"Nhớ ngày trước các ngươi như ăn phải gan hùm, một đường tiến thẳng lên Đường Môn, còn đánh tới trước thánh điện của ta. Chẳng lẽ còn biết chữ sợ viết thế nào sao?". Viêm Ngân bĩu môi, ánh mắt sắc lạnh nhưng lại mang theo một tia thích thú. Nhấc ngón tay thanh mảnh chọc chọc vào bả vai Tử Chiêu, bộ dạng chính là muốn trêu người.
Hồng Lang ngẩn người trước từng cử chỉ của nàng ta, không khỏi khó hiểu nhìn Tử Chiêu. Nàng mỉm cười đáp lại: "Lang nhi, muội còn nhớ lúc chúng ta đánh tới thánh điện của Đường Môn không?".
Nàng khẽ gật đầu, hồi tưởng lại khi đó Tử Chiêu cõng theo một người đang trúng độc là nàng, cứ như vậy xông thẳng lên Đường Môn đòi thuốc giải. Không những vượt qua tầng tầng lớp lớp cơ quan mà còn đánh tới long trời lở đất với đám môn nhân trên núi. Bọn chúng đương nhiên là giỏi dùng ám khí cùng kịch độc mà Tử Chiêu lúc đó chính là bị chọc giận. Không quan tâm chúng dùng thủ đoạn gì, tốc chiến tốc thắng. Chỉ một đường đánh thẳng, luôn ra tay trước một bước. Vậy mà cũng đánh lên tận trên núi.
Các trưởng lão của Đường Môn lúc này mới ra mặt, bọn họ nhìn một bọc vải đẫm máu, đổ ra cả thảy bốn mươi con mắt người, lăn lóc trên nền đất thì nộ khí công tâm. Chỉ biết, khi Tử Chiêu mở miệng hỏi thuốc giải ở đâu, lại có kẻ ngạo mạn, chỉ vào mặt nàng mà hô lên: "To gan, ngươi nghĩ một mình ngươi mà có thể tới gần thánh điện của chúng ta sao?".
Lời vừa dứt, cái giá phải trả chính là cơn thịnh nộ của Tử Chiêu. Tay chợt siết, sát tâm cũng theo đó mà nổi lên. Qua một hồi, người thì bị thương, có kẻ tay chân đứt lìa, có kẻ thì bị phế luôn võ công. Đủ biết nàng đã ra tay tàn nhẫn thế nào.
Cho tới khi hai người Tử Chiêu bị đông đảo môn nhân vây chặt một vòng ngay trước thánh điện. Đúng lúc này, từ trong đại điện bỗng phát ra tiếng vang rất lớn như thể vừa có thứ gì đó đổ sập xuống, ngay sau đó lại là tiếng thét thất thanh của nữ tử. Vòng vây vì biến cố này, trong nháy mắt trở nên loạn, mặt mũi người nào người nấy đều xám như tro. Ngay cả mấy vị trưởng lão của Đường Môn cũng không ngoại lệ.
Nhưng tuyệt nhiên không có kẻ nào dám bước vào trong.
Tử Chiêu nhân lúc hỗn loạn, nàng lách mình, ôm theo cả Hồng Lang tiến thẳng vào thánh điện. Mặc kệ nơi này xảy ra chuyện gì, nàng nhất định phải đoạt được thuốc giải.
Đám người Đường Môn thấy vậy thì không khỏi kinh hãi, có muốn ngăn cản cũng đã muộn.
Cứ như vậy, từng người đứng bên ngoài như nín thở chờ đợi. Thanh âm đổ vỡ ầm ầm từ thánh điện vọng ra như muốn đè nát tâm can của họ. Chỉ lát sau, khói bụi cứ thế bốc lên, bất quá đều là khói độc. Qua làn khói đen đặc, dần dần xuất hiện thân ảnh nhỏ bé, hơn nữa dường như còn đang lôi kéo một bọc lớn.
Hồng Lang vốn đang bị trúng độc, nàng dùng hết sức bình sinh mà vác theo bọc sách lớn. Bên trong toàn bộ đều là kinh thư, bí tích chế độc của Đường Môn, tùy tiện nhặt ra một quyển cũng có thể coi là trân bảo.
