Trong đầu anh ấy dường như có một ấn tượng, một gương mặt và cả một giọng nói đang gọi anh ấy.
Nhưng mà… đó rốt cuộc là ai? Tại sao anh ấy không nhớ ra?
Phan Huỳnh Bảo ra sức vò đầu, anh cố gắng nhớ đến gương mặt ấy, song bất kể có cố đến đâu, trong đầu anh ấy vẫn chỉ là một mảnh trống không, không nhớ ra được gì.
“Huỳnh Bảo, anh sao thế?” Quan sát biểu cảm của Phan Huỳnh Bảo, Vũ Phương Thùy không nhịn được hỏi.
Phan Huỳnh Bảo lấy lại tinh thần, dù con người vẫn còn mù mịt.
“Không có gì, chỉ là sao anh lại… về rồi? Anh nhớ… hình như anh…”
Phan Huỳnh Bảo nhớ anh ấy đã dùng bữa bên ngoài với Trần Thanh Thảo và Vũ Phương Thùy, rồi anh ấy thấy dường như có gì đó không ổn, còn hôn cả Vũ Phương Thùy nữa, nhưng sau đó thì sao? Là ai ôm anh ấy, ai kéo tay anh ấy, còn gọi tên anh ấy nữa?
Là Vũ Phương Thùy ư?
“Anh có uống chút rượu nên em đã đưa anh về.” Vũ Phương Thùy thản nhiên đáp.
Phan Huỳnh Bảo không nói ra được tâm trạng của mình hiện tại, anh ấy thấy dường như có nỗi mất mát vương vướng trong lòng.
Anh ấy ừ một tiếng, rồi cúi đầu, yên lặng uống cạn cốc nước đó.
“Huỳnh Bảo, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau đúng không?” Vũ Phương Thùy nhìn gương mặt bỗng trở nên lành lạnh của Phan Huỳnh Bảo mà bất an hỏi.
Phan Huỳnh Bảo lấy lại tinh thần, anh ấy nhìn Vũ Phương Thùy nói: “Ngốc ạ, dĩ nhiên chúng ta sẽ mãi ở bên nhau.”
Vũ Phương Thùy thở phào nhẹ nhõm, cô ta ngồi cạnh Phan Huỳnh Bảo, đưa tay ra, rồi ôm lấy hông anh ấy nói: “Huỳnh Bảo, anh đồng ý rồi đó, không được đổi ý đâu.
Anh đã nói chúng ta sẽ ở với nhau cả đời, không ai có thể tách rời chúng ta.”
“Ừ.” Phan Huỳnh Bảo gật đầu, anh ấy nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gò má Vũ Phương Thùy, sâu xa bảo: “Ngốc, chúng ta không phải là vợ chồng sao?”
Hai chữ vợ chồng khiến cõi lòng Vũ Phương Thùy cảm thấy ngọt ngào.
Nhưng mà chẳng được bao lâu, con ngươi Vũ Phương Thùy lại lộ ra nét âm hiểm.
Nghĩ tới Lê Châu Sa, cô ta không ngờ rằng Lê Châu Sa sẽ quay lại.
Rõ ràng cô ấy đã mất tích nửa năm, thế mà lại trở về vào đúng lúc này, hơn nữa còn quan hệ với Phan Huỳnh Bảo vào tối qua nữa.
Cái tên Lê Châu Sa này giống như một cái gai ghim trong tim Vũ Phương Thùy, bất kể Vũ Phương Thùy rút ra kiểu gì thì cũng chẳng rút hết ra nổi.
Nhà họ Trần.
Hôm nay là thời gian mà nhà họ Trần tụ họp, mọi người quây quần về một nơi cùng dùng cơm.
Bầu không khí trong bữa tối có hơi căng thẳng, Trần Thanh Thảo bưng chén nhìn Phan Huỳnh Bảo và Vũ Phương Thùy với vẻ mặt vô cùng kỳ lạ.
Trần Quân Phi thấy Trần Thanh Thảo nhìn chằm chằm Phan Huỳnh Bảo thì không kiềm được hỏi: “Gạo Tẻ, em nhìn Huỳnh Bảo chòng chọc sắp được một buổi tối rồi đấy.
Chẳng lẽ trên mặt em ấy có nhọ à?”
Nghe vậy, Trần Thanh Thảo cười lúng túng, cô bé vô tội chớp mắt: “Anh hai, anh nói vớ vẩn gì thế? Em chỉ thấy anh ba trông gầy quá thôi, vậy nên mới…”
“Gần đây em học tập khổ cực, nên ăn nhiều một chút.” Trần Quân Phi cười nhạt, anh gắp một chiếc đùi gà cho Trần Thanh Thảo.
Trần Thanh Thảo gượng cười, rồi cắm đầu ăn đùi gà.
Cô bé còn muốn hỏi Vũ Phương Thùy nữa, xem đêm đó cô ta có thành công không.
Nhưng nhìn tình hình của Vũ Phương Thùy và Phan Huỳnh Bảo đi vào lúc nãy hình như… có hơi kỳ lạ thì phải? Trần Thanh Thảo không nói rõ ra được cảm giác này là như thế nào, tóm lại chính là hơi kỳ lạ thôi.
“Cậu hai, cậu ba, cô Châu Sa… tới.” Lúc mọi người đang tiếp tục dùng cơm, quản gia đi về phía Trần Quân Phi báo.
Hai chữ Châu Sa khiến cái tay cầm chén của Vũ Phương Thùy không kiềm được run lên.
Hoàng Song Thư thì mừng rỡ ra mặt, Bánh Quy còn níu áo Hoàng Song Thư hỏi: “Mẹ ơi, là cô ba ạ?”
“Bánh Quy.” Hoàng Song Thư lấy lại tinh thần, rầy Bánh Quy một tiếng.
May mắn là giọng Bánh Quy rất nhỏ, Phan Huỳnh Bảo không nghe thấy.
Nếu không, anh ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ.
“Bảo cô ấy chờ tôi ở phòng khách, tôi sẽ ra ngay.” Với sắc mặt đã sa sầm, Trần Quân Phi ra lệnh cho quản gia.
“Vâng.” Sau khi quản gia lui ra khỏi nhà ăn, Trần Quân Phi buông chén của mình xuống, nói với Phan Huỳnh Bảo: “Anh đi gặp khách trước, các em cứ từ từ mà ăn.”
Bây giờ cuộc sống của Phan Huỳnh Bảo và Vũ Phương Thùy rất tốt đẹp, không mất khống chế như trước đây, Trần Quân Phi cũng vui vẻ, an tâm hơn.
Nếu như có thể tránh để Phan Huỳnh Bảo hỏi đến việc Lê Châu Sa là ai thì Trần Quân Phi nghĩ thế sẽ càng hay hơn.
“Huỳnh Bảo, em ăn tiếp đi, gần đây em bận rộn công việc, cũng gầy đi nhiều rồi đấy.” Hoàng Song Thư cũng muốn ra phòng khách gặp Lê Châu Sa lắm, nhưng mà cô biết bây giờ không phải lúc.
Cô bảo Phan Huỳnh Bảo ăn nhiều một chút, Phan Huỳnh Bảo lại trầm mặc đặt chén trong tay xuống bảo: “Chị hai, cô Châu Sa đó là ai? Sao em chưa từng nghe đến?”
Câu hỏi của Phan Huỳnh Bảo làm mọi người quây quanh bàn ăn cũng trầm mặc theo, ai nấy đều nhìn về phía Phan Huỳnh Bảo, song chẳng có người nào hé lời.
Phan Huỳnh Bảo thấy họ không nói gì, con mắt màu lục bất giác tối hẳn đi: “Sao hả? Em không thể biết cô Châu Sa này à?”
“Thật ra thì cũng không có gì đáng nói cả.
Chỉ là tập đoàn Trần Thăng chúng ta đã từng qua lại làm ăn với tập đoàn Ánh Dương thôi.
Huỳnh Bảo, em đừng nghĩ nhiều.” Thấy sắc mặt Vũ Phương Thùy đã tối sầm, Hoàng Song Thư vội mở miệng giải thích.
Phan Huỳnh Bảo đưa con mắt sâu xa nhìn chằm chằm Hoàng Song Thư một hồi.
Hoàng Song Thư bị ánh mắt này của Phan Huỳnh Bảo nhìn đến nỗi cả người trở nên cứng nhắc.
“Em đi ra xem thử.” Phan Huỳnh Bảo buông đũa trong tay xuống, nói với Hoàng Song Thư một tiếng rồi đứng dậy.
Thấy Phan Huỳnh Bảo đứng dậy, Hoàng Song Thư hốt hoảng kêu lên: “Huỳnh Bảo.”
“Huỳnh Bảo, khách của anh hai thì để anh hai tiếp là được rồi, chúng ta… ăn cơm tiếp thôi.” Vũ Phương Thùy cũng đứng dậy theo, cô ta ôm cánh tay Phan Huỳnh Bảo khuyên nhủ.
Phan Huỳnh Bảo luôn cảm thấy vẻ mặt của Vũ Phương Thùy và Hoàng Song Thư rất kỳ lạ.
Anh ấy lãnh đạm đáp: “Nếu cô Châu Sa này đã từng qua lại với tập đoàn Trần Thăng thì anh cũng nên biết chứ.
Bây giờ vừa hay, để anh đi xem thử.”
Nói rồi, Phan Huỳnh Bảo đẩy tay Vũ Phương Thùy ra, rời khỏi nhà ăn.
Vũ Phương Thùy vốn định ngăn cản thì Phan Huỳnh Bảo đã cất bước rời đi, nhưng mà nghĩ lại, nếu bây giờ cô ta gọi Phan Huỳnh Bảo thì e rằng anh ấy sẽ càng thêm nghi ngờ.
“Chúng ta cũng ra coi thử nhé chị.” Trần Thanh Thảo nhìn ra suy nghĩ trong lòng Vũ Phương Thùy, cô bé không nhịn được nắm tay Vũ Phương Thùy bảo.
Vũ Phương Thùy suy nghĩ đôi chút, rồi đáp lại Trần Thanh Thảo: “Được.”
Cô ta lo rằng vào thời khắc nhìn thấy Lê Châu Sa, Phan Huỳnh Bảo sẽ nhớ ra Lê Châu Sa là ai.
Vũ Phương Thùy chưa hề quên cái hôm uống thuốc đó thôi xong Phan Huỳnh Bảo đã gọi tên Lê Châu Sa.
Dù rằng Phan Huỳnh Bảo đã quên mất Lê Châu Sa, nhưng trong tiềm thức anh ấy vẫn luôn… nhớ cái tên Lê Châu Sa này.
Phòng khách.
Nhìn gương mặt gầy gầy như càng làm rộ lên nét quyến rũ của Lê Châu Sa, Trần Quân Phi nói: “Về rồi à?”
“Vâng, em đã về từ một tuần trước.” Lê Châu Sa nhìn Trần Quân Phi, nhẹ nhàng nói.
Cô ấy trở lại thủ đô thì dù thế nào cũng nên đến chào hỏi Trần Quân Phi với Hoàng Song Thư.
“Về là tốt rồi, về là tốt rồi.” Trần Quân Phi nhàn nhạt đáp lại Lê Châu Sa.
“Em biết… giờ em tiếp quản tập đoàn Ánh Dương thì sau này có thể có nhiều chuyện phải làm phiền đến anh hai… tổng giám đốc Phi.” Lê Châu Sa vô thức gọi Trần Quân Phi như trước, gọi xong cô ấy mới nhớ ra bản thân đã không còn là vợ Phan Huỳnh Bảo từ lâu, vậy nên đành gắng gượng đổi lời.
Trần Quân Phi nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt thấp thoáng nhu hoà: “Em cứ gọi anh hai như trước cũng được.”
Nghe vậy, trong lòng Lê Châu Sa giật nảy mình.
Lúc cô ấy đang định gọi lại tiếng anh hai thì giọng nói lạnh lùng của Phan Huỳnh Bảo chen vào.
“Anh hai.”
Lê Châu Sa không ngờ rằng hôm nay Phan Huỳnh Bảo cũng ở nhà họ Trần?
Bởi Phan Huỳnh Bảo rất ít khi tới nhà họ Trần nên cô không ngờ sẽ phải đối mặt Phan Huỳnh Bảo sớm thế này.
Lê Châu Sa vẫn còn nhớ cái cảm giác… nóng bỏng vào tối hôm đó khi mà cơ thể Phan Huỳnh Bảo dán chặt lên cơ thể mình, cảm giác ấy nóng bỏng đến mức tựa như muốn cắn nuốt trọn cả người cô ấy vậy.
Phan Huỳnh Bảo…
Lê Châu Sa không quay đầu, cô ấy chỉ căng chặt cơ thể, song bàn tay đặt trên đầu gối lại ra sức vò quần.
“Sao em lại ra đây thế, Huỳnh Bảo?
Không phải đang dùng cơm à?” Trần Quân Phi thấy Phan Huỳnh Bảo đi ra thì hơi giật mình.
Anh lo sau khi Phan Huỳnh Bảo thấy Lê Châu Sa sẽ nhớ lại mọi việc trước kia.
Mà Trần Quân Phi lại không muốn Phan Huỳnh Bảo nhớ về quá khứ, anh hy vọng em trai mình có thể sống vui vẻ, bởi nếu anh ấy mất đi trí nhớ thì không còn đau khổ nữa.
Thậm chí Trần Quân Phi còn có một suy nghĩ ích kỷ là có lẽ, Phan Huỳnh Bảo sẽ càng hạnh phúc hơn nếu mãi mãi quên đi Lê Châu Sa.
“Chị hai nói anh gặp cô Châu Sa nên em ra xem thử thôi.
Là cô Châu Sa nào vậy, sao trước giờ không thấy anh nhắc tới?”
Trên sô pha, Phan Huỳnh Bảo ngồi tại một vị trí cách Lê Châu Sa không xa.
Anh ấy vô cùng ưu nhã đan hai bàn tay đặt trước bụng.
Cơ thể Lê Châu Sa căng chặt, cô ấy lại ra sức bấu mấy ngón tay.
Phan Huỳnh Bảo… Phan Huỳnh Bảo…
Trần Quân Phi chưa nghĩ ra nên nói thế nào, anh chỉ nhìn Phan Huỳnh Bảo và Lê Châu Sa bằng con mắt phượng đầy những lo âu.
“Sao cô Châu Sa không nói gì vậy?” Phan Huỳnh Bảo cau mày trước Lê Châu Sa mãi không nhìn về phía mình.
“Tổng giám đốc Phi, em còn vài việc, em đi trước.”
Vì Phan Huỳnh Bảo mở lời, cả người Lê Châu Sa đều run rẩy.
Sau khi cố gắng hít thở một hơi thật sâu, cô ấy đứng dậy lịch sự nói với Trần Quân Phi.
Nhìn Lê Châu Sa bằng ánh mắt thăm thẳm, Trần Quân Phi gật đầu với cô ấy.
Mà đến cuối cùng, Lê Châu Sa vẫn chẳng dám liếc về phía Phan Huỳnh Bảo một lần.
Vào thời khắc Lê Châu Sa lướt qua mặt mình định rời đi, Phan Huỳnh Bảo đột nhiên vươn tay giữ cổ tay Lê Châu Sa lại.
“Huỳnh Bảo…”
Trần Quân Phi thấy động tác của Phan Huỳnh Bảo, trái tim anh giật nảy lên.
Trân Thanh Thảo và Vũ Phương Thùy đi từ nhà ăn ra cũng nhìn thấy hành động đó của Phan Huỳnh Bảo.
Thế là trong phút chốc, ánh mắt của mọi người đều đặt hết lên người anh ấy Còn Lê Châu Sa thì cứng đờ người, như thể cô ấy sắp biến thành một pho tượng vậy.
“Có phải tôi đã từng… gặp cô không?” Câu nói của Phan Huỳnh Bảo khiến tất cả mọi người có mặt ở đó đều biến sắc, nhất là Vũ Phương Thùy ở phía sau.
Vũ Phương Thùy cắn môi thật chặt, đôi con ngươi đen đúa của cô ta hướng về phía Lê Châu Sa và Phan Huỳnh Bảo.
Cô ta ra sức cấu véo ngón tay mình như thể muốn cấu đứt nó ra luôn vậy.
Hơi thở của Lê Châu Sa dần trở nên rối loạn, thậm chí cô ấy đã hơi mất khống chế, cô ấy muốn ôm người đàn ông gầy gò tuấn tú trước mặt này.
Nhưng rồi rất nhanh, Lê Châu Sa kìm nén được cảm xúc của mình, cô ấy lãnh đạm hất tay Phan Huỳnh Bảo ra: “Cách này của cậu chủ bảo đã lạc hậu rồi.”
Phan Huỳnh Bảo nheo mắt, nhìn gương mặt xinh đẹp trước mắt, để rồi nơi tim bỗng luẩn quẩn một cảm xúc là lạ.
Dường như anh ấy thật sự đã từng gặp Lê Châu Sa ở đâu rồi, dù rằng anh chẳng biết nơi đó là đâu.
Lê Châu Sa đem đến cho Phan Huỳnh Bảo cảm giác ấy, một cảm giác quá mức mãnh liệt, mãnh liệt đến nỗi khiến Phan Huỳnh Bảo cảm thấy rất đớn đau..
Danh Sách Chương: