Vạn An công công phía sau dè dặt lên tiếng: “ Hoàng thượng, chuyện này… chuyện này…”.
“Không có gì, cũng không phải là chưa nghe tới. Nhưng là từ chính miệng nha đầu này nói ra lại mang theo khí khái hoàn toàn khác. Ngươi nghĩ thế nào?”
Vạn An khom người: “Quả thật Mục tiểu thư tâm tư mẫn tiệp hơn người. Có điều, tiểu thư còn quá nhỏ, không biết được dạy dỗ như thế nào mà có thể trở nên như vậy, trước nay Mục gia cũng chưa từng có tiền lệ này. Quả thật khó hiểu”.
Hoàng thượng nghe vậy chỉ gật đầu, không nói gì thêm.
Tử Chiêu một mình đi bộ trên hành lang dài, bóng dáng của nàng nhỏ nhắn nhưng từng bước, từng bước an định, sống lưng thẳng tắp tạo nên một tư thái thập phần cao ngạo, hoàn toàn không ăn nhập với hình hài hiện tại.
Về tới trước sân viện, nàng không thấy Tiểu Nhan đứng đợi sẵn, trong lòng có chút nghi hoặc.
Lâu nay cũng đã thành thói quen, Tử Chiêu ra ngoài cũng không cần Tiểu Nhan đi theo hầu hạ nhưng cứ mỗi lần nàng trở về sẽ thấy Nhan tỷ đứng đó đợi nàng rồi cả hai mới cùng tiến vào trong.
Nhưng lúc này lại không thấy người đâu, Tử Chiêu tiến vào quan sát một lượt trong sân, không thấy có dấu hiệu bị đảo lộn gì. Liếc thấy có mấy cung nữ cúi đầu hành lễ, nàng liền hỏi: “Các tỷ có thấy Nhan tỷ tỷ đi đâu không?”
Một cung nữ cúi thấp đầu bẩm báo: “Hồng tiểu thư, ban nãy cung nữ bên cung Thái hậu tới, chúng nô tì thấy bọn họ nói chuyện vài câu, lát sau liền thấy Nhan tỷ tỷ theo họ rời đi”.
Tử Chiêu thấy hơi khó hiểu: “Thái hậu là có quan hệ gì với Nhan tỷ chứ? Lại nhìn cung nữ này bẩm báo nhưng lại cảm giác mất tự nhiên. Một chút cũng không thấy thích hợp”.
Đang định nhấc chân tiến vào trong thì từ phía sau có một thanh âm không mấy dễ chịu vang lên: “Ngươi có phải là Khả Nhi?”.
Tử Chiêu quay người lại nhìn, đánh giá từ đầu đến chân kẻ vừa lên tiếng một lượt rồi mới mở miệng: “Phải, ta là Khả Nhi. Ngươi là ai vậy?”
Thấy thái dộ dò xét của Tử Chiêu, cung nữ kia tỏ vẻ bất mãn, hất hàm nói: “Ta là lĩnh mệnh Thái hậu, truyền ngươi tới trò chuyện giải khuây một chút”.
Thấy dánh vẻ nàng ta hết sức phách lối, cung nữ đứng phía sau Tử Chiêu không nhịn được, đang định lên tiếng lại thấy Tử Chiêu nhíu mày nhìn nàng, khẽ lắc đầu. Mấy lời định nói ra đành phải nuốt xuống, im lặng đứng một bên, trong đầu thầm mắng: “Cung Thái hậu thì sao chứ, cũng chỉ là một cung nữ, chó mượn oai hùm. Dám ngang nhiên tới đây kiêu ngạo như vậy”.
Tử Chiêu hướng mắt nhìn lại cung nữ trước cửa, thấy nàng ta vô cùng chướng mắt, ngoài cười nhưng trong không cười, giọng điệu lạnh băng nói: “Nha, thì ra là cung nữ tỷ tỷ. Không để Thái hậu chờ lâu, Khả nhi lập tức tới ngay”.
Nói rồi, nụ cười trên mặt Tử Chiêu càng rét lạnh, lúc đi lướt qua người cung nữ đó, không khỏi khiến nàng ta rùng mình, chưa kịp định thần đã lại nghe thấy Tử Chiêu lên tiếng: “Còn đứng đó, không phải là nên làm đúng bổn phận của một ngươi sao? Dẫn đường đi, … cung nữ tỷ tỷ”.
Lúc này cung nữ kia mới hoàn hồn, nhìn thấy biểu hiện có chút quái dị của Tử Chiêu khiến nàng ta không khỏi nổi da gà, bất giác hối hận khi nãy bản thân đã hống hách như vậy. Không dám nói thêm câu nào, yên lặng đi trước dẫn đường.
Đám cung nữ trong sân thấy bọn họ rời đi, cảm giác có chút bất an, cung nữ khi nãy gấp giọng kêu: “Nhanh, nhanh cho người đi báo với Thái tử. Thái độ của cung nữ kia như vậy chỉ e là sẽ xảy ra chuyện”. Một cung nữ nhanh chân chạy ra cửa, đang định phân phó một thị vệ gần đó thì lại thấy hắn quay ra cười nhìn nàng, từ tốn nói: “Đã có người đi báo tin rồi, tiểu cô nương vào trong chờ đợi đi”. Tiểu cung nữ kia không khỏi đỏ mặt, thẹn thùng trở vào trong.
Lại nói, những thị vệ bên cạnh Tử Chiêu vốn không phải là thị vệ trong cung mà toàn bộ là tư binh của Mục gia, trong đó còn có một trong những thống lĩnh Mục gia quân, cũng chính là viên thị vệ vừa lên tiếng khi nãy.
Theo sau cung nữ kia, Tử Chiêu vừa nghĩ: “Kỳ quái, Thái hậu trước nay cũng chưa nhìn thấy ta lấy một lần thì có chuyện gì để nói chứ? Còn dẫn cả tỷ tỷ đi trước, không biết là phúc hay họa đây”.
Thoắt cái, Tử Chiêu đã được đưa tới trong tầm cung, trước mặt Thái hậu. Chỉ thấy một thân lễ phục hoa lệ, trên đầu gài đầy trang sức bằng châu ngọc quý báu. Dung nhan được bảo dưỡng kỹ lượng, nhìn qua cũng chỉ như một vị phu nhân, lông mày kẻ cong mềm mại, đáy mắt thâm sâu, âm trầm đầy hàn ý. Đứng bên trái là quận chúa Lạc Vân, nàng ta đang xoa bóp cho Thái hậu, thi thoảng nói câu gì đó khiến Thái hậu tỏ vẻ rất hài lòng.
Trong lòng Tử Chiêu cũng nhận ra: “ Thì ra không phải phúc mà là họa. Phiền phức, đám người này đến nghiện cung đấu rồi, cả đứa trẻ 6 tuổi cũng đối phó”.
“Khả Nhi tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an!” Tử Chiêu cúi người hành lễ, khóe miệng giương thành một nụ cười khả ái, thanh âm không cao không thấp, cố tình bày ra bộ dáng hết sức nhu thuận.
Thấy Tử Chiêu khiêm nhường như vậy, Thái hậu tuy không để vào mắt nhưng cũng không khỏi vừa lòng. Đánh giá một thân y phục tử sắc, quả đúng như những gì mấy ngày nay trong cung đồn đại, cư nhiên xuất hiện một người có thể mặc y phục màu tím. Hơn nữa lại được chính Thái tử mang vào cung.
Đáy mắt bà ta lóe lên một tia sáng sắc lạnh, không nhanh không chậm nhấp một ngụm trà, tiện thể vui cười trò chuyện cùng Lạc Vân mấy câu, coi như chưa hề nhìn thấy Tử Chiêu.
Điều này khiến cho quận chúa Lạc Vân bên cạnh hết sức thỏa mãn, nàng ta liếc xéo thấy Tử Chiêu vẫn còn đang quỳ hành lễ, khóe miệng kéo ra một nụ cười mỉa mai, trong lòng vô cùng hả hê: “Hừ, để hôm nay ta xem, mọi ngày gặp ta ngươi không thèm hành lễ, nay ta cho ngươi hành lễ tới chết”.
Tử Chiêu vẫn đang cúi người phía dưới, trong đầu không thôi cảm thấy kỳ quái, vì cớ gì mà làm khó nàng. Chỉ thấy hai người trên kia đang nói chuyện, dường như bỏ qua sự tồn tại của nàng.
Phải mất tới hơn một khắc sau, Lạc Vân lại làm như mới chợt nhớ ra Tử Chiêu: “Thái hậu, Khả Nhi tới rồi, người còn chưa cho người ta miễn lễ sao? Nàng nhỏ như vậy, có phải là quỳ tới chân run lẩy bẩy mất rồi không”.
Thái hậu liếc mắt nhìn Tử Chiêu, gật đầu cho nàng miễn lễ.
Tử Chiêu tỏ ra hết sức biết điều: “Tạ ơn Thái Hậu”.
Nàng chỉ vừa mới đứng thẳng người dậy lại nghe cung nữ bên cạnh Lạc Vân nói: “Bẩm Thái hậu, Khả Nhi vào điện còn chưa có hành lễ với quận chúa đâu. Trước nay cũng chưa thấy nàng ta hành lễ với quận chúa bao giờ. Quả đúng là thứ tiện dân không biết phép tắc. Chỉ bởi quận chúa quá thiện lương, luôn bao dung với Khả Nhi mà khiến nàng ta ngày càng không coi người ra làm sao. Chúng nô tỳ cảm thấy ủy khuất thay cho người”.
Tử Chiêu nghe vậy, thoáng nhếch mép cười. Đầu nàng vẫn đang cúi nên người ngoài nhìn vào chỉ nghĩ nàng vì gặp Thái hậu nên sinh ra chút sợ hãi. Bất quá, nàng cũng không chịu để người ta khi dễ, bày ra bộ dạng trẻ con, hết sức đáng yêu đáp: “Ta đâu có, là Lân ca ca đã nói chúng ta có thể trò chuyện thân thiết với nhau, ta là yêu quý tỷ tỷ nên mới như vậy”.
Thấy chủ tử không nói gì, cung nữ kia đắc ý, nghĩ rằng vừa rồi mình hành động như vậy rất đúng ý nàng nên càng lấn tới. Ánh mắt tỏ ra vô cùng khinh thường nhìn Tử Chiêu: “Tiện dân còn dám xảo biện, ngươi cho rằng thái tử dung túng ngươi? Còn dám đem người ra làm bình phong, lại xưng hô không quy củ như vậy, tội này đáng vả miệng”.
Nói rồi nàng ta cũng không cần đợi lệnh ai, trực tiếp hùng hổ bước tới, xắn tay áo, vung lên, toan đánh vào mặt Tử Chiêu.
Thân thủ nàng vốn nhanh nhẹn lại từng có thời gian chịu khổ chỗ Dữ Ngọc nên tinh thần cảnh giác cũng cực cao. Nàng đã thủ thế sẵn, chỉ chờ cung nữ kia tới khoảng cách thích hợp là sẽ cho nàng ta ngã tới dập mặt.
Nhưng mọi chuyện chưa kịp diễn ra theo suy nghĩ của nàng thì từ phía sau, một bàn tay thon dài nắm lấy thân hình nhỏ bé của Tử Chiêu, ôm trọn vào lòng. Tay còn lại, hắn vung lên hất văng cung nữ vừa rồi ra xa, khiến cả thân mình nàng ta đập mạnh vào cột, ngã lăn mấy vòng, trước khi gục xuống còn ói ra một ngụm máu. Đủ biết một đòn vừa rồi là chứa bao nhiêu nội lực.
Tử Chiêu tròn mắt nhìn lên người đang ôm mình, gương mặt anh khí bức người, đôi mắt sắc lạnh không chút e dè bắn thẳng lên người đang ngồi chính giữa điện. Cả khuôn mặt của hắn như sáng bừng.
Vì đang được hắn ôm trong lòng nên Tử Chiêu có thể nghe rõ mồn một tiếng thở gấp gáp nhưng âm trầm cùng tiếng tim đập loạn nhịp của hẳn. Không biết là do vừa động thủ hay là do tức giận mà thành.
Hắn quét mắt nhìn khắp trong điện, cuối cùng dừng lại trên người Thái hậu, môi mỏng khẽ nhếch, phun ra từng câu từng chữ: “Ta là tuyệt đối dung túng nàng. Cả đời dung túng nàng. Chớ chê mệnh quá dài mà động đến người của ta”.
Nói xong câu đó, hắn chẳng thèm liếc tới sắc mặt của Thái hậu thế nào, vẫn cương quyết ôm Tử Chiêu, quay lưng thẳng thừng bỏ đi.
Những lời này khiến Lạc Vân nghe xong vô cùng tức tối, nàng ta nắm chặt tay, ánh mắt tràn ra tia giận dữ nhìn chằm chằm hai thân ảnh tử sắc một lớn một nhỏ kia. Trong lòng lập tức dấy lên cảm giác lo sợ cùng khẩn trương.
Cho đến khi bóng dáng Thái tử cùng Tử Chiêu đi khuất, trong tẩm cung vẫn vô cùng im lặng tới mức một cây kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Đám cung nhân đến thở cũng không dám thở mạnh, thân hình run rẩy, cúi gằm mặt nhìn xuống mũi giày.
Thái hậu đứng bật vung tay hất văng chén trà xuống đất: “Hay, hay cho Yến Lân nghĩ mình đủ lông đủ cánh rồi dám chọc tới sự uy nghiêm của ai gia. Tốt, rất tốt. Để cho ngươi xem, trong hoàng cung này, quyền lực thật sự là nằm trong tay ai”.
Nói rồi bà ta tức giận, đi vào trong tẩm điện, đám cung nhân cúi đầu, lục tục theo sau. Lạc Vân nhanh nhẹn đưa tay đỡ lấy tay Thái hậu, dìu người tiến vào.
Yến Lân một đường đưa Tử Chiêu vào thẳng trong thư phòng của mình. Trên đường đi nàng còn gấp gáp nói với hắn Nhan tỷ tỷ cũng là bị Thái hậu dẫn đi. Hắn nói nàng không cần lo lắng, Tiểu Nhan đã sớm trở về, lúc đó Tử Chiêu mới thở ra một hơi, an tâm nằm trong lòng để Yến Lân để hắn mang đi, trong đầu thản nhiên coi hắn như một chiếc kiệu êm ái.
Đặt nàng ngồi xuống, yên lặng đánh giá từ đầu đến chân một lượt, xác định nàng không có vấn đề gì, hắn mới khẽ thả lỏng. Ngồi xổm xuống trước mặt Tử Chiêu, nhẹ giọng hỏi: “Muội không có bị dọa sợ chứ?”
Tử Chiêu ngoan ngoãn lắc đầu, nghĩ một lát nàng lại hỏi: “Lân ca ca, huynh chọc giận lão yêu bà đó, không sợ bà ta tới tìm huynh tính sổ sao?”
Nghe cách gọi độc đáo của Tử Chiêu, Yến Lân thoáng ngây ra rồi phì cười, gật đầu đáp: “Phải, là lão yêu bà đó sẽ động thủ. Bất quá ta cũng không phải ngồi yên để bà ta tính kế. Chỉ là sớm hay muộn thôi”.
Trong mắt Yến Lân hằn lên tia thù hận làm Tử Chiêu thấy hiếu kỳ, nàng nghiêng đầu hỏi: “Đó chẳng phải là nãi nãi của huynh sao? Tại sao các người lại đối nghịch như vậy?”
Như nhớ tới chuyện gì, đáy mắt Yến Lân dâng lên một cỗ bi thương. Thấy vậy, Tử Chiêu thấy hơi chột dạ, lần đầu tiên thấy hắn có biểu hiện như vậy, nàng đứng dậy, khẽ nắm lấy cánh tay hắn, ngước ánh mắt to tròn lên, mỉm cười nói nhỏ: “Sao tự nhiên lại buồn? Huynh đừng buồn, Chiêu nhi có thể chia sẻ cùng huynh. Lân ca ca, có những chuyện nói ra mới nhẹ lòng”.
“Phải không? Chiêu nhi thật có thể hiểu được?”
“Thật, Chiêu nhi chắc chắn hiểu”, trong đôi mắt Yến Lân phản chiếu một đôi mắt khác, sáng rực rỡ như vì sao, đáy mắt lóe tinh quang hiện rõ một tia kiên định nhưng thập phần mang lại cho hắn cảm giác ấm áp.
Khẽ thở dài, hắn nhắm mắt lại. Khi mở ra, dường như những ký ức đã bị chôn giấu thật kỹ, nay lại được khơi dậy một lần nữa.
Thì ra, hắn tuy là Thái tử nhưng lại không phải con ruột của Hoàng hậu. Mẫu phi của hắn là Đích phi – phi tần được sủng ái nhất trong cung. Nhưng xuất thân của Đích phi chỉ là cô gái trong một bộ tộc thiểu số nơi sơn dã, bản tính mộc mạc đơn thuần, không thích hợp sống trong cung cấm. Đã rất nhiều lần, nếu không phải là Hoàng hậu ra mặt thì nàng đã sớm bị những phi tần khác hại chết.
Năm ấy,thật trùng hợp, cả nàng và Hoàng hậu lại cùng trở dạ ngay trong đêm. Nàng hạ sinh Yến Lân, khi ấy được coi là hoàng tử đầu tiên của Hoàng thượng. Thái hậu khi đó vốn có thành kiến với xuất thân hèn mọn của nàng nên không muốn con của Đích phi trở thành trưởng tử, liền sai thái giám Viêm Hải đánh tráo đứa nhỏ mới sinh với xác chết của một con hồ ly. Vu cho Đích phi là yêu nghiệt, làm ô uế hoàng thất. Nàng vừa mới sinh, còn chưa nhìn thấy mặt con nhưng lại trực tiếp bị giết chết.
Khi Hoàng thượng tới nơi thì xác của Đích phi đã bị đem đi hỏa thiêu, không còn manh mối.
Viêm Hải tuy là tâm phúc của Thái hậu nhưng không đành lòng chính tay bóp chết tiểu hoàng tử mới sinh. Lén lút đem đứa bé tới gặp cung nữ Tâm Anh bên người Hoàng hậu xin cầu kiến.
Khi đó Hoàng hậu Duyên Khánh mới sinh, nhưng vẫn một mực bí mật triệu kiến Viêm Hải, tự tay nhận lấy Yến Lân, ôm vào trong ngực. Nàng chẳng ngờ ngay sau đó lại nhận được tin tiểu công chúa do sinh non, thể chất hư nhược, mới chào đời chưa được một canh giờ đã không còn thở nữa. Nàng đau mỗi đau của người mẹ vừa mất con nhưng vẫn tỉnh táo, truyền tin cho Hoàng thượng, chiếu cáo thiên hạ Hoàng hậu sinh được long phụng thai nhưng do sinh non, tiểu công chúa đoản mệnh không qua khỏi, chỉ có tiểu hoàng tử là khỏe mạnh.
Sau đó, Viêm Hải trở về phục mệnh, bẩm báo với Thái hậu rằng đã đem xác đứa nhỏ giết chết rồi bí mật chuyển ra ngoài cung hỏa thiêu. Thái hậu chỉ gật đầu, phất tay, Viêm Hải lập tức bị giết nhằm diệt khẩu. Chôn cùng ông ta cũng chính là toàn bộ cung nhân trong cung Đích phi. Bà ta yên tâm chuyện này sẽ không còn ai biết.
Ôm Yến Lân trong lòng, nhìn hắn nhắm nghiền mắt say ngủ mà không hay biết mẫu phi của mình vừa bị giết hại. Hoàng hậu Duyên Khánh khóc hết hai đêm, chỉ trách ông trời nỡ lòng khiến cho mẫu tử bọn họ chia lìa, tước đi của bọn họ quá nhiều.
Nàng đem tình mẫu tử ấy trao trọn cho Yến Lân, nuôi dạy hắn trở nên mạnh mẽ. Khi hắn đã hiểu chuyện, nàng cùng Hoàng thượng liền đem toàn bộ sự thật chậm rãi kể lại cho hắn.
Lòng Yên Lân mang ơn Hoàng hậu, đồng thời lửa hận cũng được nhóm lên, thề sẽ báo thù cho mẫu phi quả hắn.
Nhưng thế lực của Thái hậu đã ăn sâu bén rễ trong triều đình Đại Minh từ tiền triều. Hơn nữa, bà ta thấy không cách nào thao túng được Hoàng thượng làm theo ý mình, nên đã sớm có ý để Thuần Vương soán ngôi. Ngấm ngầm cùng một số bá quan trong triều trợ giúp hắn.
Tử Chiêu ngầm hiểu: "Gốc rễ để Thuần Vương có thể nuôi binh tạo phản chính là từ Thái hậu mà ra".