Hồng Lang ở một bên vẫn quan sát mọi chuyện từ đầu tới cuối. Nàng nhấc chân tiến tới giúp Tử Chiêu thu dọn luôn chỗ anh đào tùy ý để trên bàn, ánh mắt không che dấu một tia nhìn khó hiểu: " Tỷ tỷ, tại sao không nói cho hắn biết chính mình còn sống? Hơn nữa còn để hắn hiểu lầm ca ca của tỷ".
Tử Chiêu ôm bộ trà cụ trong lòng, vừa đi vừa nói: "Năm đó hắn giúp ta rời Kinh, cuối cùng lại nghe tin ta vì chuyến đi đó mà xảy ra chuyện. Nhìn biểu hiện vừa rồi thì chuyện này rõ ràng vẫn còn là bóng ma trong lòng hắn. Nếu ta đột nhiên xuất hiện rồi nói rằng ta còn sống, chỉ e hắn sẽ chịu một trận đả kích không nhẹ. Tới lúc đó không biết sẽ còn cho ra biểu hiện gì. Chuyện này cũng không cần vội. Lại nói cho tới giờ Yến Bạch cũng không tính là có quen biết với Tử Hàm, dù có hiểu lầm một chút cũng không phải chuyện gì đáng lo ngại".
Hồng Lang nghe vậy thì cũng gật gù cho là phải. Nhìn nàng như vậy, Tử Chiêu lại nhớ tới một chuyện, liền bắt lấy cơ hội này mà buông lời chọc ngoáy: "Muội đó, bản tính thích trêu ghẹo người khác. Cùng với Yến Bạch chính là giống nhau".
"Cái gì? Muội sao có thể tính cùng một chỗ với hắn. Tỷ không thấy khi nãy muội chửi bới hắn là con heo sao? Muội là sói, là sói. Không thể giống hắn, tuyệt đối không thể". Nhìn Hồng Lang hốt hoảng, khẩn trương kêu ầm lên làm Tử Chiêu vừa lòng cười lên mấy tiếng. Tiếng cười thanh thúy như chuông bạc reo vang, nếu để người ngoài nghe được chắc hẳn không thể tin đó lại là tiếng cười của một nam nhân.
Chủ nhân của tiếng cười này hiện tại đang mang trên mặt một vết sẹo dữ tợn, lại không biết bản thân đang xuất ra một cảnh tượng quỷ dị tới cỡ nào.
Tiếng cười chỉ vang lên thoáng chốc rồi ngưng lại, thay vào đó là một thanh âm uyển chuyển hàm xúc: "Nhân tiện, ngày mai muội tới Hồng Bảo kiếm các lấy một ít binh khí đặc sắc chuyển đến phủ đệ mới đi".
"Phủ đệ mới? Tỷ tính chuyển tới đó ngay ngày mai sao? Thật tình là không để cho người ta mặt mũi".
"Có gì không được? Ta lại không có mắng người ta là heo, cũng không có gì là không quy củ cả".
"Hừ, không thèm nói với tỷ. Muội đi làm việc". Hồng Lang không nhiều lời, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi tiểu viện, trong nháy mắt đã mất dạng.
Tử Chiêu trêu người xong liền cảm thấy rất có thành tựu, xách theo cả giỏ anh đào, sảng khoái tiến vào sương phòng.
Hương thơm quen thuộc, thoang thoảng vờn qua chóp mũi, lại thấy giấy tờ được đặt trên thư án dường như mới bị động chạm qua. Bất quá, Tử Chiêu lại biết người tới là ai. Vô thanh vô tức tiến vào tiểu viện, còn lưu lại hương thảo mộc nhàn nhạt. Ngoài Dữ Ngọc ra thì còn ai?
Nhắc mới nhớ, sư phụ nàng tới Kinh Thành không biết được bao lâu, nàng còn chưa ngó qua hắn lần nào. Lúc trước thấy hắn hình như có khách, lại đặc biệt tiếp đãi trong gian phòng mà hằng ngày nàng vẫn lui tới xem qua tin tức thu được, thiết nghĩ hẳn cũng là nhân vật không tầm thường. Vì vậy mà lần đó Tử Chiêu mới không tiến vào.
Hồng Lang lại vừa ra ngoài, nàng dùng bữa một mình cũng không có khẩu vị. Nhân tiện ghé qua Dữ Tụ lâu xem hắn một chút.
Nghĩ vậy, Tử Chiêu xoay người, đem theo một giỏ anh đào ra ngoài.
- -------------------------------------------
Bên trong nhã gian yên tĩnh, một bàn cao lương mỹ vị bày ra trước mắt đã có chút nguội lạnh. Tiếng móng tay đều đều gõ xuống bàn phát ra âm thanh "cộp cộp" liên hồi, đủ thấy nữ tử này ngồi đợi đã lâu, trong lòng đã sinh ra vài phần sốt ruột.
Người vừa nhấc chân bước lên hành lang dài đã thấy tiểu nhị đứng trước nhã gian chờ hầu hạ có điểm quen mắt.
Tên tiểu nhị kia hai mắt to tròn, nhìn qua đủ biết là người thông minh, nhanh nhẹn. Vừa nhìn thấy có người thong thả tiến tới thì lập tức cúi đầu đáp một tiếng: "Công tử". Nhưng còn chưa kịp mở miệng nói thêm tiếng nào thì nữ tử từ bên trong đã nóng lòng đẩy cửa nhìn ra, khóe môi yêu kiều còn gọi một tiếng: "Dữ Ngọc, ngươi tới rồi".
Bất quá, người tới lại không phải hắn.
Chỉ thấy trước mắt là một thiếu niên trẻ tuổi, dáng người so với nam nhân thì có chút nhỏ nhắn nhưng nhìn qua nàng cũng chỉ đứng tới chóp mũi của người này. Hàng mi đen dài phủ xuống, đáy mắt sâu thẳm, ánh tinh quang, nhìn không ra biểu tình gì nhưng lại khiến cho người ta trầm luân, không muốn rời mắt. Chỉ là vết sẹo cắt ngang trên mặt lại càng thêm rợn người khiến cho Kim Tịch Đường giật mình kinh hãi, lùi lại hai bước né tránh.
Tử Chiêu nâng mắt nhìn biểu hiện của nàng ta cũng không lấy gì làm bất ngờ, chỉ âm thầm đánh giá một lượt rồi cười nói: "Ta tới là tìm sư phụ nhưng xem ra hắn không có ở đây. Đã làm cô nương hoảng sợ, thật không phải".
Lại nói đến nữ tử chỉ cao tới chóp mũi Tử Chiêu kia, bộ dạng nhu nhược, mong manh. Một thân váy dài thêu hoa hải đường nở rộ, dáng người mềm mại, giơ tay nhấc chân đều là uyển chuyển như đang múa. Diện mạo lại càng thêm xuất chúng, miệng nhỏ chúm chím, khi mím lại còn lộ ra hai lúm đồng tiền hết sức đáng yêu. Có điều, cặp mắt đang đảo qua đảo lại trên người Tử Chiêu không biết là có ý tứ gì. Mà nàng lại không thích bị người ta nhìn như vậy, chỉ muốn mở miệng buông một câu: "Quản ánh mắt của ngươi cho tốt". Bất quá với dáng vẻ kia, chỉ sợ một câu này cũng đủ khiến nàng ta kinh hãi mà ngất đi.
Kim Tịch Đường nghe được thanh âm hết sức êm tai của thiếu niên trẻ tuổi thì cũng buông xuống vài phần cảnh giác. Người này vừa kêu Dữ Ngọc một tiếng sư phụ, vậy ra đây chẳng phải là Lãnh Thiên Diệt sao?
Nàng ta uyển chuyển đánh giá lại người trước mắt một lần nữa, khí chất như thanh liên thoát tục, trường bào màu lam ngọc tùy ý khoác hờ. Tròng mắt như nạm ngọc, tản ra tinh quang nội liễm, nhưng vết sẹo trên mặt kia thật khiến cho người ta không nhìn nổi. Kim Tịch Đường thoáng nghĩ như vậy nhưng ngoài mặt lại chúm chím cười: " Ngươi thì ra là Lãnh nhi. Tới đây đi, nhân tiện chờ Dữ Ngọc, cả ba chúng ta cùng dùng cơm".
"Lãnh nhi", "ba chúng ta". Tử Chiêu nghe nàng ta nói vậy, cách xưng hô lại có phần quá mức thân mật thì có chút không quen. Nử tử này so ra thì không có quen biết, vẫn là lần đầu tiên gặp mặt nhưng nghe nàng ta nói như vậy thì hình như là biết rất rõ Tử Chiêu đi.
Có điều, với tính cách của Tử Chiêu, nàng không quen dùng bữa với một người xa lạ lại quá mức khéo léo như Kim Tịch Đường nên rất nhanh liền nhẹ nhàng từ chối: "Thật ngại quá, trước khi tới đây ta đã dùng bữa qua. Cảm tạ cô nương có lời mời. Không có việc gì gấp, ta có thể tới gặp sư phụ khi khác cũng được,...".
Tử Chiêu tính muốn cáo từ nhưng còn chưa nói hết câu, Kim Tịch Đường đã trưng ra bộ mặt tiếc nuối, nhíu mày, cong môi nói: "Vậy sao, thật tiếc quá! Ta nghe Dữ Ngọc nhắc tới ngươi rất nhiều, ngưỡng mộ đã lâu, giờ mới được gặp mặt, lại không thể ngồi chung sao?".
Một lời buông ra lại có thể khiến cho người ta khó lòng từ chối thêm nữa, đủ thấy Kim cô nương này ngoài mặt thì đơn thuần đáng yêu nhưng kỳ thực lại khôn khéo tới cỡ nào. Bất quá, đối tượng lần này rất tiếc lại là Tử Chiêu, vốn dĩ cũng không quan tâm tới hình tượng cho lắm.
Nàng chỉ nhếch môi, khóe miệng khẽ cong, thẳng thừng đáp: "Tại hạ hiện tại rất no".
Tiểu nhị hầu hạ đứng một bên, nghe được câu này thì không nhịn được, cười phụt ra một tiếng. Kẻ này vốn dĩ làm tâm phúc, thường xuyên đem tin tức cho nàng, qua nhiều lần tiếp xúc nên cũng biết được phần nào tính cách của Tử Chiêu. Hắn thoải mái giải thích: "Tiểu thư, Lãnh công tử hẳn là vừa mới dùng bữa, ngài đừng làm khó công tử".
Kim Tịch Đường nâng ánh mắt to tròn, thở dài một cái: "Vậy sao, thật là đáng tiếc. Đã vậy ta cũng không phiền Lãnh nhi, nếu ngươi không tiện nán lại vậy cứ để đồ giao cho ta là được. Ta sẽ chuyển cho Dữ Ngọc".
"Đồ?". Nghe Kim Tịch Đường nói vậy, Tử Chiêu hơi ngẩn ra, lại nhìn xuống giỏ anh đào đang nắm trong tay. Nàng thật sự không biết nên khóc hay cười: "Nữ tử này cũng thật là nhanh nhẹn đi".
Không đợi nàng mở miệng, Kim Tịch Đường đã vui vẻ đưa tay đỡ lấy giỏ anh đào trong tay Tử Chiêu.
Nàng đưa mắt nhìn hành động có phần tùy tiện này nhưng cũng lười muốn ngăn cản, người ta đã lấy đi rồi thì coi như là cho đi, đằng nào nàng cũng là mang tới cho Dữ Ngọc.
Trên đường trở về, Tử Chiêu nghĩ mãi cũng không ra, nữ tử kia nhìn qua cũng không có lớn hơn nàng bao nhiêu, sao cứ mở miệng ra là một tiếng "Lãnh nhi", hai tiếng "Lãnh nhi". Lại nhìn thái độ của tiểu nhị với nàng ta, tuy không quá mức cung kính nhưng cũng đã kêu một tiếng "ngài". Hơn nữa, người này có thể tùy ý ra vào nhã gian kia, đương nhiên sẽ không phải nhân vật tầm thường. Quả thật nàng không đoán được ra thân phận của người này. Tốt nhất là đợi Hồng Lang trở về rồi hỏi một chút.
Tử Chiêu nghĩ vậy, chỉ có thể thở dài buông ra một câu: "Kinh thành này đúng là thần long thấy đầu không thấy đuôi".
