Yến Lân: “Điện hạ, loại binh pháp này vô cùng khác lạ nhưng lại có sức ảnh hưởng rất lớn. Tuyệt đối không thể để lọt ra ngoài được”.
Yến Lân thở dài rồi cũng gật đầu: “Ngươi cẩn thận một chút. Lập tức sắp xếp, truyền tin cho các tướng lĩnh. Chúng ta còn phải bàn bạc kỹ lưỡng, thực hiện theo như những ghi chép đó. Thống nhất toàn quân”.
“Mạt tướng tuân lệnh”. Cát Kỳ gấp gọn sấp giấy lại, cất vào trong lồng ngực rồi nhanh chóng bước ra ngoài.
Trong trướng chỉ còn lại một mình Yến Lân, hắn quay người lại nhìn toàn bộ lãnh thổ Đại Minh trên tấm bản đồ da dê căng phía sau thư án. Ánh mắt vốn lạnh lẽo nay lại xen lẫn vài tia như hòa hiếm thấy, trong lòng bất giác hiện lên gương mặt cương nghị khác thường của Tử Chiêu, thầm tán thưởng nàng quả thật là một kỳ tài hiếm có.
Tử Chiêu lúc này đang đi lòng vòng khắp quân doanh, bổng nhiên hắt xì mấy cái, trong lòng chợt thấy hơi chột dạ. Khó hiểu về cảm giác của chính mình, Tử Chiêu quay đầu tìm đường trở về doanh trướng được chuẩn bị sẵn cho nàng.
Nếu nói Tử Chiêu là kỳ tài thì cũng không đúng, khi nãy do nàng nghĩ đến cái chết của Hồng Tang cùng lý do vì sao những người như hắn và Mục Từ đang sống cuộc sống vô cùng êm đẹp lại đều trở thành cô nhi, đều trở thành những đứa trẻ không có tuổi thơ mà lớn lên.
Lại nghe đến những lời Cát Kỳ nói ra khiến nàng không khỏi nghĩ là hắn cố tình thoái thác. Vì vậy mới trở nên tức giận, tiện tay viết ra một đống kiến thức quân sự hiện đại mà nàng biết.
Nghĩ lại thì hình như đây là lần đầu tiên Tử Chiêu tức giận trước mặt người khác.
Trên đường, những quân sĩ nhìn thấy nàng đều vẫy tay chào hỏi, Tử Chiêu liền cười nói, đáp lại vô cùng tự nhiên. Tâm trạng cũng do đó mà thoải mái hơn. Nàng nán lại, trò truyện đôi ba câu với các binh sĩ, quên luôn ý muốn trở về doanh trướng.
Tiểu Nhan đi theo phía sau chỉ chăm chú quan sát nàng, không lên tiếng. Thấy Tử Chiêu không còn nhíu chặt mày như khi nãy nữa, nàng ta mới khẽ mỉm cười.
Ban đầu thấy y phục của Tử Chiêu đều là đồng dạng với Thái tử, lại là người được đích thân Thái tử dẫn đến khiến chúng binh sĩ có vài phần kiêng kị, sau thấy nàng có những lời nói cùng hành động quá phận làm cho bọn họ có đôi chút ác cảm.
Nhưng một màn vừa rồi lại khiến cho ai nấy cũng phải có cái nhìn khác về đứa nhỏ này, không thể xem vóc dáng mà coi thường nàng được.
Trò chuyện một hồi lại thấy nàng chỉ giống như một tiểu hài tử bình thường, thấy thứ gì hay ho là tròng mắt cũng sẽ sáng lên, nghe bọn hắn kể chuyện chinh chiến nơi sa trường miệng cũng sẽ há hốc kinh ngạc.
Nhìn Tử Chiêu như vậy, chúng binh sĩ ai nấy cũng có cảm giác như mình mới có thêm một tiểu đệ đệ. Cũng vì vậy mà càng trở nên thân thiết, xưng huynh gọi đệ.
Ngay hôm đó, toàn bộ những vừa chuyện xảy ra ở Trường Sinh doanh đều bị bịt kín, không để một chút tin tức nào lọt ra ngoài.
Mấy ngày sau, trong tẩm cung, Thái hậu đang nhàn nhã thưởng trà, nghe một thái giám quỳ gối giữa điện bẩm báo tin tức.
“Ngươi nói sao, đứa nhỏ đó được Yến Lân đưa tới Trường Sinh doanh?”
“Khởi bẩm Thái hậu, đúng là như vậy. Tin tức mà nô tài nhận được nhất định không sai”.
“Yến Lân ơi Yến Lân, ngươi càng bảo vệ thứ tiện dân đó bao nhiêu thì càng cho thấy nó chính là điểm yếu của ngươi. Để ta xem, ngươi có thể thời thời khắc khắc bảo vệ nha đầu đó được không? Hừ. Dám khiêu chiến với tôn nghiêm của ta chính là tìm đường chết”.
Thái hậu nheo mắt, đặt chén trà trong tay xuống, sắc mặt trở nên dữ tợn, khiến tất cả thái giám, cung nữ trong điện cúi gằm mặt xuống, không dám hé răng nửa lời.
Tử Chiêu lưu lại Trường Sinh doanh đã được sáu ngày, Yến Lân cũng chưa từng đề cập tới chuyện giúp nàng luyện kiếm nhưng chuyện này Tử Chiêu cũng không gấp. Bởi vì nàng cũng cảm nhận được trong sáu ngày qua, Yến Lân đã làm cho Trường Sinh doanh thật sự thay đổi. Toàn bộ quân doanh như khoác lên mình một thứ khí thế mới.
Phải nói, năng lực của Yến Lân thật sự tốt, chỉ dựa vào một số kiến thức sơ sài mà nàng viết ra, hắn cư nhiên có thể áp dụng một cách rất nhanh chóng, chỉn chu.
Ngày ngày thấy doanh trướng của hắn, kẻ ra người vào liên tục, trên thư án bày một chồng lớn chiếu thư cần xử lý.
Tử Chiêu rất thức thời không làm phiền hắn, thi thoảng nàng có tới chủ trướng kiếm sách để đọc, không thì cũng tự mình nghiền ngẫm, ghi chép cẩn thận phương pháp luyện kiếm.
Một bên là Yến Lân ngồi trên thư án xử lý chuyện chính sự, một bên là Tử Chiêu ngồi trên một bàn sách nhỏ cặm cụi viết. Cả hai người đều im lặng làm việc riêng của mình.
Mới đầu thuộc hạ của Yến Lân tiến vào bẩm báo tin tức còn chần chừ khi thấy Tử Chiêu cũng ngồi trong doanh trướng, Yến Lân rất tự nhiên, phất tay bảo hắn tiếp tục.
Nhìn Tử Chiêu như chỉ làm việc của mình, không hề để ý đến những chuyện xung quanh nhưng kỳ thực là tất cả nàng đều để tâm đến.
Thi thoảng nghe xong một vài tin tức nàng cũng sẽ mở miệng nói đôi ba câu rồi lại im bặt, như thể người vừa lên tiếng không phải nàng vậy. Điều này khiến nhiều thuộc hạ của Yến Lân vô cùng sửng sốt.
Thậm chí, chỉ chờ Yến Lân ra lệnh là bọn hắn sẽ động thủ với Tử Chiêu. Nhưng kì lạ là lại thấy chủ tử của mình rất lưu tâm đến lời nói của đứa bé kia, hơn nữa còn dựa theo những điều nàng nói mà đưa ra quyết định.
Vì vậy mà bọn họ cũng sớm quen thuộc với sự hiện diện của Tử Chiêu.
Nhìn hai người bọn họ như vậy, vô tình hiện lên vài điểm ăn ý đến kì lạ.