Tử Chiêu còn chẳng buồn liếc nàng ta, nhếch miệng, thản nhiên hớp một ngụm trà: “Lạc Vân tỷ tỷ quá khen”.
“Ngươi nha, trèo lên cành cao rồi cũng nên giữ mối giao hảo với ta. Chúng ta hẳn là tỷ muội tốt”. Ánh mắt Lạc Vân chợt lóe lệ quang, thanh âm không nặng không nhẹ nhưng Tử Chiêu nghe ra cũng có hàm ý mỉa mai.
Nàng buông chén trà, im lặng đưa mắt nhìn chằm chằm nữ tử trước mặt. Bị Tử Chiêu nhìn như vậy nhưng lại không thấy nàng mở miệng nói tiếng nào, Lạc Vân có chút mất tự nhiên, khẽ hắng giọng, né tránh ánh mắt kia.
Giữa lúc nàng ta còn đang bối rối, Tử Chiêu lại bật cười: “Được, như ý tỷ tỷ đi”.
Đại điện náo nhiệt, có kẻ nào nhìn qua thì chỉ nghĩ hai người bọn họ là đang vui vẻ tán gẫu. Yến Bạch cùng vài người cũng đang trò chuyện cách đó không xa nhưng ánh mắt vẫn thi thoảng đảo qua phía này.
Thấy Tử Chiêu bình thản đối đáp như vậy, hơn nữa nàng cũng không phải dạng người dễ bị người ta kích động nên hắn cũng yên tâm phần nào.
Yến Kỳ hôm nay cũng mặc một bộ y phục màu lục, theo sau Liên phi đi vào trong điện. Vừa tới nơi hắn đã dáo dác nhìn ngó xung quanh để tìm Tử Chiêu. Lát sau lại thấy nàng đang trò chuyện cùng Lạc Vân, trong lòng không kìm được nổi lên một trận bất an.
Nuốt nước bọt đánh ực một cái rồi nhanh chân bước về phía này, xen giữa hai người bọn họ, ánh mắt đầy cảnh giác: “Lạc Vân tỷ tỷ đây là đang làm gì?”.
Bị Yến Kỳ đột ngột xuất hiện, lao tới rồi lại hỏi như vậy làm Lạc Vân có chút không quen.
Nàng ta cũng có nghe đồn tiểu hoàng tử giấu mình bao nhiêu năm trong Liên Trì cung nay lại không sợ người. Ban đầu cũng chẳng để tâm nhưng nhìn tình cảnh trước mắt thì lời đồn cũng là coi thật đi.
Nàng ta bày ra bộ mặt tươi cười, còn chưa kịp mở miệng thì Tử Chiêu đã nói trước: “Nha, Tiểu Kỳ, chúng ta không hẹn mà mặc y phục cùng màu nha”.
“Chiêu tỷ thật hiểu ta”.
“Không đúng, phải gọi là thần giao cách cảm”. Nói rồi hai người cùng cười lớn.
Tử Chiêu nghiêng đầu tỏ vẻ ngạc nhiên khi thấy Lạc Vân vẫn còn đứng đó: “Ồ, Lạc Vân tỷ còn chuyện gì nữa sao?”.
Bỗng nhiên bị coi là người thừa, nàng ta bực mình, hừ một tiếng rồi quay người bỏ đi.
Không lâu trước đó Từ Ninh cung bị thiêu rụi, còn chưa kịp xây sửa lại. Nay thọ yến của Thái hậu được tổ chức ở cung Thừa Càn. Chính điện trang hoàng lộng lẫy, cột trụ đồng sơn son đỏ thắm, chạm khắc kim long bay lượn, vừa sống động lại tôn quý bức người.
Các quan đại thần cùng gia quyến và một số nhân vật có chức sắc, không ai là không có mặt.
Lâu lâu mới được một dịp tiến cung, hơn nữa còn là mừng thọ Thái hậu. Nhân lúc này đem lễ vật quý báu dâng lên. Đứng trước mặt thánh thượng chỉ cần thể hiện thật tốt, không chừng còn được ban thưởng. Nếu may mắn được các vương gia, hoàng tử hay công chúa để mắt tới biết đâu lại có thể một bước mà thăng lên thành phượng hoàng.
Cơ hội tốt như vậy, chỉ có kẻ ngốc mới không tranh thủ.
Quét mắt khắp đại điện cũng chỉ thấy lố nhố một đống người, chuyện gì cũng có thể đem ra mà nói. Tử Chiêu chán nản, ngồi tựa sang một bên, thấp giọng nói với Tiểu Nhan: “Hoàng cung này thật như ổ gà mái ồn ào, hỗn loạn hết sức”.
Tiểu Nhan liếc nhìn Tử Chiêu, khẽ thở dài, ghé vào tai nàng nói nhỏ: “Nói nhăng nói quậy. Hoàng cung chính là Hoàng cung. Cẩn thận cái miệng của muội”.
“Tỷ không thấy giống sao? Có tin chỉ cần ta chạy ra lùa, bọn họ liền kêu cục tác cục tác không?”. Vừa nói Tử Chiêu vừa khúc khích cười.
Đúng lúc này Vạn An công công tiến vào, cao giọng hô: “Hoàng thượng giá lâm. Thái hậu giá lâm. Hoàng hậu nương nương giá lâm”.
Tất cả mọi người đều nép sang hai bên, cúi đầu hành lễ.
Đoàn người hoa lệ tiến vào. Thái hậu phất tay cho bọn họ miễn lễ, mang theo một cỗ uy nghi ngồi ở chính giữa.
Giọng nói thánh thót như chim hoàng anh nghe đến rợn người của Vạn An công công một lần nữa cất lên báo khai tiệc, nghe qua tai của Tử Chiêu thì lại thành: “Được rồi đấy, bắt đầu lên tặng lễ vật đi”.
Cứ liên tiếp hết đại thần nọ tới mệnh phụ kia lên tiếng chúc mừng Thái hậu. Bà ta vốn yêu thích những bảo vật trân quý trong thiên hạ vậy mà Tử Ninh bị cháy, toàn bộ cũng đều bị hủy không còn một mảnh. Nay nhận được nhiều lễ vật như vậy cũng coi như bù đắp được phần nào mất mát của bà ta. Tươi cười nhận lấy tất thảy lời chúc tụng.
Qua một hồi, vừa lúc các đại thần chúc thọ xong, ngoài cửa điện lại vang lên thanh âm của thái giám: “Thái tử điện hạ giá lâm”.
Tất cả mọi người lại đứng dậy, hướng ra cửa hành lễ.
Cung Thừa Càn một khắc trước còn náo nhiệt, kẻ tung người hứng, đua nhau nói cười không ngớt. Nay chỉ cần Yến Lân vừa bước vào, không khí lập tức thay đổi. Cả đại điện như chìm trong hầm băng, bị hàn khí trên người Thái tử làm cho đông cứng.
Yến Lân không nhanh không chậm bước vào, vẫn thủy chung một thân y phục tử sắc. Nét mặt trầm ổn không nhìn ra cảm xúc. Diện mục như tạc, mắt phượng sâu thẳm, lạnh lẽo khiến người khác không dám đối diện.
Bộ dạng thập phần lãnh đạm hành lễ trước mặt Thái hậu: “Nhi thần tham kiến Thái hậu. Chậm trễ tới dự sinh thần của người, mong Thái hậu thứ tội”.
“Hôm nay ai gia vui vẻ, cũng không phải chuyện gì to tát. Thái tử hà tất phải nghĩ nhiều”.
Tử Chiêu nghe vậy, lại nhìn một mặt Thái hậu vô cùng từ ái khiến cho nàng nổi cả da gà. Đúng là giỏi đóng kịch.
“Hôm nay nhi thần tới muộn cũng chỉ vì một vật”. Yến Lân vừa dứt lời, lập tức có tiểu thái giám ôm một khay gỗ dâng lên, bên trên đặt một hộp gấm tinh xảo.
