Mục lục
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Cùng với lúc cửa bị đẩy ra, tôi thấy Trần Thanh Vũ toàn thân mặc đồ đen bước vào.

Có lẽ anh nghĩ rằng tôi đã ngủ nên từng bước tiến dần về phía tôi, khoảnh khắc Trần Thanh Vũ vừa vươn tay ra, tôi lập tức nắm chặt lấy cổ tay anh.

“Trần Thanh Vũ, tôi đã nói rằng không muốn gặp anh, nửa đêm khuya khoắt thế này, tổng giám đốc Vũ thực sự quá rảnh rỗi rồi đấy.” “Huỳnh Bảo Nhi.” Trần Thanh Vũ nhìn tôi, đột nhiên ôm chầm lấy tôi rồi hạ giọng gọi tên tôi.

Đột nhiên bị Trần Thanh Vũ ôm vào lòng, toàn thân tôi run lên, tôi cắn môi nhìn Trần Thanh Vũ đang ôm mình bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tôi cúi gằm mặt, mạnh tay đẩy Trần Thanh Vũ ra rồi hét lên: “Trần Thanh Vũ, rốt cuộc anh muốn làm gì chứ? Có phải anh muốn tôi chết trước mặt anh thì anh mới buông tha cho tôi không?” “Đừng kết hôn với Lê Minh Quang, Huỳnh Bảo Nhi” Trần Thanh Vũ ôm lấy mặt tôi, ngón tay chậm rãi vuốt ve.

Cảm nhận được ngón tay của Trần Thanh Vũ đang vuốt ve khuôn mặt mình, tôi mất kiên nhẫn hất tay anh ra.

Trần Thanh Vũ sững sờ nhìn tôi hồi lâu, mi mắt anh rủ xuống.

Anh hôn lên đôi môi tôi một cái, bất chấp sự phản kháng mãnh liệt của tôi, hạ thấp giọng nói: “Thật xin lỗi, Huỳnh Bảo Nhi.”
Tôi phớt lờ lời nói của Trần Thanh Vũ, ngay lúc tôi định đá anh đi thì anh buông tôi ra và buồn bã rời khỏi phòng.

Tôi sờ sờ miệng của mình, tức giận nhìn Trần Thanh Vũ đã biển mất sau cánh cửa, thấp giọng chửi anh một câu: “Đồ điên.”
Tôi không thể hiểu nổi Trần Thanh Vũ, trong trường hợp này cũng vậy, tôi thật sự không biết rốt cuộc Trần Thanh Vũ muốn làm cái gì? Rõ ràng thích Nguyễn Mỹ như thế, tại sao anh cứ mãi quấy rầy tôi không buông?
Tôi thực sự không hiểu Trần Thanh Vũ, tôi không thể lý giải anh một chút nào.


Một tuần sau tôi xuất viện, trong thời gian này, tôi không thấy Trần Thanh Vũ xuất hiện lần nào cả.

Triệu chứng mang thai lần này của tôi rất dữ dội, mỗi ngày đều nôn mửa muốn chết, ngày nào cũng nôn.

Cuối cùng tôi nằm luôn trong biệt thự, không muốn làm tí nào nữa.


Mỗi ngày Lê Minh Quang đều ở cạnh tôi, kết hợp nhiều loại thức ăn khác nhau cho tôi ăn nhưng tôi vẫn không thể ăn được gì, cơ thể vì vậy cũng dần dân gầy gò, thể trạng càng ngày càng kém.

“Bảo Nhi, đến đây uống một chút canh nhân sâm đi.” Lê Minh Quang hầm gà với nhân sâm đưa cho tôi, trước đây tôi rất thích uống nhưng lần này tôi thật sự không nuốt nổi.

Mỗi ngày Lê Minh Quang đều thay đổi cách để nấu cho tôi ăn, tôi đành miễn cưỡng ăn một chút rồi nôn ra hết.

Tuy biết rằng làm như vậy là hủy hoại tâm ý của Lê Minh Quang, trong lòng tôi cũng hơi áy náy, tôi muốn uống nhưng lại không thể uống được.

“Minh Quang, em không thể ăn được nữa.

Tôi lắc đầu rồi đưa tay sờ bụng, giận dỗi nói.

Gần đây tôi không chỉ nôn mửa dữ dội mà còn mệt mỏi khắp người, ngoài việc muốn ngủ ra thì tôi chẳng muốn làm gì khác.

“Uống một chút thôi là được rồi, anh không bắt em uống nhiều đâu.” Lê Minh Quang dỗ dành tôi, không còn cách nào khác, tôi đành cắn răng uống hết tô canh gà.

Sau khi uống xong, tôi nhìn nụ cười trên mặt Lê Minh Quang, yếu ớt nói: “Minh Quang, em muốn đi ngủ.” “Được, em ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, anh đi siêu thị mua chút thức ăn đã.” “Ừm” Tôi gật gật đầu, đưa mắt nhìn Lê Minh Quang rời đi rồi nhắm mắt lại tiếp tục ngủ.

Ba giờ rưỡi chiều, tôi cảm thấy khoẻ hơn hẳn vì đã ngủ cả ngày, tôi đi từ trên lầu xuống, lần đầu tiên có cảm giác đói bụng.

Tôi đi vào bếp, đang tìm xem có gì ăn được không thì chuông cửa vang lên.

Tôi còn tưởng rằng Lê Minh Quang đã trở lại nên tiến tới mở cửa, nhưng khá bất ngờ khi nhìn thấy Trịnh Phương Thảo đứng ở trước cửa.

Trong chốc lát, khi nhìn thấy Trịnh Phương Thảo, tôi thật sự bị chấn động.

Tôi không ngờ Trịnh Phương Thảo sẽ đến tìm tôi, bà ấy đến tìm tôi là vì Nguyễn Mỹ hay là…? “Bảo Nhi, nghe nói gần đây sức khỏe cháu không tốt nên tôi đến thăm cháu một chút.” Trịnh Phương Thảo nhìn tôi bằng ánh mắt dịu dàng rồi nói.

“Mời dì vào” Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo, nghiêng người để bà ấy bước vào nhà.


Trịnh Phương Thảo cầm theo một túi trái cây đến, đều là các loại trái cây được trồng ở nông trường của nhà Trịnh Phương Thảo, trông vô cùng ngon miệng.

“Sắc mặt của cháu rất tệ đấy, sao thế?” Trịnh Phương Thảo nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của tôi thì không khỏi lên tiếng quan tâm hỏi.

Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo, nhẹ nhàng sờ bụng mình một cái rồi mới lắc đầu nói: “Không sao ạ, chỉ là thời tiết hơi lạnh nên bị cảm thôi” “Vậy sao? Gần đây thời tiết quả thật đã dần trở nên lạnh hơn rồi, phải quan tâm đến sức khỏe của bản thân một chút đấy.” “Cháu biết mà.” Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo, thản nhiên nói.

Sau đó Trịnh Phương Thảo kéo tôi cùng nói chuyện lòng vòng rồi sau đó mới tiến vào chủ đề chính.

“Còn một tuần nữa là đến ngày kết hôn của con bé Mỹ và Thanh Vũ rồi, tôi nghe nói đó cũng là ngày cháu kết hôn với tổng giám đốc Quang”
Nếu như Trịnh Phương Thảo không nói thì suýt chút tôi cũng đã quên mất chuyện này rồi, bởi vì cơ thể không khỏe mấy ngày nay nên suýt chút tôi đã quên mất hôn lễ của mình và Lê Minh Quang.

“Vâng ạ.” Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo, yên tĩnh ngước mắt chờ đợi câu nói tiếp theo của bà ấy.

Tôi muốn biết Trịnh Phương Thảo còn có lời gì muốn nói với tôi nữa không.

“Bảo Nhi, trong lòng cháu có còn yêu Trần Thanh Vũ nữa không?”
Đột nhiên vẻ mặt của Trịnh Phương Thảo trở nên nghiêm túc, nhìn tôi nói
Tôi nhìn Trịnh Phương Thảo, thản nhiên trả lời: “Không yêu nữa.” “Thật sao?” Rõ ràng trên khuôn mặt xinh đẹp của Trịnh Phương Thảo hiện lên vẻ không tin.

Tôi kiêu căng hất cắm lên nhìn Trịnh Phương Thảo rồi gắn từng chữ một: “Cháu đã không còn yêu Trần Thanh Vũ nữa, xin dì hãy yên tâm, cháu sẽ không giống như Nguyễn Mỹ đi phá hoại gia đình của người khác đâu.”
Trên mặt Trịnh Phương Thảo không hề có vẻ lúng túng, bà ấy chỉ thở dài một cái, mở miệng khó khăn nói với tôi: “Cái con bé Mỹ này bị tôi chiều đến hư rồi, trước kia đã làm nhiều chuyện không phải đối với cháu, tôi vô cùng xin lỗi” “Đây là việc Nguyễn Mỹ làm, không liên quan gì đến dì cả.”
Tôi áy náy nhìn Trịnh Phương Thảo và nói.

“Bảo Nhi, cảm ơn cháu đã tha thứ cho tôi, thật sự con bé rất thích Thanh Vũ.

Bây giờ hai người họ sắp kết hôn rồi, tôi cũng rất vui vẻ.


Chỉ là tôi vẫn luôn… có cảm giác bất an.”
Cảm giác bất an?
Tôi thắc mắc nhìn Trịnh Phương Thảo.

“Tôi cảm thấy người Trần Thanh Vũ yêu chính là cháu.” Đột nhiên Trịnh Phương Thảo nghiêm túc nhìn tôi rồi nói.

Nghe được câu nói của Trịnh Phương Thảo, tôi sững người nhìn bà ấy rồi sau đó nhếch khóe miệng cười nhạt: “Vậy sao? Tại sao cháu lại không cảm nhận được.” “Không làm phiền cháu nghỉ ngơi nữa, tôi về trước.

Trịnh Phương Thảo kín đáo nhìn tôi, rồi tao nhã đứng dậy.

Lúc tôi tiễn bà ấy tới của thì đột nhiên bà ấy xoay người lại ôm lấy tôi: “Huỳnh Bảo Nhi, tôi thật sự rất thích cháu, hy vọng cháu có thể hạnh phúc.”
Nghe được lời này của Trịnh Phương Thảo, không hiểu sao lòng tôi lại dâng lên cảm giác chua chát.

Tôi nhìn người phụ nữ dịu dàng từ ái trước mặt, tôi gật đầu nhẹ nhàng nói: “Cháu sẽ hạnh phúc mà.”
Tôi sẽ hạnh phúc, sẽ hạnh phúc hơn so với Trần Thanh Vũ và
Nguyễn Mỹ.

Sau khi Trịnh Phương Thảo rời đi, tâm trạng của tôi trở nên rất phức tạp, câu nói trước khi về của Trịnh Phương Thảo cứ quanh quẩn trong đầu.

Người Trần Thanh Vũ yêu… là cháu.

Tôi khó chịu xoa xoa huyệt thái dương, muốn vứt những lời này ra khỏi đầu.

Thế nhưng cho dù tôi có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì câu nói này vẫn vướng vào tâm trí tôi, mặc kệ tôi có cố gắng đến đâu thì cũng như vậy.

Tình yêu của Trần Thanh Vũ, tôi không thể hiểu nỗi, không cách nào hiểu được… … “Hôm nay có vẻ tinh thần đã tốt hơn một chút rồi.” Lê Minh Quang sờ bụng tôi, gương mặt anh tuấn ánh lên vẻ dịu dàng.

“Vâng, mấy ngày nay đứa bé làm loạn rất nhiều nhưng từ tối hôm qua đã ngoan ngoãn như vậy rồi.” Tôi nhìn Lê Minh Quang, cúi đầu sờ sờ bụng nói.

Lê Minh Quang nghe vậy thì mỉm cười: “Náo loạn như vậy sao? Xem ra là một đứa nhóc nghịch ngợm rồi.” “Minh Quang, chúng ta chụp ảnh cưới đi.” “Nhưng cơ thể của em?” Đột nhiên hai mắt Lê Minh Quang sáng lên, nhưng rất nhanh lại tối xuống, mang theo một tia lo lắng nhìn vào bụng tôi.