Lại nói, sau khi Tử Chiêu rời đi chưa được bao lâu, một thân ảnh nam nhân lười biếng nhấc từng bước chân tiến vào phòng. Vừa nhìn thấy hắn, Kim Tịch Đường rất nhanh liền vui vẻ, hai má lúm theo nụ cười của nàng mà thoáng ẩn thoáng hiện, cử chỉ điềm đạm đáng yêu, nhấc tay mang một bộ chén đũa đặt tới trước mặt Dữ Ngọc: "Chàng xem, đã là giờ nào rồi, sao giờ mới tới dùng cơm?".
Người được hỏi cũng không buồn đáp, chỉ nâng mắt nhàn nhạt nhìn một bàn đồ ăn trước mặt, cuối cùng thẳng thừng đưa ra một kết luận: "Không có khẩu vị".
Kim Tịch Đường vốn là người khôn ngoan, nhìn biểu hiện của hắn khác với thường ngày liền đoán hắn nhất định có chuyện không vui, căn bản dùng bữa cũng cảm thấy vô vị. Nàng liếc mắt nhìn giỏ anh đào vẫn để bên cạnh, khóe môi lại từ tốn nhấc lên: "Vậy thì không cần dùng bữa nữa, Tịch Đường cũng không đói, chỉ là muốn cùng một chỗ trò chuyện với chàng". Nói rồi nàng cầm lấy một quả anh đào, cẩn thận tách hạt ra rồi kề bên miệng Dữ Ngọc: "Chàng thử xem, rất ngọt a".
Cảm giác có chút mát mẻ chạm tới cánh môi khiến cho Dữ Ngọc thoáng nhíu mày. Hắn nhấc tay nhận lấy rồi bỏ vào miệng, hậm hực cắn nuốt.
Gương mặt Kim Tịch Đường vẫn duy trì bộ dáng như cũ, khóe môi luôn treo lên một nụ cười nhu thuận, yên lặng ngồi một bên tách hạt từng quả anh đào rồi bỏ vào bát nhỏ. Số anh đào đó đương nhiên là từng chút một bị Dữ Ngọc đưa vào trong bụng. Chỉ là từ đầu tới cuối, Kim Tịch Đường cũng không nhắc tới số quả này từ đâu mà ra.
- -----------------------------
Hiệu suất Hồng Lang làm việc quả thật rất nhanh, mới qua một buổi tối mà đã sắp xếp được vài rương binh khí, bên trong tất nhiên toàn là cực phẩm. Một đoàn xe cứ như vậy, mới sáng sớm đã khoa trương đi từ Hồng Bảo kiếm các tới trước cửa một phủ đệ, kéo theo không biết bao nhiêu là lực chú ý. Khắp trong thành cũng vì vậy mà nổi lên một trận bàn tán.
Tử Chiêu đã ở đó từ trước, nàng đứng chắp tay sau lưng, tư thái hiên ngang ngạo nghễ đứng trước cửa phủ. Ngước mắt nhìn quang cảnh xung quanh hình như mới được dọn dẹp, hai bên cửa còn treo thêm đèn lồng, thứ mà đã lâu không thấy xuất hiện trong phủ này.
Đợi qua một lúc đã thấy đoàn xe kéo theo toàn rương hòm đi tới, dẫn đầu là Hồng Lang. Nàng mang theo cặp mắt sắc lạnh của loài dã thú, quét mắt âm trầm nhìn một hàng dài dân chúng vì hiếu kỳ mà đi theo phía sau xem náo nhiệt. Người bình thường nào có ai chịu nổi ánh mắt ẩn chứa cỗ nguy hiểm khó lường như vậy. Một đám người rùng mình cả kinh, sau đó cũng lần lượt nối đuôi nhau rời đi.
Động tĩnh xung quang theo vậy mà cũng dần lắng xuống, Tử Chiêu bày ra biểu cảm hết sức hài lòng, nhấc tay đẩy cửa thẳng bước vào trong.
Cảnh sắc đằng sau cánh cửa im lìm ấy qua nhiều năm dường như vẫn không có gì thay đổi. Hòn non bộ trải rộng, hồ nước xanh ngắt phía xa phản chiếu ánh nắng lấp lánh, tường cột chạm trổ cầu kỳ, tinh xảo, thềm đá trắng trải dài, vòng qua hoa viên trồng đầy kỳ hoa dị thảo, muôn hình muôn vẻ. Nếu khác thì có chăng là bầu không khí ảm đạm bao trùm mà thôi.
Lần này bước vào phủ, trong lòng lại không luận ra là có tư vị gì. Vừa có chút hoài niệm, vừa có chút mong chờ.
Đoàn người rất nhanh chuyển lần lượt từng rương binh khí vào trong phủ, một đường chuẩn xác chất đầy vào sân viện, nơi Tử Chiêu từng ở.
Yến Bạch lúc này đang thu dọn một số vật dụng trong sương phòng thì nghe động tĩnh lớn từ bên ngoài vọng vào, hắn nhíu mày mở cửa nhìn ra.
Chỉ thấy thoáng chốc sân viện đã chật ních toàn rương hòm, Hồng Lang ở một bên rất nhanh kiểm tra một lượt rồi cũng kéo theo đám hạ nhân lục tục rời đi. Mọi việc diễn ra nhanh tới mức Yến Bạch còn chưa kịp định thần lại chuyện gì đang diễn ra thì khoảng sân trước mặt đã không còn một bóng người.
Hắn tiến tới, mở ra vài rương gần nhất, phát hiện bên trong toàn bộ là binh khí được xếp ngay ngắn có thứ tự thì không khỏi khó hiểu. Tùy ý nhấc một thanh đao lên xem xét, cảm giác hết sức thuận tay, lưỡi đao không sáng bóng mà nhuốm một màu đỏ thẫm, dưới ánh mặt trời còn ánh lên hồng quang liễm diễm, tản ra một cỗ sát khí nồng đậm. Một vật như vậy chính là bảo khí, có tiền cũng khó lòng cầu được. Ấy vậy mà không chỉ có một mình thanh đao này lợi hại mà phải nói là số binh khí đang bày ra trước mắt Yến Bạch, từng món đều tính là cực phẩm lợi khí.
Vừa rồi nhìn thấy bóng dáng của Hồng Lang, vậy thì số binh khí này cũng là do tên Lãnh Thiên diệt kia chuyển tới. Nhanh như vậy, chẳng phải có chút quá phận sao?
Yến Bạch nhíu mày không vui, ném thanh đao trong tay về chỗ cũ, hắn nhanh chóng nhấc chân rời khỏi sân viện. Nhưng nào ngờ, vừa mới bước ra ngoài lại bắt gặp thân ảnh thiếu niên vận trường sam màu xanh ngọc, lững thững tản bộ trong hoa viên. Tóc dài tùy ý buông xõa, theo từng bước đi mà phiêu dật, thần sắc như bị phủ lên một tầng sương, tĩnh tựa liễu. Vừa đi, người vừa nhấc tay chạm vào những cành lá chìa ra, ánh mắt có phần mông lung.
Nam nhân bị cảnh tượng này thu hút không rời mắt, yên lặng hồi lâu quan sát nhất cử nhất động của thiếu niên trẻ tuổi kia. Trong thoáng chốc, như thể có một thân ảnh quen thuộc xẹt qua tâm trí hắn, không lưu lại bất kỳ dấu vết gì.
Tử Chiêu có điểm thất thần, sau đó cảm giác như có ai đó đang nhìn về phía này. Quay đầu lại nhìn thì chạm phải ánh mắt mang theo một chút tìm tòi cùng nghi hoặc của Yến Bạch. Nàng hơi ngạc nhiên một chút, rồi cong khóe miệng hỏi: "Ngươi vẫn còn ở đây sao?".
Nghe được thanh âm của Tử Chiêu, tâm trí Yến Bạch như được kéo về thực tại, cảm giác ngờ vực ban nãy cũng vì đó mà tiêu tan bằng sạch. Nhớ lại toàn bộ số rương hòm binh khí trong sân kia đều là vì người này mới được đem tới, Yến Bạch lại có chút bất mãn: "Đúng là phủ đệ này ngươi có thể lấy. Bất quá ta còn chưa có chuyển đi".
"Ta vốn không biết lúc nào ngươi sẽ dọn đi. Đằng nào ngươi cũng đã nói sẽ không làm khó ta, thuận tiện tới sớm một chút cũng không phải chuyện gì to tát".
Nhìn biểu hiện dửng dưng đáp lại của Tử Chiêu, Yến Bạch không khỏi nhướn mày: "Ngươi có biết bản thân là đang phi lễ với bổn cung".
Nghe được lời này, Tử Chiêu không khỏi bật cười thành tiếng: "Ngươi nghĩ đi đâu vậy, trong mắt Lãnh Thiên Diệt ta vốn không coi một Tam hoàng tử như ngươi là cái gì. Sao có thể nói ta phi lễ? Một kẻ là hoàng thân, một kẻ là nhân sĩ giang hồ, vốn không thể chung đường".
"Hay cho câu này của ngươi. Được, phủ đệ này ngươi có thể lấy. Nhưng là lấy khi nào thì còn tùy thuộc vào ý của bổn cung".
Sau ngày đó, Tử Chiêu thật sự dọn vào trong phủ đệ. Có điều, Yến Bạch cũng nhất quyết không chịu rời đi, một mực lưu lại trong sân viện trước kia, nơi Tử Chiêu từng ở qua.
Cả một phủ đệ rộng lớn, nàng cư nhiên không thiếu chỗ để ở. Tử Chiêu lại sai người chuyển toàn bộ số binh khí nàng mang tới sang một sân viện cách chỗ Yến Bạch không xa, chỉ cần đi cắt qua một khoảng hoa viên là tới.
Nam nhân kia thấy sự tình diễn ra như vậy thì cũng coi như không thấy, hắn căn bản còn muốn xem Tử Chiêu rốt cuộc tính giở trò gì.
Ngày qua này, nàng ngoài lúc tới Tú Lệ phường ra thì chỉ quang quẩn trong sân viện phơi nắng. Thi thoảng lại đem số binh khí kia ra xem xét, lau chùi cẩn thận. Có vài lần Yến Bạch đi ngang qua, thấy người trong sân chỉ khoác lên trường bào đơn giản, tùy ý ngả người trên sập tre, trong tay cầm một món binh khí nhỏ, nhìn ngắm tới thất thần.
Hắn không biết, trong lòng đã bất giác nảy sinh ra điều gì, lại vô thức mà mở miệng: "Ngươi đang làm cái gì vậy?".
Tử Chiêu nghe được thanh âm của hắn, chỉ đảo mắt nhìn lên, thản nhiên đáp: "Đang suy nghĩ xem tới khi nào ngươi chịu rời đi a".
Đáp lại lời này của Tử Chiêu đương nhiên chỉ là một tiếng "hừ" nhẹ mang theo vài tia bất mãn.
Lại nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Tử Chiêu chỉ nhẹ nhàng cười: "Hẳn là thấy ta quá phiền a".
Từ lúc đó, tuyệt nhiên chưa từng thấy hắn đi qua khoảng sân này một lần nào nữa.
Có một đêm, Yến Bạch mới từ sòng bạc trở về, trên tay còn cầm theo bầu rượu, bước đi có chút lảo đảo. Vừa bước chân vào sân viện đã cảm nhận được một cỗ khí tức âm trầm lạnh lẽo, cảm giác như trong bóng tối có cặp mắt trừng trừng nhìn hắn. Thần trí trong nháy mắt lập tức thanh tỉnh, ánh mắt tà mị vì hơi men lại trở nên sắc bén lạ thường, âm thầm đánh giá một vòng.
Tử Chiêu cười như có như không, thanh âm nửa đùa nửa thật vang lên: "Ngươi rốt cuộc là say hay không say, mê hay tỉnh, vốn chỉ có mình ngươi biết. Ha ha, vở kịch này diễn cũng quá lâu rồi đi".
Yến Bạch nheo mắt, liếc nhìn về phía phát ra tiếng nói vừa rồi. Chỉ thấy dáng dấp thiếu niên đang ngả người dưới một gốc cây đại thụ, tán lá uốn cong thành một mái vòm. Trong đêm đen lại như miệng của một con thú lớn muốn nuốt chửng lấy hắn.
Biết được khí tức lạnh lẽo vừa rồi là của người nào, Yến Bạch cũng không có chút biểu hiện dư thừa, coi như không nhìn thấy Tử Chiêu, hắn nhấc chân muốn tiến vào trong phòng nhưng trước mặt lại bị một bóng đen chặn lại. Tử Chiêu không biết từ lúc nào, vô thanh vô tức đứng chắn trước mặt hắn: " Ngươi gấp cái gì? Ta chỉ đưa cho ngươi xem một số thứ. Biết đâu ngươi sẽ hiếu kỳ".