Thái giám hầu cận bên cạnh Thái hậu nhận lấy, đem tới trước mặt bà ta.
“Đây chính là lễ vật nhi thần phải rất khó khăn mà có được. Vốn dĩ là một cặp nhưng sớm đã thất truyền hàng trăm năm. Nay nhi thần có cơ duyên thu thập được một mảnh. Mời người xem qua”.
Thái hậu liếc nhìn hộp gấm, ánh mắt lóe lên tia hứng thú, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi hoặc: “Đồ tốt như vậy mà ngươi lại có thể dâng cho ta sao?”.
Chỉ thấy hộp vừa mở, một cỗ hương thơm thanh mát tràn ra khắp đại điện. Mới hít vào một hơi cũng cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ thường, thu hút không ít hiểu kỳ.
Bên trong là một phiến ngọc màu trắng đục, trơn láng, hình thù có chút kỳ quái, nhìn cũng không ra điểm gì đặc sắc nhưng vừa rồi mang lại cảm giác khác biệt không nhỏ.
Thái hậu nhìn phiến ngọc: “Vật này là…”.
“Vật này chính là một mảnh Bảo Xuân Bích thạch”.
Cả đại điện nháy mắt vang tiếng hít khí. Tiểu Nhan cùng Tử Chiêu hai mắt nhìn nhau rồi lại nhìn xuống hộp gấm mà hôm nay bọn họ mang tới, trong lòng lộp bộp vài tiếng.
Bên dưới vang lên tiếng bàn tán của mấy vị mệnh phụ phu nhân: “Bảo Xuân thạch, đó quả thật là Bảo Xuân thạch sao?”.
“Nghe nói nó có tác dụng dưỡng nhan thật sự rất thần kỳ, chỉ cần ngày ngày đặt trong phòng cũng có thể bảo dưỡng nhan sắc tới 10 năm”.
“Thảo nào vừa với hít thở một hơi cảm giác cơ thể nhẹ nhõm, như trẻ ra mấy tuổi vậy”.
“Mới chỉ là một mảnh đã có chuyển biến như vậy, không biết nếu thu đủ hai mảnh thì còn tốt tới mức nào”.
“Không ngờ Thái tử lại có thể tìm được một mảnh”.
“Bất quá một mảnh nữa vẫn còn lưu lạc, thật là đáng tiếc”.
Vừa cảm thán, bọn họ còn vừa gắng sức hít thở nhiều một chút. Bảo vật hiếm có như vậy, không tranh thủ hưởng lấy một chút thì thật uổng phí a.
Thái hậu thấy vậy, hai mắt lóe lên, lập tức đóng hộp lại khiến cho vài vị phu nhân cùng tiểu thư ngồi bên dưới không khỏi tiếc hận.
Sau đó, quận chúa Lạc Vân cũng tiến lên tặng cho Thái hậu một khay châu ngọc phỉ thúy, thập phần đắt giá. Bà ta ôn hòa gật đầu, còn không tiếc lời khen ngợi.
Người tới dâng lễ vật cũng không còn nhiều, dù có không muốn cũng không tránh được. Tử Chiêu lười biếng đứng dậy, bước lên chờ tới lượt.
Thấy bóng dáng nàng vừa động, trong đại điện cũng không ít ánh mắt nhìn theo.
Thái hậu thấy nàng vừa hành lễ thì mới lạnh nhạt nói: “Ồ, thì ra là tiểu thư Mục gia. Nhỏ tuổi như vậy lại thay mặt cả phụ thân cùng huynh trưởng lưu lại Kinh thành sao?”.
“Đa tạ Thái hậu đã lo lắng thay tiểu nữ. Huynh trưởng còn đang bận chiến sự biên quan, không kịp trở về. Phụ thân tuổi già sức yếu đã quen lối sống giản dị, vẫn còn lưu luyến chưa muốn tiến Kinh. Tử Chiêu mạn phép thay gia phụ chúc thọ người”.
Hoàng thượng nghe thấy một câu “tuổi già sức yếu”, khóe mắt giật liên hồi. Lời lẽ như vậy mà tiểu nha đầu cũng dám nói, khác nào chê bọn họ già đâu.
Thái hậu lại có chút không vui nhưng vẫn giữ nguyên vẻ mặt hiền từ, khẽ cười với Tử Chiêu, nhận lấy lễ vật của nàng.
Không biết bên trong là thứ đồ gì mà hộp gấm lại rất nặng, công công nhanh chóng mở hộp ra. Đại điện ngay tức thì chìm vào một bầu không khí ấm áp, bên tai còn có thể nghe được tiếng xào xạc của cỏ cây.
Nhìn vào chỉ thấy một vật đen bóng, không rõ hình thù, ngẫm lại chẳng phải vừa khớp với khối ngọc kia của Yến Lân sao. Thái hậu bất giác nhận ra được điều gì đó, đưa mắt nhìn Tử Chiêu thì lại nghe nàng nói: “Bẩm Thái hậu, lễ vật này là khối ngọc trân truyền được Mục gia bảo quản từ đời tổ tiên đến nay, có tên Bảo Xuân huyền thạch”.
Khắp đại điện kinh hô một tiếng, đem toàn lực chú ý đổ dồn lên hộp gấm trước mặt Thái hậu.
“Cư nhiên lại thêm một khối Bảo Xuân thạch”.
“Há chẳng phải ghép với khối ngọc của Thái tử là thành một đôi rồi sao?”.
“Trùng hợp như vậy? Không biết ghép chúng lại với nhau còn có thể xuất hiện kỳ tích gì?”.
Vô số ánh mắt mong chờ hướng về phía Thái hậu, chỉ cần bà ta hạ lệnh đem hai khối ngọc để chung một chỗ là bọn họ có thể cùng chiêm ngưỡng rồi. Bất quá, bảo vật trân quý như vậy Thái hậu nào muốn để kẻ khác cũng được hưởng thụ nên liền ra lệnh cho thái giám mang đi.
Đối với Thái hậu mà nói, mặc dù dung nhan được bảo dưỡng cẩn thận nhưng vẫn chẳng thể nào chống lại được thời gian. Gần đây những nếp nhăn nơi khéo mắt đã càng hiện rõ hơn. Nay lại thu được bảo vật có thể giúp bà ta trẻ mãi không già thì vô cùng đắc ý. Trở về nhất định phải lấp tức dùng thử.
Bà ta hết sức vừa lòng nhìn Tử Chiêu gật đầu một cái nhưng vui sướng qua đi lại cảm giác có gì đó không đúng: “Hai người không hẹn mà dâng lên lễ vật lại vừa khéo thành đôi như vậy? Rốt cuộc Yến Lân là muốn ám chỉ hắn và Mục gia là một sao? Đây là đang cảnh cáo ai gia?”.
Khắp đại điện, âm thanh bàn tán về chuyện này vẫn không dứt, mọi sự chú ý cũng theo đó mà kéo lên hai người Yến Lân cùng Tử Chiêu.
Lạc Vân không cam lòng, cắn cắn môi dưới nghĩ ngợi: “Sao có thể trùng hợp như vậy. Thật là tức chết mà. Ngươi đừng có đắc ý, ta không để một mình ngươi trở thành tâm điểm đêm nay đâu”.
Lát sau chỉ thấy nàng ta tao nhã đứng dậy, trên tay từ khi nào xuất hiện thêm hai dải lụa ngũ sắc, đi tới giữa điện cung kính nói: “Ân sủng của Thái hậu cùng Hoàng thượng đối với Lạc Vân mênh mông như biển, cao rộng như trời. Hôm nay là ngày vui, Lạc Vân cũng xin hiến một vũ khúc góp vui”.
Nhạc vừa tấu lên, thân ảnh Lạc Vân uyển chuyển như mây, nhẹ nhàng linh hoạt. Từng điệu múa ngập tràn vui tươi, hai dải lụa trong tay theo từng chuyển động mà tung bay.
Ngũ quan diễm lễ, làn da trắng sứ dưới ánh nến lung linh huyền ảo càng tăng thêm vẻ phiêu dật như tiên tử.
Kết thúc điệu múa, cả đại điện vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.
Lạc Vân thi lễ một cái, đầu cúi thấp nhìn không rõ biểu cảm nhẹ nhàng trở về chỗ ngồi của mình.
Hoàng hậu cao hứng, hướng Thái hậu thỉnh cầu: “Thái hậu, cung yến náo nhiệt, chi bằng chúng ta học theo quận chúa Lạc Vân, mời các tiểu thư phô diễn chút tài nghệ cũng là để góp vui”.
Lời vừa nói ra thu hút không ít ánh mắt nhìn lên. Cơ hội được trình diễn trên đại điện không phải lúc nào cũng có, Hơn nữa tất cả hoàng thâ quốc thích cũng đều ở đây, bọn họ nằm mơ cũng không dám bỏ qua.
Thái hậu vốn cũng đang vui vẻ, lập tức ân chuẩn: “Được, được,… Hoàng hậu nói phải”.
Nghe được câu trả lời như mong đợi, các đại thần trong nhà có nữ nhi đều không tránh được cao hứng. Thường ngày bọn họ dạy dỗ chu đáo là vậy, mời không biết bao nhiêu lão sư có tiếng tăm về, tốn cũng không ít bạc. Cuối cùng cũng có cơ hội xuất ra, cùng tranh tài cao thấp, không tin không thể làm rạng danh gia tộc.
Cả đại điện náo nhiệt hẳn lên, duy chỉ có vài chỗ vẫn lặng yên như cũ. Ngoài chỗ của Yến Lân cùng Tử Chiêu thì còn ai.
Một người lãnh đạm, cảnh một đám nữ nhân tranh tài cũng không phải chưa từng thấy qua. Bất quá cũng chỉ là một màn nhạt nhẽo, không có gì thú vị.
Một người ngáp dài, tựa lưng hớp một chén trà, không tỏ ra chút hứng thú nào.
Yến Bạch cong khóe miệng cười từ đầu đến cuối, nhìn qua còn tưởng hắn chỉ mải xem náo nhiệt. Nhưng nào biết, trong điện xảy ra chuyện gì cũng đều bị hắn thu vào mắt.
Nhìn thấy Tử Chiêu buồn chán ngồi một bên, hắn không khỏi lắc đầu thở dài một hơi.
Lần lượt hết nữ tử này tới nữ tử khác tiến lên giữa đại điện phô diễn tài nghệ, người múa, người đàn, người hát, người làm thơ, người vẽ tranh,… không đề tài nào không có. Đại điện náo nhiệt, tiếng nói tiếng cười không ngớt.
Tử Chiêu ngồi một chỗ thở ngắn than dài: “Tiểu Nhan, bao giờ chuyện này mới kết thúc. Muội chán muốn chết rồi”.
“Cố chịu đựng một chút, cũng sắp tàn tiệc rồi”.
Không biết phải làm sao, trước mặt một bàn đồ ăn nuốt cũng không trôi, Tử Chiêu lại đem chuyện lễ vật khi nãy ra suy nghĩ một hồi. Trước đó Mục Từ chủ động tới tìm nàng, nói là thọ yến trong cung rất quan trọng, không thể có sơ suất. Còn căn dặn nàng nên làm thế nào, chuyện lễ vật để ông ấy lo, tới lúc đó nàng chỉ cần mang vào cung rồi dâng lên cho Thái hậu là được. Một đôi Bảo Xuân thạch kia hẳn cũng là chủ ý của ông. Còn về mục đích của Yến Lân và Mục Từ là gì, Tử Chiêu cũng có thể đoán ra.
Yến tiệc cuối cùng cũng kết thúc, Tử Chiêu theo đoàn người, chào hỏi một hồi rồi cũng nhanh chóng lên kiệu xuất cung.
Còn chưa ra tới kiệu, đã thấy Yến Lân đứng đợi nàng.
“Nhanh như vậy huynh đã ở ngoài này rồi sao?”.
Hắn khẽ gật đầu, đích thân đưa tay, vén rèm cho nàng: “Ta đưa muội hồi phủ”.
Tử Chiêu vừa lên kiệu thì lập tức nằm dài ra, Yến Lân cũng nhanh chóng theo sau nàng.
Tiếng vó ngựa lọc cọc trong đêm, Tử Chiêu nằm một lúc cũng không thấy Yến Lân có động tĩnh gì, khó hiểu ngẩng đầu hỏi: “Đã muộn như vậy rồi, huynh còn tiễn muội làm cái gì? Cả đi cả về cũng mất một khoảng thời gian. Huynh không định ngủ sao?”.
“Ta cũng không ham ngủ như muội”.
“Nha, bây giờ còn chỉ trích ta”.
“Muội không có gì muối hỏi sao?”. Hắn quay lưng về phía Tử Chiêu khẽ hỏi.
“Chuyện gì muội cũng tự hiểu, không nhất thiết phải hỏi”.
Yến Lân quay đầu lại, đôi mắt sáng rực nhìn Tử Chiêu: “Kể cả chuyện Tử Hàm nhập quan trường”.
“Đương nhiên là có chút bất mãn nhưng đó đều là quyết định của huynh ấy. Muội cũng không thay đổi được”.
“Không giận ta chứ?”.
“Có cái gì mà giận. Các người đều cùng một giuộc với nhau. Muội có giận cũng vô nghĩa”.
“Thật sự không giận?”.
Tử Chiêu trợn mắt lè lưỡi với Yến Lân: “Muội chính là không thèm”.
Nhìn Tử Chiêu là mặt quỷ với hắn, Yến Lân bật cười, đưa tay xoa đầu nàng.
“Nha, sao mặt huynh đỏ vậy? Có phải là bị sốt rồi không? Lại đây ta xem nào”. Nói rồi nàng cũng không khách khí, mà nắm lấy cổ áo Yến Lân mà kéo xuống sát người, đặt tay lên trán hắn kiểm tra.
Hắn tiện thể, vòng tay ôm nhẹ lấy người nàng, để nàng tùy ý xoa nắm trên mặt: “Phải, kiểm tra kỹ một chút”.
Hơi thở ấm nóng của Yến Lân phả ra toàn mùi rượu, Tử Chiêu chép miệng, gỡ hai tay hắn ra.
Từ bé tới giờ nàng cũng chỉ quen để Tử Hàm bồng bế, dù vẫn trong hình dáng hài tử nhưng với người ngoài vẫn có chút kiêng dè: “Sốt gì chứ? Có mà uống rượu nên đỏ mặt thì có. Huynh lớn như vậy rồi còn bày đặt làm nũng”.
“Tử Chiêu, ta chưa từng làm nũng với người nào cả”. Yến Lân trầm giọng, ngữ điệu thập phần chân thành.
Nàng nghe xong chỉ biết ngớ người, không biết Yến Lân rốt cuộc là bị cái gì, bỗng nhiên lại trở nên kỳ lạ như vậy.
Còn đang mải nghi hoặc, kiệu đã dừng trước cửa phủ. Yến Lân nhất quyết muốn đưa nàng về tận phòng, Tử Chiêu cũng đành nhân nhượng.
Hai người vừa bước vào sân viện thì nghe được giọng nói vui vẻ của Yến Bạch gọi: “Tiểu Chiêu, ngươi về rồi. Lại đây ta có đồ ngon cho ngươi”, vừa nói hắn vừa đung đưa một bọ giấy dầu thơm phức trong tay.
Yến Lân nhìn thấy Yến Bạch ngồi vắt vẻo trên phiến đá trong vườn thì nheo mắt, thanh âm mang theo một cỗ nguy hiểm: “Sao ngươi lại ở đây”.
“A, Hoàng huynh cũng ở đây sao?”.
Hai người, bốn mắt nhìn chằm chằm vào nhau.
Cái bụng của Tử Chiêu không thức thời mà kêu ọc ọc vài tiếng.