Vừa như đứt hơi mới lôi được bọc vải kia ra ngoài, ngước mắt lên lại chỉ thấy toàn bộ môn nhân như bị điểm huyệt, tất thảy đều trợn ngược mắt nhìn nàng. Hồng Lang không khỏi tức giận gằn lên từng tiếng: "Lũ vô tri các ngươi muốn ta móc thêm mắt sao? Còn không mau lại đây kéo thứ này ra".
Lúc này, đám người mới hoàn hồn lại, bọn chúng nhất loạt ném binh khí sang một bên. Kẻ thì tới giúp một tay kéo bọc vải lớn kia đi, có kẻ lại tới dìu Hồng Lang, còn lại đều tập trung lại đẩy lui khói độc.
Trước thánh điện nhốn nháo một đoàn, Hồng Lang lại đang lo lắng Tử Chiêu còn ở bên trong, mà khói độc thì vẫn nghi ngút bốc lên. Nàng mệt nhọc một hồi, thều thào nói không ra hơi, chỉ có thể gấp gáp chỉ tay vào bên trong, ý nói bọn họ mau mau cứu người. Nhưng ngoài ý muốn, bọn chúng lại thủy chung chỉ khử độc phía trước thánh điện mà không ai chịu vào trong khiến cho nàng tức giận, hai mắt long lên như muốn xé xác từng người một. Hồng Lang căm phẫn một hồi, cuối cùng bất tỉnh lúc nào không biết.
Cả đám người đang ầm ĩ, đột nhiên trở nên im bặt. Bóng dáng người nào đó như ẩn như hiện qua từng tầng khói độc. Thiếu niên huyền y ôm theo một nữ tử, hai bước cũng chập làm một, phi thân ra ngoài. Có điều, khiến người ta khiếp sợ hơn nữa, chính là, không chỉ ôm theo một nữ tử mà trên người hắn không phải quấn thêm một con trăn lớn thì cũng là vắt lên một mớ rắn rết nọc xanh nọc vàng. Theo sau từng bước chân còn lồm cồm thêm nhện độc, cóc độc,...
Chỉ là, đám người Đường Môn nhìn thấy cảnh này lại như thấy bồ tát hiển linh, lập tức quỳ xuống mà tạ ơn trời đất.
Nữ tử lúc đó được Tử Chiêu cứu ra chính là Viêm Ngân, thánh nữ của Đường Môn.
Ngày đó, không ai nguyện ý giải thích là có chuyện gì xảy ra. Chỉ có Viêm Ngân lúc ấy cứ quấn lấy Tử Chiêu không tha là chịu mở miệng nói với nàng.
Nguyên lai nàng ta là thánh nữ của Đường Môn, vị trí này chỉ xếp sau các vị trưởng lão một bậc. Theo quy tắc, tế điện của nàng là nơi lưu giữ pháp bảo, kinh thư, bí tịch. Hơn nữa còn là nơi thánh nữ các đời luyện bí độc, nên càng được coi là cấm địa. Lúc đó, quá trình luyện độc của Viêm Ngân đã bước vào giai đoạn quan trọng, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể gây ra hậu quả nghiêm trọng. Nhưng nào ngờ, trận ồn áo phía ngoài lại khiến cho nàng kinh động, vô tình khởi động cơ quan nguy hiểm trong thánh điện, khiến cho nơi này đổ sụp xuống. Phải biết, một khi cơ quan này được mở ra, cả một toà thánh điện sẽ sụt sâu xuống, kéo theo toàn bộ trân bảo cùng độc dược. Bởi vậy nên lúc đó cũng không kẻ nào dám tiến vào nộp mạng. Hơn nữa, kịch độc mà Viêm Ngân đang luyện cũng vì vậy mà hỏng hết, tàn dư bị phóng thích sinh ra tầng tầng khói độc bay ra ngoài.
Viêm Ngân vì muốn cứu số kinh thư cùng độc vật cất giữ trong điện mà không kịp chạy thoát ra ngoài. Lại đúng lúc thấy hai người Tử Chiêu tiến vào, nàng nghiễm nhiên coi bọn họ là người tới trợ giúp. Rất nhanh liền vơ vét một số lượng lớn kinh thư, cuốn vào tấm vải rồi buộc chặt, ném cho Hồng Lang. Còn Tử Chiêu thì bị nàng lôi lôi kéo kéo, hơn nữa còn phải cứu luôn cả một đống bò sát. Nói đúng hơn thì là sủng vật của Viêm Ngân.
Sau chuyện đó, toàn bộ Đường Môn, từ trên xuống dưới đều nhìn Tử Chiêu với ánh mắt khó xử. Nàng móc mắt hai mươi môn nhân của bọn họ, đánh cho không ít người tàn phế, lại gián tiếp khiến thánh điện bị huỷ. Nhưng cũng là nàng giúp bọn họ bảo toàn kinh thư, bí tịch. Chỉ dựa vào chúng cũng có thể khiến cho Đường Môn vững vàng trở thành đại môn phái trên giang hồ. Không những vậy, quan trọng nhất vẫn là nàng đã cứu thánh nữ một mạng.
Các vị trưởng lão vì chuyện này mà có chút đau đầu, không biết có nên ra tay với thiếu niên này nữa hay không.
Lúc đó, Viêm Ngân mặc kệ đám ngươi kia quyết định thế nào, nàng ta nhanh chóng đem thuốc giải đưa cho Tử Chiêu, còn cẩn thận chỉ cho nàng đường xuống núi an toàn. Tử Chiêu đạt được mục đích, lại không muốn quản thêm chuyện không đâu nên cứ như vậy mà cõng theo Hồng Lang xuống núi.
Không lâu sau thì khắp thiên hạ đều bàn ra tán vào chuyện này. Ai cũng nói ngày đó nàng lên Đường Môn đòi thuốc giải, không những đánh người mà còn hủy đi một kho độc dược. Còn Đường Môn thì cư nhiên không đội trời chung với cái tên Lãnh Thiên Diệt.
Tử Chiêu nghe được tin tức này cũng lười giải thích, yên lặng cho qua. Nếu là đắc tội với Đường môn, nàng cũng không ngại.
Hồng Lang lúc ở trên núi đã bất tỉnh vậy nên cũng không biết hết sự tình, đương nhiên sẽ có cảnh giác với Viêm Ngân. Lại nhìn nàng ta cho rắn độc cắn Tử Chiêu thì thập phần sợ hãi. Nhưng là Tử Chiêu đã xua tay ngăn cản, còn biểu hiện của Viêm Ngân lại quá bất thường khiến cho nàng bán tín bán nghi.
Cuối cùng, chính miệng Tử Chiêu phải giải thích một hồi mới khiến cho Hồng Lang yên lòng.
Viêm Ngân túc trực bên giường một đêm, để con rắn nhỏ đẩy một lượng nọc độc nhất định vào trong người Tử Chiêu rồi lại châm cứu, phong bế rất nhiều huyệt đạo trên cơ thể nàng. Cho tới lúc rời đi đã là rạng sáng. Nàng ta che miệng ngáp dài một tiếng, vành mắt phiếm hồng liếc nhìn người nằm trên giường, cong môi nói: "Nếu không phải mang ơn ngươi cứu ta một mạng thì với thân phận của ngươi cũng không tới lượt khiến cho thánh nữ Đường Môn đích thân thi châm đâu".
Bóng lưng uyển chuyển rời đi, còn tiện tay đóng cửa thật mạnh. Tử Chiêu xem biểu hiện giận dỗi của nàng ta như vậy lại không nhịn được cười, thân thể khẽ rung lên rồi lại ho mấy tiếng. Hồng Lang thấy nàng có chút chật vật liền thở hắt ra: "Tỷ còn cười? Xem bộ dạng thảm hại như vậy còn chưa đủ sao?".
Tử Chiêu mềm mỏng đáp lại: "Viêm Ngân này, tư chất không thể xem thường. Trẻ tuổi như vậy đã được tôn làm thánh nữ của Đường Môn. Kiêu ngạo là lẽ dĩ nhiên. Bất quá nàng ta lại là người khẩu xà tâm phật, tính tình cũng có thể nói là ngay thẳng. Không cần quá giữ ý làm gì".
"Hừ, cũng may là có nàng ta, nếu không cũng không biết đến khi nào tỷ mới tỉnh lại".
"Không, nói đúng hơn là nếu không có Viêm Ngân, mạng của ta không thể giữ". Tử Chiêu khẽ lắc đầu, thẳng thừng nói.
Hồng Lang thoáng yên lặng, nàng thừa nhận, độc mà Đường Môn xuất ra để hại người không phải muốn nói giải là giải.
Tử Chiêu an tĩnh nghỉ ngơi, rèm mi phủ xuống thi thoảng khẽ lay động. Qua một hồi, bên cạnh lại cất lên thanh âm lí nhí: "Đều tại muội không tốt, một chút cũng không phát giác ra".
Tử Chiêu mỉm cười, chậm rãi nâng tay vỗ nhẹ lên đầu Hồng Lang: "Nha đầu ngốc. Vô sắc, vô hương, vô vị. Muội làm thế nào phát hiện? Cũng may chỉ có mình ta trúng độc, nếu cả muội cùng...".
Lời còn chưa nói hết, Tử Chiêu chợt dừng lại. Nơi cổ họng như có tảng đá đè lên, hít thở cũng trở nên nặng nề.
Hồng Lang nhìn nàng như vậy, cánh mũi cũng trở nên phập phồng: "Hồng Trực,... huynh ấy..." Mở miệng lại không biết phải nói gì, nàng cũng đành yên lặng giữa chừng.
- ----------------------------
Ban đêm ở thành trấn nhỏ vốn yên tĩnh, nhưng cứ cách mấy đêm là thanh âm chém giết lại nổi lên.
Bách tính nơi này tuyệt nhiên không dám ra ngoài. Đến cả mấy kẻ thường ngày đều đi nhậu tới khuya cũng ngoan ngoãn trở về nhà bên thê tử, chỉ sợ đao kiếm không có mắt, liên luỵ tới bọn họ.
Viêm Ngân bình thản ngồi trong phòng, cẩn thận châm cứu cho Tử Chiêu. Màn chém giết bên ngoài cũng không chút nào ảnh hưởng tới tâm tình của nàng ta. Nâng mắt lên cũng chỉ thấy Tử Chiêu thản nhiên như không, nhưng ngược lại, Hồng Lang không giấu được giận dữ.
Nàng ta vừa chuẩn xác cắm một cây ngâm châm vào huyệt vị vừa mở miệng: "Các ngươi nhất định là đắc tội với không ít người nha. Cứ cách vài ngày lại có sát thủ kéo tới".
Tử Chiêu vẫn nhắm mắt, khoé môi nhẹ cong lên: "Cũng là nhờ phúc của ngươi chúng ta mới không bị làm phiền".
"Đó là đương nhiên, thân phận của ta là gì chứ? Nhấc một bước chân cũng có cao thủ Đường Môn bảo hộ".
"Nói đến mới nhớ, nếu để lộ ra chuyện ngươi trị độc cho ta thì không biết các vị trưởng lão của Đường Môn sẽ xử trí thế nào?".
Viêm Ngân nghe Tử Chiêu hỏi vậy thì cũng lắc đầu xua tay: "Bọn họ chính là không dám động tới ngươi. Ngày đó ngươi đả thương người của chúng ta không nhẹ. Nhưng cũng chính ngươi cứu lấy toàn bộ căn cơ của bổn giáo. Coi như không ai nợ ai".
"Nếu đã không còn nợ nần gì, vậy tại sao ngươi lại cứu ta?".
Đáy mắt Viêm Ngân có chút dao động, nàng ngẩng lên nhìn chằm chằm Tử Chiêu. Vô thức nuốt khan một tiếng rồi mới mở miệng: "Ta là thầm thích ngươi".
Nghe một lời này, Tử Chiêu lập tức mở bừng mắt. Chỉ thấy ánh nến chiếu tới làm sáng lên một bên mặt của Viêm Ngân, nhãn thần lại không có lấy một tia đùa cợt.
Giữa lúc nàng không biết mở miệng thế nào, lại thấy nữ tử kiều diễm trước mặt thở dài một hơi, tiếp tục nói: "Năm đó được ngươi bảo hộ trong lòng mà tránh thoát khỏi một kiếp nạn. Mà chuyện ngươi lên núi cũng chỉ vì muốn cứu Hồng Lang. Người có tình, có nghĩa hơn nữa khí chất nam tử lại mạnh mẽ như vậy, có tiểu cô nương nào không động tâm. Nằm trong lòng ngươi một lần đã lưu luyến không quên. Lúc sư huynh kéo ta tới đây, vừa nhìn thấy ngươi, đáy lòng đã quặn thắt. Nhưng nào ngờ lại phát hiện Lãnh Thiên Diệt thì ra là một nữ tử. Thật là, phá nát giấc mộng xuân của ta".
Hồng Lang ngồi một bên tận lực kìm nén, chỉ là không khống chế được khiến cho toàn thân run rẩy. Cười cũng không dám cười, khóc cũng chẳng dám khóc.
Tử Chiêu lại cười phụt thành tiếng, không ngờ chính mình lại để lại ấn tượng trong lòng Viêm Ngân như vậy. Nàng tính mở miệng trêu chọc vài câu nhưng giữa chừng, đột nhiên cảm nhận cỗ sát khí cường đại ập đến.
Không chỉ mình nàng mà hai người nhạy bén như Hồng Lang cùng Viêm Ngân cũng đồng dạng cảnh giác.
"Các ngươi rốt cuộc đắc tội với kẻ nào? Năm lần bảy lượt phái sát thủ, lần này dường như mất kiên nhẫn, muốn đuổi cùng giết tận rồi". Viêm Ngân nhíu mày, thanh âm phát ra nháy mắt đã âm trầm hơn rất nhiều.
Đúng lúc này, Viêm Lịch mạnh mẽ đẩy cửa bước vào. Nhìn trên người hắn dính không ít máu, cả ba người trong phòng đều giật mình. Thậm chí, Viêm Ngân còn sợ hãi, đứng bật dậy, nhưng hắn lại xua tay nói: "Không phải máu của ta". Sau đó lại hướng Tử Chiêu nói tiếp: "Sư phụ ngươi tới".
Còn chưa đợi Tử Chiêu có phản ứng gì, Hồng Lang đã từ trên giường nhảy xuống, đứng chắn trước người nàng. Hai mắt dường như mang theo ấm ức, gằn lên từng tiếng: "Không gặp".
Viêm Lịch thấy vậy không khỏi khó xử: "Ta cũng không có cách, trong chúng ta lại không ai có khả năng cản nổi sư phụ ngươi. Đám sát thủ ngoài kia cũng là một tay hắn diệt sạch. Ngươi nhìn xem, máu tươi của bọn chúng còn nóng hổi đây". Hắn vừa nói, vừa chỉ lên y phục của bản thân, biểu cảm vô cùng sinh động.
Tử Chiêu gần như không để ý tới Viêm Lịch, nàng vẫn yên lặng nhìn ra cửa. Rốt cuộc thở dài một tiếng: "Phiền các ngươi tránh đi một lát. Sư đồ chúng ta cần nói chút chuyện".
Viêm Ngân nhướng mày nhìn nàng: "Ta không biết giữa các người có chuyện gì, nhưng nếu ngươi đã nói vậy ta cũng ngại quản. Chỉ là, độc trong người ngươi chưa tan. Sớm đã ngấm vào lục phủ ngũ tạng. Tránh tức giận hại thân".
Tử Chiêu nghe nàng ta dặn dò, chỉ khẽ mỉm cười gật đầu.
Đúng lúc Viêm Ngân định rời đi, vừa hay lại chạm mặt Dữ Ngọc. Chỉ thấy hắn lạnh lùng bước qua ngưỡng cửa, một đường muốn tiến tới chỗ Tử Chiêu. Không hiểu tại sao trong lòng Viêm Ngân liền thấy không thoải mái. Nàng lập tức xoay người trở lại giường, ngăn cản bước đi của hắn.
Dữ Ngọc vì hành động đột ngột của nàng ta mà thoáng dừng bước.
Viêm Ngân trong nháy mắt trở nên ân cần tới kỳ lạ, nàng ta nhẹ nhàng đỡ lấy Tử Chiêu, giúp nàng ngồi dậy. Trên gương mặt sắc sảo tràn ra một trận thương tâm, sau đó mới lẳng lặng tính rời đi.
Nam nhân huyền y từ nãy tới giờ dõi theo từng hành động của nàng. Hắn bất giác mở miệng: "Là ngươi giúp đồ nhi của ta trị thương?".
"Là báo đáp ân nhân mà thôi". Viêm Ngân cụp mắt, cũng không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Dữ Ngọc không để ý biểu tình của nàng ta, rất nhanh hỏi tiếp: "Tình trạng của nàng ấy thế nào?".
Lần này Viêm Ngân yên lặng không nói, ngoái đầu ý vị nhìn Tử Chiêu một cái rồi thở dài bỏ đi.
Khoé môi Hồng Lang không khỏi run rẩy. Trong lòng âm thầm giơ lên ngón tay cái: "Viêm Ngân, ngươi diễn tốt lắm".
Nhưng trận sung sướng trong lòng còn chưa qua, lại nghe thanh âm trầm thấp của nam tử cất lên: "Lang nhi, ngươi lui ra ngoài canh gác đi".
Nàng trợn mắt, há miệng nói: "Canh gác? Nếu cần cảnh giác thì phải nói là cảnh giác sư phụ mới đúng. Tỷ tỷ tới nông nỗi này cũng không khỏi liên quan tới sư phụ".
Một lời giận dữ, đổi lại ánh mắt bất đắc dĩ của hắn.
Bầu không khí trong phòng nháy mắt trở nên kì dị. Người nào cũng im lặng, không nói tiếp.
Tử Chiêu thấy cứ như vậy không ổn, nàng nhẹ giọng, hướng Hồng Lang nói: "Ta có chuyện cần làm rõ với sư phụ. Muội ra ngoài trước đi".
"Nhưng...". Không để Hồng Lang mở miệng cự tuyệt, Tử Chiêu đã lắc đầu, mệt mỏi xua tay.
Cửa vừa khép lại, trong phòng chỉ còn lại hai người.
Dữ Ngọc vẫn không lên tiếng, lẳng lặng bước tới bên giường ngồi xuống. Nàng nhìn hắn, y phục không chỉnh tề, trên người còn mang theo hơi sương lạnh. Vành mắt có chút đỏ, vằn lên từng tia máu do thiếu ngủ. Từ lúc rời Kinh, hắn ngày đêm thúc ngựa, dùng thời gian ngắn nhất tìm được Tử Chiêu. Trên gương mặt hoàn mĩ không tránh khỏi nhuốm một màu ảm đạm.
Bất quá, quanh thân vẫn tản ra hương thảo mộc nhè nhẹ. Tử Chiêu cảm nhận khí tức quen thuộc của hắn, bình thản hít thở.
Hắn nhìn sắc diện tái nhợt của nàng, lại nhớ tới biểu hiện khi nãy của Viêm Ngân. Trái tim bất giác nảy lên, nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch.
Tử Chiêu mặc kệ hành động của hắn, nhếch miệng nói: "Đồ nhi có rất nhiều chuyện muốn hỏi".
Xa cách, lãnh đạm. Một tiếng "đồ nhi" khiến bàn tay đang đặt trên cổ tay nàng hơi cứng lại. Tử Chiêu chưa một lần dùng ngữ khí này nói chuyện với hắn.
Dữ Ngọc khép mắt, chuyển từ bắt mạch thành nắm lấy tay nàng. Cảm nhận bàn tay lạnh băng nằm gọn trong tay hắn.
Thấy hắn không lên tiếng, Tử Chiêu lại tiếp tục: "Vậy trước cứ để đồ nhi kể chuyện cho sư phụ nghe".
"Không cần, để ta tự kể".