Sự ân cần của anh khiến tôi cảm thấy rất thoải mái, tôi nhìn anh: “Không sao đâu, bây giờ đứa bé cũng không làm loạn nữa, chúng ta cùng đi chụp ảnh cưới thôi.


Hơn nữa chúng ta sắp kết hôn rồi, sao có thể thiếu ảnh cưới trong hôn lễ chứ?”
Sau khi nghe tôi nói vậy thì Lê Minh Quang cầm tay tôi: “Cảm ơn em, Bảo Nhi.”
Nghe xong, tôi hơi buồn cười: “Sao lại cảm ơn em? Muốn nói cảm ơn thì cũng là em cảm ơn anh mới đúng.”
Lê Minh Quang ôm tôi vào lòng, cằm nhẹ nhàng đặt lên trán tôi, nhẹ giọng nói: “Bảo Nhi, anh nhất định sẽ chăm sóc em, chăm sóc em cả đời
Tôi không nói gì, chỉ nhẹ nhàng xoa bụng rồi gật đầu: “Em biết.”
Tôi cũng muốn cứ như thế này mà ở bên anh đến hết đời, có lẽ hiện tại tôi vẫn chưa yêu anh nhưng tôi tin rằng theo sự bào mòn của thời gian thì tôi sẽ yêu Lê Minh Quang sớm thôi.

“Thanh Vũ, chiếc áo cưới này thế nào?” Tôi không ngờ vào lúc tôi và Lê Minh Quang bước vào tiệm chụp hình cưới thì lại gặp Nguyễn Mỹ và Trần Thanh Vũ.

Nhìn mặt mày tươi cưoi rang rỡ của Nguyễn Mỹ, tôi nghĩ thầm vết thương lần trước cũng không đến nỗi nghiêm trọng.

Tôi rũ mắt xuống, đôi môi nhẹ nhàng cong lên.

“Bảo Nhi, chúng ta đi tiêm khác đi.” Lê Minh Quang nắm lấy tay tôi dò hỏi.

Tôi biết Lê Minh Quang đang lo lắng cho tôi, sau khi ngước mắt nhìn Lê Minh Quang thì tôi nhàn nhạt cười nói: “Tại sao phải đối tiệm khác chứ? Tiệm áo cưới này rất tốt mà”
Lê Minh Quang nghe tôi nói như vậy thì dùng ánh mắt dịu dàng nhìn tôi một lúc lâu rồi sau đó mới gật đầu nói: “Được, vậy chúng ta vào thôi.” “Tổng giám đốc Quang, anh cũng đến đây xem áo cưới sao?” Khi ông chủ tiệm áo cưới nhìn thấy tôi và Lê Minh Quang thì lập tức tiến lên phía trước nói.

“Ừ” Lê Minh Quang dắt tay tôi, thờ ơ gật đầu.

Khuôn mặt của ông chủ tiệm áo cưới tràn đầy vẻ tươi cười dẫn tôi và Lê Minh Quang đến khi quần áo để chọn áo cưới, tôi nhìn đến hoa cả mắt cũng không muốn chọn cái nào cả.

Vốn là tôi đã thiết kế áo cưới cho bản thân rồi, nhưng thật đáng tiếc… có lẽ cả đời này chỉ sợ…
Tôi nghĩ đến chiếc áo cưới đó của bản thân, cười khổ một tiếng rồi từ từ lựa chọn một chiếc áo cưới có vẻ khá giống với chiếc áo lúc trước của tôi.

Vào lúc nhân viên của cửa hàng áo cưới vừa định lấy chiếc áo cưới đó cho tôi thì có một đôi tay đã nhanh chóng cầm nó trong tay.

“Tôi muốn chiếc áo cưới này” Âm thanh của Nguyễn Mỹ vang lên bên tai tôi.

Tôi quay đầu nhìn vào khuôn mặt xinh đẹp đang mỉm cười kia của Nguyễn Mỹ, cười lạnh một tiếng rồi đưa tay giật lại chiếc áo cưới.

“Chẳng lẽ cô không biết cái gì gọi là có trước có sau sao?”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK