Lại thấy dáng vẻ thiếu niên chống tay nằm dài trên sạp tre, an tĩnh nhắm mắt dưỡng thần. Người đến mang theo một trận huyên náo như vậy lại không thể kéo hắn tỉnh.
Vạn An công công nhướng mày, ra điều đắn đo suy nghĩ nhưng cuối cùng vẫn phải mở miệng: "Hoàng thượng truyền chỉ, cho mời Lãnh công tử lập tức tiến cung diện kiến long nhan".
Đáp lại ông ta vẫn là tiếng thở đều khe khẽ của nàng. Hai tên thị vệ đi theo thấy vậy liền muốn tiến lên đánh cho tỉnh cái người không biết trời cao đất dày này. Bất quá ngay lập tức liền bị Vạn An ngăn lại. Ông ta là nội thị cận thân của Hoàng thượng, tới cả quan viên trong triều trước mặt ông ta còn phải khiêm tốn mấy phần. Vậy mà hôm nay Hoàng thượng cố ý để Vạn An đích thân tới truyền chỉ. Chuyện này chỉ có thể hiểu theo chiều hướng không nên đắc tội với thiếu niên trước mặt.
Tròng mắt khẽ đảo, thấp giọng gọi: "Công tử, công tử".
Như thể vừa rồi thật sự ngủ, Tử Chiêu một tay chống đỡ thân thể ngồi dậy, một tay xoa lên mi tâm, gương mặt mang theo một chút buồn bực, mắt cũng không thèm mở, trực tiếp mở miệng: "Là Vạn An công công sao? Khiến ngài đại giá quang lâm tới đây, không biết là có chuyện gì?".
"Công tử nói quá, nô tài chỉ phụng mệnh Hoàng thượng tới mời công tử tiến cung nghị sự". Vạn An khom người, dù rằng thiếu niên còn chưa có mở mắt, nhưng một chút khinh khi cũng không dám để lộ ra, một mặt tươi cười lấy lòng, khom người đáp.
Khoé môi nàng khẽ nhếch lên một đường cong nhỏ: "Nghe nói vài ngày trước nhị hoàng tử Triệu quốc đã tiến Kinh rồi".
"Công tử quả nhiên linh mẫn, nhị hoàng tử quả thật đã tới, còn được thánh thượng vô cùng chiếu cố". Vạn An giật nảy trong lòng, chỉ muốn truyền thiếu niên này tiến cung nói chút chuyện, hắn như vậy lại không lập tức tiếp chỉ, đây là quá đỗi to gan. Không những vậy còn có thể hiểu ra Hoàng thượng đây là muốn bàn tới chuyện gì. Không phải nói nhân sĩ giang hồ toàn hạng mãng phu, trí dũng vô mưu sao. Nhìn xem, hiện tại mỗi lần nói chuyện với thiếu niên trẻ tuổi này lại khiến ông ta phải vận tới tâm tư kín kẽ, đong đếm nặng nhẹ. Chỉ sợ lỡ lời khiến cho Lãnh Thiên Diệt phật lòng thì có muốn từ chỗ hắn moi ra cái gì cũng là điều không thể.
Nhìn biểu hiện cung kính của Vạn An, Tử Chiêu hết sức vừa lòng. Ngày bé đều là nàng nói, ông ta lườm nguýt, hiện giờ tới cả một cái nhíu mày trước mặt nàng cũng không dám. Thật khiến người ta cao hứng. Nàng thật cũng không muốn làm khó ông ta, rất nhanh để một đám người an bài kiệu lớn, đưa người tiến cung.
Tiết trời càng ngày càng lạnh, Viêm Ngân đã ở trong đại lao tới vài tháng. Tuy nói là điều kiện sống không thiếu thứ gì, bên cạnh cũng có không ít phạm nhân làm bạn nhưng lâu như vậy không thể ra ngoài, đối với nàng ta mà nói thì có chút thiệt thòi.
Hiện tại Triệu Anh kia vì Lạc Vân đã muốn vấn tội rồi, nàng chỉ thuận nước đẩy thuyền, đem Mục tiểu thư ra ngoài, cũng là lựa chọn thời điểm thích hợp mà hoán đổi. Dù sao cũng không thể giữ Viêm Ngân ở bên nàng mãi.
Hoàng cung rộng lớn, bóng chiều nghiêng ngả sớm đã phủ đen cảnh sắc hoa lệ lúc ban ngày. Đại nội tĩnh mịch, một đoàn người khiêng kiệu, yên lặng mà đi. Nhìn một màn như vậy, khiến trong lòng người ta liền liên tưởng tới một hố bùn đen, vừa trầm mình đã bị nuốt mất dạng, cô đơn quạnh quẽ.
Tử Chiêu được đích thân Vạn An công công dẫn vào ngự thư phòng. Trước thư án tôn nghiêm, đế vương cúi đầu lật giở tấu chương, chỉ nghe mỗi tiếng bước chân của Vạn An, ban đầu còn tưởng Lãnh Thiên Diệt dám kháng chỉ. Nhưng vừa mới nhìn thấy người tới, trong lòng thầm nghĩ: "Thiếu niên kia đi đứng đều không phát ra tiếng động. Vô thanh vô tức khiến cho người ta sinh lòng cảnh giác. Một chút cảm xúc cũng không thể nắm bắt, rốt cuộc là người thế nào?".
Trường bào màu hổ phách hiên ngang, cũng không rõ là lụa đẹp vì người hay là người đẹp vì lụa mà khiến cho người ta hít thở không thông, giơ tay nhấc chân đều mang phong thái kinh người. Một đường hành lễ hết sức đơn giản. Không cần biết tới thế nào là hai chữ "miễn lễ", rất nhanh nàng đã ngẩng đầu, hướng mắt nhìn lên thư án: "Không biết hôm nay được Hoàng thượng triệu kiến là có chuyện gì cần bàn với Thiên Diệt".
"Lãnh công tử vừa tới liền hỏi thẳng trẫm như vậy, bao nhiêu năm chấp chính, trẫm cũng là lần đầu thấy một kẻ lớn mật như ngươi". Hoàng thượng không hờn không giận phất tay, lập tức có nội thị mang ghế dựa đi lên, hướng Tử Chiêu mời nàng ngồi xuống.
"Xin thứ cho tại hạ hành xử lỗ mãng, Thiên Diệt căn bản không phải đám thần tử thích đi đường vòng. Trong bụng nghĩ sao thì nói vậy, dễ khiến người ta phật ý". Nàng rất tự nhiên an vị, nâng chén nhấp một ngụm trà.
"Được, Lãnh công tử làm người thẳng thắn, đã vậy trẫm cũng không cần vòng vo. Hẳn ngươi cũng biết, sứ thần Triệu quốc vì chuyện của quận chúa Lạc Vân trúng độc mà vô cùng phẫn nộ".
"Chuyện này khắp Kinh thành đã sớm đồn đại ầm ĩ, Thiên Diệt lại không phải kẻ điếc. Sao có thể không hay biết gì?".
"Vậy thì ngươi cũng nên biết rõ, nhị hoàng tử Triệu Anh muốn dựa theo quốc pháp, xử tử Mục Tử Chiêu".
"Chiểu theo quốc pháp thì đúng là nên như vậy. Gần đây Thiên Diệt đã tìm hiểu qua, Triệu quốc so với chúng ta không phải một quốc gia lệ thuộc mà là quan hệ trao đổi, vốn không phải cúi đầu trước Đại Minh xưng thần. Với tội danh mưu đồ bất chính, hãm hại quận chúa ngoại quốc, đủ để Chiêu nhi bị đem ra xử trảm thị chúng, có như vậy mới cho Triệu quốc một câu trả lời thỏa đáng, cũng là để khẳng định đại quốc chúng ta không thiên vị, càng vô cùng coi trọng mối giao hảo giữa hai bên". Nàng rất thản nhiên gật gù, như thể sự việc lần này không hề liên quan tới chuyện sinh tử của bản thân.
"Trên triều, nhị hoàng tử Triệu Anh vô cùng phẫn nộ, hắn cứ cách hai ngày đều chạy tới chỗ ta, thỉnh cầu áp giải Tử Chiêu tới vấn tội, nói trẫm cho hắn một cái công đạo. Nếu ta không lấy lý do là cần điều tra thêm thì Tử Chiêu đã sớm mất đầu rồi". Vừa nói, Hoàng thượng thoáng nheo mắt, với một kẻ xuất thân giang hồ như Lãnh Thiên Diệt, vậy mà có thể nói ra những lời như vậy. Không biết là ý tứ gì.
"Đều là Hoàng thượng anh minh, trước sức ép của sứ thần Triệu quốc vậy mà vẫn có thể kéo dài thời gian giúp Chiêu nhi, Thiên Diệt bái phục, cũng là muốn thay mặt nàng cảm tạ người".
"Ngươi đây là nghĩ trẫm triệu ngươi vào cung để nói chuyện phiếm?". Thiếu niên vừa mở miệng đã nói không thích vòng vo, vậy mà tới cả mục đích chính khiến hôm nay hắn được diện kiến long nhan lại hoàn toàn không cho vào mắt, bộ dạng cái gì cũng không liên quan tới hắn. Như vậy là do hắn không để tâm hay đã sớm tính toán ra dụng ý của Hoàng thượng, tự đề cao mình.
Vạn An ở bên Đế vương từ thuở niên thiếu, trong tiềm thức ông ta, chỉ có kẻ khác ở bên dưới cúi đầu xưng thần, mỗi một bước đi đều phải đoán ý long nhan.
Nhưng thiếu niên này, từ khi xuất hiện, xem chừng dù là Hoàng thượng muốn sắp đặt cái gì, hắn đều cho qua, làm như không màng, làm như không thấy. Biểu hiện này đương nhiên không hợp với lẽ thường trong mắt Vạn An. Bất quá, lại nhìn tới Hoàng thượng không có ý trách phạt, ông ta cũng không tiện nhiều lời. Nói sao thì Lãnh Thiên Diệt này vẫn có chỗ dùng tới.
Ấy vậy mà lại có thể qua vài canh giờ mới thấy thiếu niên ngoài mặt bình thản, từ ngự thư phòng trở ra. Không biết hắn và Hoàng thượng đã trao đổi những gì, chỉ thấy hắn vừa lên kiệu, một đường hướng thẳng tới phủ Hình bộ.
Tào Nhậm vừa dùng xong bữa tối, đương lúc chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi thì nghe tin Lãnh Thiên Diệt tới, ông ta liền nâng tay đỡ trán. Cách đây không lâu, hắn còn mặt nặng mày nhẹ tới hỏi ông ta xem đã điều tra tới đâu, lúc đó đối diện với một thiếu niên giết người như cỏ rác, ông ta tuy biết rõ bản thân sẽ không có việc gì nhưng vẫn phải thừa nhận, trong lòng sớm đã tránh không được có chút sợ hãi. Chỉ cần là chuyện liên quan tới Mục tiểu thư, ánh mắt người này, dường như lúc nào cũng mang theo sát khí chiếu lên người ông ta. Mà Hoàng thượng, đối với sự ngang ngược này lại không tỏ thái độ gì, ông ta có mười lá gan cũng không dám có động thái gây khó dễ.
Lão nhân sửa sang lại y phục, chỉnh tề hướng tới đại sảnh. Nhưng vào tới nơi, ngoài hạ nhân ra thì bóng dáng như muốn giết người kia đều không thấy đâu.
Lính gác hồi sau mới báo lại Lãnh công tử đã tới đại lao. Tào Nhậm nhìn sắc trời không còn sớm, không biết gì lý gì mà trời đã tối, Lãnh Thiên Diệt còn tới nơi đó. Thường ngày hắn đều tới thăm Mục tiểu thư, hiện tại chẳng phải là giới nghiêm rồi hay sao, có chuyện gì mà lại gấp gáp như vậy?
Chẳng lẽ muốn cướp ngục.
Suy nghĩ vừa thoáng qua trong đầu khiến cho toàn thân Tào Nhậm khẽ run. Báo hại ông ta phải phân phó đám thuộc hạ rồi vội vàng ra ngoài xem xét tình hình.
Trước cửa đại lao tĩnh mịch một mảng, Tào Nhậm càng nghĩ càng thấy không ổn, rất nhanh xông vào khiến cho quan giám ngục không khỏi kinh hô: "Đại nhân, chậm một chút, tránh kinh động tới người bên trong".
"Bên... bên trong... xảy ra chuyện gì?".
Nhìn vẻ mặt hốt hoảng đến thở cũng không ra hơi của ông ta khiến cho quan binh không khỏi khó hiểu, đưa mắt nhìn nhau: "Đại nhân, cũng không có chuyện gì. Là Lãnh công tử tới thăm tiểu thư, người tới cũng đã được một lúc. Vị công tử kia khí tức đáng sợ, tuy tới giờ giới nghiêm nhưng chúng ta đều không có bản lãnh cản được hắn. Đây không phải là chúng ta lơ là nghĩa vụ mà thật sự không được a".
Giám ngục thấy Tào đại nhân đột nhiên gấp gáp thì lại nghĩ rằng ông ta muốn trách bọn họ không chú ý canh gác nên mới như vậy. Ngay lập tức mở miệng giải thích. Nhưng ngờ đâu, Tào Nhậm đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, từng bước cẩn trọng tiến vào xem xét. Chỉ sợ bị người bên trong phát hiện nên ông ta cứ như vậy, toàn thân dán lên bờ tường mà đi.
Không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền phát hiện ra một chuyện hiếm thấy. Lãnh Thiên Diệt thường ngày nhìn sao cũng khiến cho người ta bất an, cảnh giác, hiện tại lại có thể an tĩnh cúi đầu đọc sách, thi thoảng cũng cười lên mấy cái với Mục tiểu thư. Hắn lúc này hiền hoà hơn mấy phần, dường như đã biến thành một người khác.
Tào Nhậm vừa nhìn lén, vừa ai oán trong lòng: "Ta biết ngươi chỉ bảo vệ Mục tiểu thư, không coi ai vào mắt. Nhưng ít nhất cũng nên làm người rộng lượng một chút, tối ngày dùng gương mặt như lệ quỷ nhìn ta. Lão nhân ta một chút cũng chưa từng cảm thấy được ngươi coi trọng".
Đám quan sai nhìn hành động khó hiểu của Tào đại nhân thì không khỏi ngơ ngác. Đại lao này rõ ràng là của ông ta, hà có gì phải lén lén lút lút, không phải trực tiếp đi vào là được hay sao? Từ khi Mục tiểu thư kia bị đưa tới nơi này, không ít chuyện kỳ lạ phát sinh. Trước mặt nàng ta, từ quan sai liền có thể trở thành hạ nhân, lau chùi quét tước, bưng trà rót nước, mài mực trải giấy,... chuyện gì cũng phải làm. Ai mà cam lòng?
Vẫn là cảm thán một chút, cầu cho đại nhân nhà mình có thể tìm ra chân tướng sự việc, sớm ngày đưa tiểu thư kia rời xa nơi này. Trả lại sự "bình yên" cho đại lao của bọn họ.
Tử Chiêu đọc qua bản thảo của Viêm Ngân, cảm thấy những câu chuyện nàng ta viết ra tuy là kinh hãi thế tục nhưng đều là những truyện khiến cho lòng người có thể trải nghiệm một loại tự do nhất định. Nên nàng cũng không có ý ngăn cản.
Hai người đã sớm cảm nhận được Tào đại nhân tới, hơn nữa còn lén lút quan sát bọn họ. Bất quá, chờ qua một hồi ông ta liền rời đi, lúc này Tử Chiêu mới vào việc chính. Đem ý tứ của Hoàng thượng trao đổi với Viêm Ngân.
"Chuyện ta đem biệt dược từ Đường Môn tới cho ngươi đã sớm đến tai Hoàng thượng. Người có ý dựa vào quan hệ của Mục tiểu thư với nơi này, muốn ta trở lại Đường Môn, tìm giải dược cho Lạc Vân".
"Vậy ngươi có đáp ứng không?".
Nàng khẽ gật đầu: "Nếu ta từ chối chẳng phải rất vô lý sao? Vì muốn giúp ngươi thoát khỏi trách nhiệm với Triệu quốc, Lãnh Thiên Diệt nhất định sẽ giúp hoàng triều chữa trị cho Lạc Vân. Tới lúc đó, cũng dễ dàng nói chuyện với Triệu Anh. Hoàng thượng đương nhiên không muốn mất đi Mục tiểu thư, người duy nhất hiện tại cho thể điều động Mục gia quân. Lần này ta rời kinh là tuyệt mật, Hoàng thượng còn đặc biệt điều ra một đội cấm quân cải trang đi theo trợ giúp".
"Muốn giải độc cho Lạc Vân không khó nhưng ta cần phải kiểm tra tình hình của nàng ta trước. Chuyện ngươi rời kinh rất cấp bách, chi bằng đêm nay bí mật đem ta tới chỗ nàng ta xem một chút".
Tử Chiêu đột nhiên không đáp lại lời này khiến cho Viêm Ngân khó hiểu: "Ngươi đang tính toán chuyện gì sao? Đại lao này có rất nhiều tai mắt của ngươi, chuyện bí mật đem ta rời đi rồi cho kẻ khác vào thế chỗ là hoàn toàn có thể".
"Ta không có ý định giải độc cho Lạc Vân".
Viêm Ngân sửng sốt lặp lại: "Ngươi không định giải độc cho nàng ta?".
"Phải, ta biết độc này không thể giết người, nhưng đau đớn sẽ càng ngày càng gia tăng. Nhìn muội muội ngày đêm chịu đủ giày vò, sức ép của Triệu Anh đối với Hoàng thượng sẽ càng lớn. Hơn nữa còn không tìm ra bằng chứng gì, tội lỗi vẫn rơi trên người Mục tiểu thư. Lúc đó Hoàng thượng không thể không đáp ứng yêu cầu của đoàn sứ thần Triệu quốc, đem Mục tiểu thư ra pháp trường xử tử".
"Ngươi... vì cái gì lại muốn Hoàng thượng làm vậy?".
"Chuyện này có thể giải quyết được rất nhiều khúc mắc trong lòng ta". Nàng ngại giải thích với Viêm Ngân nên mới qua loa đáp lời, sau đó liền có ý muốn rời đi nên mở miệng căn dặn: "Lúc cần thiết ta sẽ tìm cách hoán đổi vị trí với ngươi. Tới lúc đó ngươi cùng người của Đường Môn lập tức rút khỏi Kinh thành. Phía Viêm Lịch ta sẽ sớm an bài để hắn tiện tới tiếp ứng cho ngươi".
Viêm Ngân càng lúc càng không hiểu Tử Chiêu muốn làm gì, nàng trước nay không bí hiểm như vậy. Trong lòng một thoáng bất an, nhìn theo bóng lưng sắp khuất dạng kia, đột nhiên không nhịn được nói với theo: "Tuy ta không hiểu ý tứ của ngươi lắm nhưng ta cũng biết chuyện này rất nghiêm trọng. Ngươi ngàn vạn lần không thể manh động".
Tử Chiêu quay đầu lại nhìn rõ từng đường nét trên gương mặt của Viêm Ngân, rõ ràng đã được dịch dung cẩn thận. Nhưng nàng lại có thể cảm nhận sau lớp hóa trang kia, biểu hiện của nàng ta chân thật như thế nào. Khoé môi khẽ kéo lên một đường cong, thanh âm cũng hết sức nhu hoà: "Ta trước nay đánh cờ chưa từng thua lấy một lần. Sẽ không có chuyện gì đâu. Ngươi vì ta mà lo lắng, ta thật không nỡ để ngươi rời đi. Nhưng chỉ có như vậy ta mới có thể an tâm hành sự. Chuyện còn lại, ta sẽ tự mình tiếp nhận. Từ nay về sau, ngươi không cần bất an như vậy nữa".
Khi chỉ còn lại một mình Viêm Ngân ở trong đại lao, nàng ta bần thần ngẫm lại một hồi. Tới lúc chợt nhận ra những lời kia rõ ràng không ổn thì đã quá muộn.
Người bên cạnh đều là người của Hồng Vân sơn, nàng ta viết một bức thư muốn bọn họ gửi tới cho Tam hoàng tử, muốn cảnh báo hắn về sự kỳ lạ của Tử Chiêu.
Thế lực của hắn hoàn toàn tách biệt, không chịu sự chi phối của Hồng Vân sơn, cho nên lúc này có lẽ cũng chỉ có Yến Bạch mới có thể lưu tâm tới nàng. Nhưng qua mấy ngày trời cũng không thấy hồi âm. Thư đó căn bản không được gửi đi. Chuyện này càng khẳng định mối nghi ngờ trong lòng.
Hôm đó, những lời cuối cùng Tử Chiêu nói với nàng, có gì đó,... có gì đó giống như là lời chăng chối.
Sau khi từ đại lao trở về, Tử Chiêu lập tức trở lại tiểu viện, làm bộ sắp xếp một chút trước khi khởi hành tới Đường Môn để tránh bị nghi ngờ. Sau đó lại bí mật tiến cung, đột nhập vào tẩm cung của Lạc Vân. Dù sao nàng ta cũng bị Tử Chiêu đem ra làm vật hy sinh, trước kia lại có quen biết, tuy không phải là ký ức vui vẻ gì nhưng phận làm quận chúa ngoại quốc, lưu lại Đại Minh với mục đích thiếp lập bang giao giữa hai nước đã là thiệt thòi của nàng ta. Vậy mà tới bây giờ còn bị Tử Chiêu liên luỵ, nói sao thì nàng cũng không phải loại người mất đi nhân tính. Trong lòng cũng cảm thấy có lỗi, vẫn là muốn tới xem một chút. Sau này có khi cũng không còn cơ hội nhìn thấy một Lạc Vân với hình hài khoẻ mạnh như trước nữa.
Không tới thì thôi, nàng vừa thành công đột nhập vào trong điện, không quá một khắc liền phát sinh một chuyện hiểu lầm.
Nhìn thấy thân hình suy nhược, thống khổ của Lạc Vân chưa được bao lâu, bên ngoài trong nháy mắt trở nên phi thường huyên náo. Cấm vệ quân tầng tầng lớp lớp bao vây chặt chẽ toàn bộ tẩm cung. Khí thế này chỉ e một con muỗi cũng không có bản lĩnh bay ra khỏi nơi này.
Tử Chiêu không kịp chuẩn bị, chỉ kịp phi thân lên xà nhà, núp vào một góc khuất quan sát tình hình bên dưới.
Nội điện lập tức bị người xông vào làm cho ầm ĩ, toàn bộ cung nhân bị đưa ra ngoài kiểm tra. Từ trên cao, Tử Chiêu nhìn rõ thân ảnh tử sắc tràn ngập nộ khí, dẫn theo một đám cấm quân, rét lạnh ra lệnh lục soát nơi này, không biết là có mục đích gì. Nàng thầm nghĩ chỉ có chờ cho mọi chuyện lắng xuống mới có thể rời đi nên mới ngồi xếp bằng một chỗ. Không biết làm gì ngoài chờ đợi và chờ đợi.
Chỉ là, nàng không lường được rằng cấm quân được đào tạo qua tay Yến Lân lại hết sức tinh nhuệ. Không chỉ có một nhóm người kiểm tra bên dưới mà còn một nhóm khác, cư nhiên không thể bỏ qua một nơi dễ dàng ẩn nấp nhất, đó chính là xà nhà, nơi mà Tử Chiêu đang ngồi.
Nàng cứ như vậy, chưa kịp suy nghĩ đã bị phát hiện. Không còn cách nào khác là phản kháng, nếu như bị bọn họ bắt được nhất định là to chuyện.
Bóng dáng hắc y nhân toàn thân kín mít từ trên xà nhà reo mình xuống dưới. Toàn bộ người trong điện không khỏi giật mình kinh hô, rõ ràng tư thế lúc rơi xuống hết sức quỷ dị. Dường như không phải là cố ý nhảy xuống mà giống như là bị ngã xuống. Vậy mà lúc gần tiếp đất, nửa thân dưới khẽ vặn một cái, thân thể ổn định đứng vững giữa đại điện không một chút xây xước. Người này nhất định bản lĩnh không tồi, khinh công vô cùng lợi hại, chân vừa chạm đất lập tức tung người lên đánh ngã một vòng người xung quanh. Khí thế áp đảo, tự mình mở ra một sinh lộ chạy thẳng ra cửa điện.
Nhìn thấy hắc y nhân sắp sửa chạy thoát, cấm quân hô hoán đuổi theo vậy mà không thể tạo ra thế gọng kìm, một lần nữa vây hắn trở lại.
Tử Chiêu thuận lợi phá vòng vây, không chịu bất cứ thương tổn nào, dùng chính thân thể của từng người lao tới cản nàng, một cước đạp lên đầu họ, lấy đà phóng vọt lên, nháy mắt tạo ra một khoảng cách không nhỏ.
Đột nhiên bên trái truyền tới xung động dữ dội. Nàng lập tức chuyển hướng, thành công tránh một chưởng vừa đánh úp tới. Yến Lân như vậy mà lại có thể đuổi theo sát phía sau nàng.
Tuy nói thương thế của nàng lúc ở Vụ Ẩn cốc chưa hoàn toàn bình phục nhưng không có nghĩa là nàng không đủ khả năng thoát khỏi nơi này. Nhưng thực lực của Yến Lân nàng còn chưa nắm rõ, ngàn vạn lần không thể mù quáng đối đầu với hắn.
Lúc này nàng chỉ có thể quay đầu chạy thẳng nhưng kẻ phía sau lại không thể cắt đuôi. Yến Lân tuy khinh công không bằng nàng nhưng chưởng lực vô cùng mạnh mẽ, quyết liệt. Từng chiêu xuất ra ép hắc y nhân phía trước phải vặn mình tránh né. Mượn cơ hội rút ngắn khoảng cách.
Đám cấm vệ quân căn bản không đủ bản lĩnh bắt kịp hai người. Chỉ có hắn và nàng, một trước một sau, một kẻ ra chiêu tàn nhẫn, một kẻ điêu luyện tránh thoát.
Tử Chiêu thấy tình hình tiếp tục như vậy sẽ không ổn, nếu lúc này có viện binh tới thì cơ hội chạy thoát sẽ bằng không. Nàng lập tức đảo chân, tiến sâu vào khu vực nội vụ lắt léo, nơi này vốn không nhiều lính canh gác, khả năng viện quân kéo đến cũng thấp hơn. Dù sao nơi này nàng cũng rất quen thuộc, chỉ cần kéo dài thêm khoảng cách giữa hai người, chuyện rời đi sẽ không khó.
Vậy mà Yến Lân hoàn toàn đoán được dụng ý của nàng. Toàn thân luân động, sức lực nam nhân so với nữ nhân quả nhiên cách biệt rất lớn. Hắn đề khí một hơi đuổi tới, cước pháp nhắm thẳng thắt lưng nàng phóng tới. Tử Chiêu lần này thất kinh e là tránh không kịp. Toàn thân hoàn toàn thả lỏng, thủ thế tiếp nhận, cơ thể nghiêng sang một bên cùng hướng hắn đánh tới, mượn lực một đòn này mà đảo sang đường khác.
Yến lân không ngờ hắc y nhân có thể vừa phòng thủ, vừa lợi dụng thế công của hắn. Thân thể người này rất nhẹ, ăn một cước của hắn không những không chịu nhiều tổn thương, ngược lại còn thuận lợi thay đổi lộ trình.
Cơ thể vừa bị hất ra, Tử Chiêu một mạch chạy vào nội viện của cung nhân. Nơi này là chỗ ngủ cho nô tỳ, một đám nữ tử chân yếu tay mềm, gặp chuyện chỉ có kinh sợ la hét. Không tạo ra uy hiếp cho nàng nhưng lại có thể đem bọn họ cản trở Yến Lân. Nâng chân đạp tung cửa viện, Tử Chiêu xách cổ vài nữ tì chỉ mặc mỗi trung y ném ra ngoài. Cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, nơi này lại tối thui, nàng âm thầm lách qua đám người, men theo phía cửa sổ lẩn ra ngoài.
Quay đầu nhìn phía sau không có người nào đuổi theo nữa, Tử Chiêu mới thở ra một hơi, hướng nơi tường thành mà đi. Vốn dĩ Hoàng cung rộng lớn, với tốc độ hiện tại của nàng, chưa tới ba khắc đã có thể nhìn thấy vách tường để trèo ra, nhưng Tử Chiêu lại chọn đi đường vòng. Rất có thể Yến Lân sẽ nghĩ nàng chạy tới nơi gần nhất trốn ra, nếu kịp thời điều động quân mai phục, vậy thì có thể câu giờ tới bắt nàng. Lúc này chọn nơi nào xa hơn một chút, khả năng sẽ không gặp mai phục.
Toàn thân hoà lẫn trong bóng đêm, tốc độ kinh người phóng qua trùng trùng cung điện vậy mà không hề phát ra một tiếng thở gấp.
Trước mắt dần xuất hiện tường son đỏ thẫm, mái ngói lưu ly dưới ánh trăng thanh loé lên tia sáng bàng bạc. Xung quanh yên lặng tĩnh mịch, không một bóng người.
Tử Chiêu nín thở cảm nhận động tĩnh bốn bề, trong lòng thoáng an tâm. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng nhẹ nhàng dậm chân phóng người lên. Với khả năng của nàng, chỉ cần một cái bật nhẹ là có thể vô thanh vô tức vượt qua bức tường này, thoát ly khỏi Hoàng cung.
Nửa thân trên vừa lộ diện, chỉ nghe "Bộp" một tiếng. Máu tươi phun ra xối xả. Toàn thân bị đánh ngược trở lại, huỵch một cái đập thẳng trên nền đất lạnh.
Nội thương vốn chưa hoàn toàn bình phục lại chồng chất nội thương.
Tử Chiêu chịu đau cũng phải cố gắng giữ cho thần trí thanh tỉnh. Nàng ngay lập tức phong bế huyệt đạo, ổn định thân thể nhìn lên.
Thân ảnh nam nhân vừa rồi đuổi theo nàng sừng sững giẫm trên mái ngói lưu ly đó. Hắn như vậy lại có thể đoán ra ý đồ của nàng? Người này rốt cuộc tâm tư sâu kín không thể xem thường.
Yến Lân siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập sát khí. Vừa rồi một chưởng kia hắn đánh lên ngực nàng. Rõ ràng cảm nhận được một sự khác biệt to lớn.
Người này là nữ nhân.