Phan Huỳnh Đức cười khẽ, thờ ơ nhìn Trần Thanh Vũ, ngón tay bóp cằm người phụ nữ.
Cô ta nhìn Phan Huỳnh Đức với vẻ xấu hổ và sợ sệt, kết quả lại bị anh ta đẩy xuống.
Người phụ nữ đó vốn không mặc đồ, vào giờ phút này, cơ thể của cô ta bị phơi bày trước mặt tất cả mọi người.
Cô ta xấu hổ và giận dữ không chịu nổi, nhưng chẳng dám nói gì.
Tôi nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ hơi thổn thức.
Người đàn ông này đúng là lạnh lùng bạc bẽo, rõ ràng vừa nãy còn mây mưa với cô gái kia, thế mà chớp mắt đã ném người ta xuống rồi.
Đúng là cực phẩm trong đám đàn ông rác rưởi.
“Đưa người phụ nữ này cho các anh em, sau khi chơi xong thì ném cô ta tới phố đèn đỏ” Phan Huỳnh Đức lấy khăn giấy lau người và ngón tay, ra lệnh cho vệ sĩ sau lưng.
“Phan Huỳnh Đức.” Người phụ nữ kia sợ đến mức mặt trắng bệch, định tóm lấy tay Phan Huỳnh Đức nhưng lại bị người khác kéo đi.
“Vẫn lạnh lùng bạc bẽo như trước nhỉ.” Trần Thanh Vũ cong môi cười khẩy, nhận xét.
“Cũng vậy thôi.” Phan Huỳnh Đức cười khẽ, chống cằm nhìn về phía người đang được Trần Thanh Vũ ôm là tôi.
Tôi luôn thấy ánh mắt của kẻ này rất kỳ lạ, nhất là khi anh ta nhìn sang, chẳng khác gì đang quan sát con mồi.
Cảm giác này khiến người ta vô cùng khó chịu.
Người tôi căng cứng, chỉ biết níu áo của Trần Thanh Vũ, không nói được lời nào.
“Phan Huỳnh Đức, có vài người anh không mơ tưởng được đâu.” Trần Thanh Vũ nheo mắt, khuôn mặt lạnh lẽo đến đáng sợ.
Tôi biết đây là vẻ mặt tức giận của Trần Thanh Vũ, phải chăng ánh mắt Phan Huỳnh Đức quá trần trụi nên đã khiến anh như thế?
Nào ngờ Phan Huỳnh Đức chẳng thèm quan tâm đến lửa giận của Trần Thanh Vũ, chỉ mập mờ cười khẽ, lạnh nhạt nhìn anh rồi lười biếng nói: “Tôi rất hứng thú với người phụ nữ trong lòng tổng giám đốc Vũ, chẳng hay anh có thể đưa cô ấy cho tôi chơi hai ngày hay không?” “Phan Huỳnh Đức, anh chán sống rồi à?” Trần Thanh Vũ giận tái mặt, giọng nói trở nên âm u, mang theo khí lạnh đáng sợ.
Tôi có thể cảm nhận rõ khí lạnh vô cùng ác liệt trên người Trần Thanh Vũ.
Tôi không nhịn được mà túm lấy áo Trần Thanh Vũ, nhìn anh với vẻ hơi sợ hãi.
Người đàn ông đeo mặt nạ tên Phan Huỳnh Đức chỉ hếch cằm, kiêu ngạo nói: “Bất ngờ thật đấy, lâu ngày không gặp mà tính cách của tổng giám đốc Vũ vẫn như cũ nhỉ?”
Trên mặt Trần Thanh Vũ xuất hiện vẻ u ám, anh lạnh lùng nhìn Phan Huỳnh Đức, âm trầm nói: “Phan Huỳnh Đức, tốt nhất anh đừng khiêu khích tôi.”
Phan Huỳnh Đức bật cười, nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, khiến tôi vô cùng khó chịu.
Tôi không nhịn được mà nhe răng với anh ta: “Nhìn cái gì? Chưa thấy gái xinh bao giờ hả?” Có chỗ dựa là Trần Thanh Vũ, đương nhiên tôi sẽ không sợ tên đàn ông biến thái này.
Hình như đây là lần đầu tiên Phan Huỳnh Đức bị người ta mắng thẳng mặt, đôi mắt âm u đó nhìn chằm chằm vào tôi, như muốn nuốt sống tôi.
Tôi khẽ rụt cổ lại trước ánh mắt đó.
Đúng lúc này, trên sân khấu cách đó không xa truyền đến tiếng nhạc, hẳn là liên quan đến việc Chương trình sắp bắt đầu.
Tôi níu chặt lấy Trần Thanh Vũ, chỉ sợ tên đàn ông biến thái kia còn muốn làm gì đó.
“Huỳnh Bảo Nhi, đừng chủ động khiêu khích người đàn ông đó, hiểu chưa?” Trần Thanh Vũ ôm tôi, ghé miệng vào tai tôi rồi nặng nề nói.
Nghe thấy thế, tôi gật đầu, ấm ức nói thầm với anh: “Tôi có chủ động khiêu khích anh ta đâu.” Tôi nào phải kẻ ngu, tại sao lại đi dây vào tên biến thái chết tiệt kia chứ?
Anh ta có thể làm loạn với phụ nữ ở chỗ này, hơn nữa sau khi xong việc còn đưa cô gái đó cho cấp dưới chơi.
Chắc chắn người đàn ông này là cực phẩm trong đám biến thái.
“Sau đây tôi sẽ cho các bạn xem sản phẩm đầu tiên, cô gái này là người Nga chính hiệu, tuy mới mười bốn tuổi nhưng đã dậy thì vô cùng hoàn mỹ.” Người dẫn Chương trình trên sân khấu đang giới thiệu món hàng trong tay, nước miếng văng tung tóe.
Sau khi thấy rõ đó là một cô bé, tôi không khỏi trợn tròn mắt.
“Trần Thanh Vũ” Tôi túm lấy áo của Trần Thanh Vũ, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ khó tin.
Tại sao chuyện phạm pháp này lại xuất hiện trước mặt tôi cơ chứ?
Trần Thanh Vũ hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, anh chỉ vỗ vào tay tôi, ra hiệu cho tôi bình tĩnh.
“Chỗ này là chợ đen, những thứ được đấu giá ở đây đều bất hợp pháp, chính phủ cũng không kiểm soát được.” Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm.
Cô bé kia không mặc đồ, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ sợ hãi, trên đầu đội một chiếc vòng, cứ thế đứng trước những tên đàn ông đang tỏa ra ánh sáng dã thú kia, bị người ta đấu giá.
“Mau cứu cô bé ấy đi, Trần Thanh Vũ.
Tôi không đành lòng nhìn một đứa trẻ bị người ta đối xử như thế, bèn nói với anh.
Một chút lạnh lùng xẹt qua mắt Trần Thanh Vũ: “Huỳnh Bảo Nhi, em có thế cứu được bao nhiêu đứa?”
Tôi níu chặt lấy Trần Thanh Vũ, chỉ sợ tên đàn ông biến thái kia còn muốn làm gì đó.
“Huỳnh Bảo Nhi, đừng chủ động khiêu khích người đàn ông đó, hiểu chưa?” Trần Thanh Vũ ôm tôi, ghé miệng vào tai tôi rồi nặng nề nói.
Nghe thấy thế, tôi gật đầu, ấm ức nói thầm với anh: “Tôi có chủ động khiêu khích anh ta đâu.” Tôi nào phải kẻ ngu, tại sao lại đi dây vào tên biến thái chết tiệt kia chứ?
Anh ta có thể làm loạn với phụ nữ ở chỗ này, hơn nữa sau khi xong việc còn đưa cô gái đó cho cấp dưới chơi.
Chắc chắn người đàn ông này là cực phẩm trong đám biến thái.
“Sau đây tôi sẽ cho các bạn xem sản phẩm đầu tiên, cô gái này là người Nga chính hiệu, tuy mới mười bốn tuổi nhưng đã dậy thì vô cùng hoàn mỹ.” Người dẫn Chương trình trên sân khấu đang giới thiệu món hàng trong tay, nước miếng văng tung tóe.
Sau khi thấy rõ đó là một cô bé, tôi không khỏi trợn tròn mắt.
“Trần Thanh Vũ.” Tôi túm lấy áo của Trần Thanh Vũ, nhìn cảnh tượng trước mặt với vẻ khó tin.
Tại sao chuyện phạm pháp này lại xuất hiện trước mặt tôi cơ chứ?
Trần Thanh Vũ hiểu rõ tôi đang nghĩ gì, anh chỉ vỗ vào tay tôi, ra hiệu cho tôi bình tĩnh.
“Chỗ này là chợ đen, những thứ được đấu giá ở đây đều bất hợp pháp, chính phủ cũng không kiểm soát được.
Trần Thanh Vũ nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thẳm.
Cô bé kia không mặc đồ, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập vẻ sợ hãi, trên đầu đội một chiếc vòng, cứ thế đứng trước những tên đàn ông đang tỏa ra ánh sáng dã thú kia, bị người ta đấu giá.
“Mau cứu cô bé ấy đi, Trần Thanh Vũ.” Tôi không đành lòng nhìn một đứa trẻ bị người ta đối xử như thế, bèn nói với anh.
Một chút lạnh lùng xẹt qua mắt Trần Thanh Vũ: “Huỳnh Bảo Nhi, em có thể cứu được bao nhiêu đứa?”
Tôi giật mình nhìn anh, không nói nên lời.
Đúng vậy, trên thế giới có rất nhiều giao dịch kiểu này, liệu tôi có thể cứu được bao nhiêu đứa?
Nhưng… tôi thật sự không nhìn nổi cảnh tượng này, dáng vẻ mất hết nhân tính đó khiến tôi cảm thấy bị thương.
“Đừng lo, em nên thấy may mắn vì cô gái này vẫn còn sống.
Sau khi được mua về, cô ấy sẽ trở thành tình nhân của người ta, ít nhất cũng không biến thành gái điểm để tiện, mặc kẻ khác đùa bỡn.”
Trần Thanh Vũ nhận thấy sự buồn bã nơi đáy mắt tôi, bèn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào đó rồi nói một cách ẩn ý.
Trần Thanh Vũ nói không sai, ít nhất bây giờ cô bé này vẫn còn sống, trở thành tình nhân của người khác vẫn tốt hơn bị tất cả đàn ông chơi đùa.
“Hôm nay anh dẫn tôi đến đây để tôi thấy những thứ này à?” Tôi khàn giọng hỏi, khóe môi run run.
Trần Thanh Vũ chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt sâu thắm: “Không phải, đây không phải thứ mà tôi muốn em thấy.”
Nghe thấy vậy, tôi bèn đổi tư thế, dựa vào lòng Trần Thanh Vũ, im lặng chờ kịch hay sắp đến.
Cảnh tượng đấu giá người vẫn tiếp diễn, hơn nữa còn có cả đàn ông.
Tôi thấy anh chàng kia có dáng vẻ không tồi, đôi mắt sắc bén như sói, khiến người ta rợn cả tóc gáy.
Tôi đang nghĩ, một người đàn ông kiêu ngạo khó thuần như thế, tại sao lại trở thành hàng bán đấu giá nhỉ? “Huỳnh Bảo Nhi, ai cho phép em ngẩn người nhìn tên đàn ông khác? Tên đó có đẹp hơn tôi không?” Trong lúc tôi đang sững sờ nhìn anh chàng kia, giọng nói bất mãn của Trần Thanh Vũ truyền đến.
Tôi hơi giật mình, vừa ngẩng đầu đã thấy Trần Thanh Vũ đang nhìn sang với vẻ không vui, khuôn mặt được bao phủ bởi khí lạnh.
Tôi lè lưỡi, nói với anh: “Sao ở đây còn đấu giá cả đàn ông thế?” “Chỉ cần em có tiền, không gì không mua được.” Trần Thanh Vũ cười khẩy, trong lời nói chứa đựng sự âm u và lạnh lùng.
Nghe thấy thế, tôi không khỏi nhìn về phía sân khẩu, anh chàng đó đã bị một người đàn ông mua, tiếp theo chính là đồ cổ.
“Nước mắt khuynh thành.”
Tôi thấy người dẫn Chương trình lấy một chiếc hộp rồi mở ra, bên trong là một chiếc nhẫn.
Chiếc nhẫn này rất đẹp, được khảm đá quý, mang màu của mặt trăng, dường như còn có ánh sáng đang chảy trên đó, lộng lẫy vô cùng.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy chiếc nhẫn thế này, vừa định hỏi Trần Thanh Vũ thì anh đã vuốt tóc tôi rồi phun ra bốn chữ.
“Đó là tên của chiếc nhẫn kia à?” Tôi ngửa đầu, nghi hoặc hỏi anh.
Trần Thanh Vũ khẽ gật đầu: “Ừm, không sai, chiếc nhẫn kia chính là nước mắt khuynh thành em thích không?”
Trần Thanh Vũ nâng cằm tôi, hỏi.
Tôi nắm lấy tay Trần Thanh Vũ, nghĩ xem rốt cuộc anh có ý gì.
Người dẫn Chương trình trên sân khấu đã bắt đầu hét giá.
Nước mắt khuynh thành, toàn thế giới chỉ có một chiếc, giá khởi điểm là..
một trăm triệu.
Sau khi nghe xong, cho dù thích đến đâu thì tôi cũng không muốn nữa.
“Tôi thấy chúng ta nên về thôi.” Tôi nắm tay Trần Thanh Vũ, nói với vẻ hơi bất đắc dĩ.
“Em không muốn à?” Trần Thanh Vũ nâng mặt tôi, mập mờ hôn lên môi tôi.
“Không… muốn.” Tôi bị động tác khiêu gợi của anh kích thích, không nhịn được mà thở gấp.
“Thật sự không muốn ư?” Trần Thanh Vũ cắn môi dưới của tôi, hỏi lại.
“Không muốn..
đeo rồi cũng có biết bay đâu.” Tôi bất mãn kéo tai anh.
Mặc dù chiếc nhẫn kia cực kỳ lộng lẫy, tôi cũng thích nó vô cùng, nhưng cứ nghĩ đến giá tiền một trăm triệu là tôi lại cảm thấy đúng là bị điên, chắc chắn là điện rồi.
Chiếc nhẫn đắt như thế, chỉ người điên mới mua nó nhỉ? “Nếu em thích, tôi sẽ mua cho em” Trần Thanh Vũ luồn tay vào quần áo tôi, nói với vẻ mập mờ.
Nghe thấy thế, tai tôi không khỏi nóng lên, bĩu môi nói với anh: “Tôi không thèm”
Đưa nhẫn cho tôi ư? Trần Thanh Vũ, anh thật sự biết hành động đó có ý nghĩa gì à? “Một tỷ.” Trong lúc tôi đang dây dưa với Trần Thanh Vũ, sau lưng tôi truyền đến một giọng nói lạnh lùng.
Tôi quay đầu, nhìn qua vai Trần Thanh Vũ, trông thấy Phan
Huỳnh Đức đang giơ thẻ, nói với người dẫn Chương trình.
Tất cả những ai đang có mặt đều cả kinh, sau đó im lặng.
Một chiếc nhẫn, một tỷ… Cho dù giàu thì cũng không cần đốt tiền như thế chứ? “Phan Huỳnh Đức đúng là chịu chơi, tiêu hẳn một tỷ đô la Mỹ.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng giễu cợt một tiếng, nói với tôi.
Sau khi nghe xong, tôi há hốc mồm.
Không ngờ một tỷ đó lại chẳng phải Việt Nam đồng, mà là đô la Mỹ…
Người đàn ông Phan Huỳnh Đức này điên thật rồi à? “Trần Danh, một tỷ mốt.” Trần Thanh Vũ chắn tầm mắt tôi, nói với Trần Danh ở phía sau.
Tôi nghe mà đau cả tim, lập tức ngăn cản động tác của Trần Danh, bất mãn nói với Trần Thanh Vũ: “Trần Thanh Vũ, anh điên thật rồi à?”
Đốt nhiều tiền như thế chỉ để mua một chiếc nhẫn ư?
Thôi được rồi, tôi thừa nhận chiếc nhẫn này rất đẹp, hơn nữa còn có một không hai, nhưng cũng không thể đốt tiền như thế chứ? “Em không thích à?” Nghe tôi nói thế, trên khuôn mặt tuấn tú của Trần Thanh Vũ xuất hiện chút âm u..
Danh Sách Chương: