Mục lục
Nụ Cười Em Là Độc Dược Với Anh Mê Tình Loạn Ý
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Tôi bước vào phòng khách, thấy Lê Minh Quang đang cầm ly rượu vang đỏ ngồi trên ghế sô pha, mặc bộ đồ ở nhà màu xám nhạt.

Hôm nay anh ta không đi làm, dường như chỉ ngồi đó để chờ tôi.

“Tôi biết em sẽ đến.” Lê Minh Quang đặt ly rượu trong tay xuống, lười biếng nói với tôi.

“Lê Minh Quang, anh thật sự… hạ độc con của tôi sao?” Tôi mím môi, nhìn Lê Minh Quang bằng ánh mắt lạnh lùng.

Đến bây giờ, tôi vẫn hơi không dám tin đứa trẻ trong bụng tôi lại bị Lê Minh Quang hạ độc.

Lê Hoàng Long không kiểm tra được gì, tôi nghi ngờ liệu có phải Lê Minh Quang cố ý nói thế để khiến tôi buông lỏng cảnh giác hay không.

“Em không tin à?” Lê Minh Quang ngả ngớn nhướng mày, nhìn thẳng vào tôi, lạnh lùng cong môi.

Tôi ôm bụng, nhìn thẳng vào mắt Lê Minh Quang: “Anh muốn tôi làm gì?”
“Chẳng phải em tự nhận là Trần Thanh Vũ rất yêu mình sao? Để tôi xem rốt cuộc hai người tin tưởng nhau đến mức nào, tôi nói rồi, giữa đứa nhỏ và Trần Thanh Vũ, em chỉ có thể chọn một mà thôi.

Nếu em không chịu hi sinh Trần Thanh Vũ thì đành hi sinh đứa bé, tôi cho em lựa chọn, còn lại phải do em quyết định rồi.” Lê Minh Quang giơ tay lên, nhìn tôi với vẻ lạnh lùng và chế giễu.

Tôi nhìn khuôn mặt của Lê Minh Quang, kìm nén lửa giận trong lòng, trầm giọng nói: “Tôi chọn… đứa trẻ.”
Trần Thanh Vũ… thật sự xin lỗi, hãy tin tôi, chắc chắn sẽ có lúc tôi thoát khỏi sự kiểm soát của Lê Minh Quang.

Anh đợi tôi, được không? Sau khi thu thập thêm bằng chứng phạm tội, tôi sẽ cứu anh.

“Tốt lắm, nếu em đã chọn đứa trẻ, vậy Trần Thanh Vũ chính là kẻ bị hi sinh.”
Lê Minh Quang cười khẽ, đứng dậy đi đến trước mặt tôi.

Tôi nhìn Lê Minh Quang bước về phía mình, cảnh giác nói: “Anh còn muốn làm gì nữa?”
“Sợ tôi như vậy sao? Hửm?” Thấy tôi nhìn mình bằng ánh mắt này, Lê Minh Quang không khỏi cười khẽ.

Tôi cau mày nhìn Lê Minh Quang, muốn xem xem rốt cuộc anh ta định làm gì.

Sau khi bước đến gần, Lê Minh Quang sâu xa nhìn bụng tôi nói: “Tôi muốn em ra tòa, làm chứng cho Trần Thanh Vũ là tội phạm giết người.”
Dường như có thứ gì đó vừa nổ tung trong đầu tôi, tôi kinh ngạc nhìn khuôn mặt tuấn tú, thậm chí là lạnh lùng đáng sợ kia, không nói nên lời.


“Nếu không nỡ bỏ Trần Thanh Vũ thì đành hi sinh con của em vậy.” Lê Minh Quang nở nụ cười tàn ác, ghé vào tai tôi rồi nói.

Tôi trừng mắt nhìn Lê Minh Quang với vẻ căm hận, lạnh lùng nói: “Lê Minh Quang, anh sẽ gặp quả báo.”
“Vậy ư? Tôi chờ quả báo này, Huỳnh Bảo Nhi, tất cả là do em không tốt, em đã đồng ý ở với tôi cả đời, nhưng rồi lại phản bội tôi.”
Lê Minh Quang vươn hai ngón tay, bóp cắm tôi bằng ngón tay thon dài sạch sẽ ấy.

Người đàn ông này dùng rất nhiều sức, để lại một vết đỏ nhạt trên cằm tôi.

Tôi kêu đau một tiếng.

“Thế này đau lắm à? Nhưng em có biết trái tim tôi đau đến mức nào không? Tôi thật sự yêu em, Huỳnh Bảo Nhi, đáng tiếc trong lòng em chỉ có Trần Thanh Vũ.

Trần Thanh Vũ nói gì em cũng tin, cho dù Trần Thanh Vũ từng tổn thương em thì em vẫn yêu cậu ta.

Phụ nữ đúng là sinh vật không biết tự trọng, em thấy đúng không nhỉ?”
Lê Minh Quang nhìn tôi bằng ánh mắt đáng sợ, lạnh lùng nói.

Nghe thấy lời nói điên rồ và khủng khiếp của Lê Minh Quang, tôi không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Tôi cắn răng, trừng mắt nhìn Lê Minh Quang: “Đừng dùng miệng anh để nói từ yêu, Lê Minh Quang, anh là kẻ giả dối vô liêm sỉ nhất thế giới.

Anh vốn không yêu bất cứ ai, người trong lòng anh, người anh yêu nhất chỉ có bản thân anh mà thôi.”
Nếu thật sự yêu tôi, Lê Minh Quang sẽ không làm những chuyện hèn hạ này.

Anh ta chỉ muốn lợi dụng tôi mà thôi, sau khi nghe tiếng yêu từ miệng Lê Minh Quang, tôi thấy người mình lạnh toát.

“Nếu em đã nói thế thì tôi đành chấp nhận, nhưng có hủy hoại Trần Thanh Vũ hay không thì tùy vào em đấy.

Nếu em không làm, tôi sẽ tự tay móc con của em ra, mang đến trước mặt cậu ta, cho cậu ta trải nghiệm cảm giác mất con.

Chẳng biết người đàn ông kiêu ngạo đó có phát điên không nhỉ?”
“Đồ điên.” Nghe thấy những lời căm hận và thâm độc của Lê Minh Quang, tôi không khỏi lạnh run người.


Lần đầu tiên tôi thấy có người nói những lời ác độc như vậy.

“Ha ha, tôi điên ư, Huỳnh Bảo Nhi, đừng khiêu khích sự nhẫn nại của tôi, nó đã bị em hủy hoại tiêu tan hết rồi.

Còn bảy ngày nữa là đến phiên tòa xét xử Trần Thanh Vũ, tôi muốn lần này cậu ta không thể xoay người được nữa.”
Một khi kết quả của phiên tòa phúc thẩm được đưa ra, Trần Thanh Vũ sẽ không thể lật lại bản án.

Cho dù sau này tìm được chứng cứ mới cho thấy anh vô tội, tòa vẫn sẽ bác bỏ, Trần Thanh Vũ có thể phải chịu án tử hình.

Lê Minh Quang muốn Trần Thanh Vũ chết không có chỗ chôn.

Muốn Trần Thanh Vũ mang theo vết nhơ xuống địa ngục, chiêu này của Lê Minh Quang quả thật quá tàn nhẫn.

Rốt cuộc tôi nên làm thế nào?
Tôi siết chặt tay, mím môi nhìn Lê Minh Quang.

Một lúc lâu sau, dường như đứa trẻ trong bụng tôi cảm nhận được sự đấu tranh này nên cựa nhẹ một cái.

Tôi đặt bàn tay cứng đờ lên bụng, chậm rãi nhắm mắt lại: “Tôi… đồng ý với anh.”
Vì con của chúng ta, xin hãy nhẫn nhịn một chút được không? Trần Thanh Vũ…
Sau khi nói chuyện với Lê Minh Quang, tôi rời khỏi nơi ở của anh ta.

Tôi quay về chỗ ở của mình, ngồi trong phòng khách, ngẩn người trước màn hình ti vi.

Giải quyết việc của Trương An xong, Trần Danh quyết định tổ chức đám tang cho bà vào ba ngày sau.

Tôi bị xem như hung thủ sát hại Trương An, trở thành đề tài nóng hổi trên khắp mạng xã hội.

Tôi lên mạng xem một chút, bên dưới có rất nhiều người đang công kích tôi, nói tôi không phải chịu sự chế tài của pháp luật, khiến bọn họ mất niềm tin vào pháp luật ở thủ đô.

Có người còn mở nhóm chat, trong đó toàn là những lời lẽ vô cùng cực đoan với tôi.


“Cô Nhi, cứ bỏ qua những lời công kích ác ý này là được rồi, đừng để nó ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.”
Trần Danh thấy tôi ngẩn người nhìn những lời bàn tán kia, không nhịn được nói.

Tôi biết Trần Danh sợ những lời bàn tán kia sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng của tôi.

Tôi hơi nhếch môi, thản nhiên nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ không bị những lời bàn tán này ảnh hưởng đâu.”
“Ba ngày sau là đám tang của bà chủ, cô có muốn tham gia không?” Trần Danh hỏi tôi.

Nghe thấy thế, tôi cười khổ lắc đầu: “Bây giờ tôi đang gánh tội sát hại bà ấy, sao có thể tham gia chứ?”
Nếu tôi tham gia đám tang của Trương An, chắc họ hàng của bà sẽ xé xác tôi nhỉ?
Tâm trạng của tôi với Trường An rất phức tạp, vào giây phút sắp chết, bà đã bảo tôi chạy nhanh lên, có phải bà biết gì đó không?
Đáng tiếc, cuối cùng bà đã chết rồi.

Rốt cuộc người giết Trương An là Lê Minh Quang hay Nguyễn Mỹ?
Đây là hai người duy nhất mà tôi có thể nghĩ đến.

Trong hai kẻ đang đối phó với tôi, có một người là Lê Minh Quang, còn người kia chính là Nguyễn Mỹ.

Nhưng nếu là Lê Minh Quang làm, tại sao anh ta phải đưa tôi ra khỏi đồn công an chứ?
Chẳng lẽ người bày ra chuyện này không phải Lê Minh Quang, mà là… Nguyễn Mỹ?
Khi nghĩ đến sự căm hận của Nguyễn Mỹ đối với mình, người tôi không khỏi lạnh toát.

Nếu Nguyễn Mỹ giết Trương An chỉ vì muốn đưa tôi vào tù để tra tấn, như vậy thì cô ta càng điên cuồng hơn trước đây rồi.

“Trần Danh, đã sắp xếp xong những chứng cứ mà anh nằm giữ chưa?” Tôi lấy lại tinh thần, nắm chặt tay, gượng gạo nhìn Trần Danh.

“Tôi đã đặt chúng ở trong phòng rồi, một tuần sau sẽ nộp cho tòa khi bắt đầu phúc thẩm.”
“Anh ra ngoài mua cho tôi một ly chè nóng đi.” Tôi gật đầu, sờ vào bụng, mở miệng nói với Trần Danh.

Trần Danh nhìn bụng tôi, gật đầu rồi rời đi.

Sau khi thấy Trần Danh rời đi, tôi đứng dậy, đi lên phòng trên tầng.

Tôi nhìn máy tính trên bàn, bật nó lên, quả nhiên trông thấy những chứng cứ đã được Trần Danh sắp xếp.

Tôi bất chấp, xóa hết chứng cứ trong máy đi, sau đó gửi bản ghi chép đã bị xóa và thông tin khác vào điện thoại của Lê Minh Quang.

Nhìn máy tính đã bị xóa, tôi mệt mỏi dựa vào lưng ghế.


Trần Thanh Vũ… thật sự xin lỗi… Vì con của chúng ta, xin anh… hãy tạm thời nhẫn nhịn một chút, được không?
Bé cưng, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, nhất định là như vậy.

Ngày hôm sau, tôi bảo Trần Danh dẫn tôi đến nhà tù thăm Trần Thanh Vũ.

Khi tôi sang, không ngờ lại đụng phải Nguyễn Mỹ.

Khi trông thấy tôi, Nguyễn Mỹ chỉ lạnh lùng liếc nhìn rồi xô tôi một cái, sau đó đi thang máy đến phòng giam của Trần Thanh Vũ.

Tôi bị Nguyễn Mỹ xô mạnh, suýt chút nữa ngã lăn ra đất, may mà sau có Trần Danh đỡ, nếu không chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Tôi lạnh lùng nhìn thang máy đã đi xuống, bảo Trần Danh: “Chúng ta đi thang máy khác.”
“Vâng.”
Tôi và Trần Danh vào thang máy khác, nhanh chóng đến chỗ mà Trần Thanh Vũ bị giam.

Khi tôi tới nơi, Nguyễn Mỹ đang nói chuyện với
Tôi đứng ở cửa ra vào, sờ bụng, im lặng nhìn dáng vẻ kích động của Nguyễn Mỹ.

“Thanh Vũ, anh thật sự chán ghét em đến thế ư? Vì Huỳnh Bảo Nhi, anh nhất quyết không chịu ở bên em à?”
Giữa nhà tù u ám, giọng nói chói tai của Nguyễn Mỹ cao đến bất ngờ.

Tôi cắn môi, nhìn Trần Thanh Vũ đang quay lưng về phía mình.

“Tôi nói rồi, chút lòng nhân từ mà tôi dành cho cô đã cạn kiệt.

Nếu cô còn dám ra tay với Huỳnh Bảo Nhi, đừng trách tôi không nể tình cảm lúc trước.” Trần Thanh Vũ lạnh lùng nói với Nguyễn Mỹ.

“Anh… Trần Thanh Vũ, anh giỏi lắm, trước đây anh nói cả đời này chỉ yêu mình tôi, nhưng anh không hề chạm vào tôi ngay cả khi ở chung lâu như vậy.

Nếu không phải tại anh, sao tôi lại tìm đến người đàn ông khác chứ? Tôi mang thai con của kẻ khác, anh cũng chẳng quan tâm, vẫn cưới tôi, tôi còn tưởng anh ít nhiều gì cũng yêu tôi, nhưng bây giờ anh đang làm gì hả? Trần Thanh Vũ, anh nói đi, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế, tại sao?” Nguyễn Mỹ như phát điên, cô ta túm quần áo của Trần Thanh Vũ rồi gào lên.

Nguyễn Mỹ nói, Trần Thanh Vũ không hề chạm vào cô ta ngay cả khi ở chung lâu như vậy?
Lúc trước Trần Thanh Vũ đã nói chuyện này với tôi, nhưng tôi tưởng anh đang nói dối để dỗ dành mình.

Dù sao thì, chẳng phải Trần Thanh Vũ rất yêu Nguyễn Mỹ ư? Hơn nữa Nguyễn Mỹ cũng xinh đẹp, lại nhiều mánh khóe, sao Trần Thanh Vũ có thể nhịn được chứ?
“Tôi đã nói rồi, tôi có thể cho cô mọi thứ, chỉ trừ..

điều này..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK